Trấn Quốc Công phu nhân xưa nay rất thương nữ nhi, lúc này nghe thấy nữ nhi lại rơi xuống nước, làm sao có thể ngồi yên được? Sắc mặt lập tức thay đổi, làm gì còn cố cãi nhau với con dâu thứ ba miệng lưỡi sắc bén, ngay cả trượng phu cũng không nhìn, vội vàng đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Ôn Lương cũng lo lắng cho nghĩa nữ, cùng Như Thúy đi ra ngoài, Ôn Duẫn Ôn An cũng muốn tỏ vẻ quan tâm một chút đến muội muội cùng cháu trai nhỏ, tất cả đều đi xem sao, trong lúc nhất thời chỉ còn lại có mỗi lão Trấn Quốc Công là còn ngồi chỗ đó giận dỗi, có đều vẫn quan tâm nữ nhi, rốt cuộc cũng ngồi không được nữa mà đứng dậy đi theo xem. Lúc này vừa đúng vào tháng hai, mặc dù ánh nắng tươi sáng, nhưng nước ao vẫn còn rất lạnh, hai cô nương một lớn một nhỏ được cứu lên bờ toàn thân đều ướt dầm dề, môi bị lạnh đến phát tím, bộ dáng này thoạt nhìn rất là đáng thương. Khi Trấn Quốc Công phu nhân đến nơi, thấy nữ nhi giống như con gà rớt vào nồi canh đang vừa phát run vừa khóc rất thương tâm, ngược lại là nghĩa tử của Ôn Lương không biết từ đâu ra, vẻ mặt đầy tức giận, nhìn yếu yếu gầy gầy, lại cực kì có tinh thần. “Uyển Uyển, thế nào rồi? Đám nô tài các ngươi muốn tìm đường hay sao lại hầu hạ tiểu thư như thế? Vậy mà đám để tiểu thư rơi xuống nước, mỗi người phạt đánh hai mươi hèo, phạt tiền lương nửa năm! Còn không mau mang tiểu thư đi xuống thay quần áo? Phòng bếp các người đang làm gì, mau đi nấu chén canh gừng cho tiểu thư đem lại đây……” Trấn Quốc Công phu nhân vừa đến liền lộp bà lộp bộp mà mắng, mắng đến mức mọi người đều có chút ngốc. Phải biết rằng Trấn Quốc Công phu nhân luôn luôn làm việc nhân hậu khoan dung, cực kì hòa nhã, nhưng lúc này không biết có phải do lúc nãy bị Như Thúy cô nương làm mất mặt mũi, trong lòng đang nghẹn một cổ tức giận, thêm chuyện nữ nhi rơi xuống nước, rốt cuộc làm bà bộc phát, giận chó đánh mèo trút lên đầu đám hạ nhân. Thấy Trấn Quốc Công phu nhân nghiêm khắc mà trừng mắt nhìn qua, mọi người vội vàng đi làm việc. Ngoài hai hài tử ướt dầm dề, nơi này còn có mấy đứa nhỏ khác, đều là bộ dáng bị dọa sợ, Ôn Lương hơi hơi nhíu mày, thần sắc lạnh nhạt, không nói gì. Nhưng khi Như Thúy nhìn thấy bộ dánh của Ôn Ngạn Bình như vậy, khó có được mà tức giận. “Ngạn Bình, thế nào rồi? Có khó chịu không? Tại sao lại ngã xuống nước? Nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ làm chủ cho con.” Như Thúy liên tục hỏi, sau đó nhìn nhìn, nói với Ôn Sách: “Ngũ đệ, phiền toái đệ cho Ngạn Bình mượn y phục để thay.” Ôn Sách và Ngạn Bình có tuổi gần nhau, Ngạn Bình lại không vui khi mặc nữ trang, hiện giờ Như Thúy chỉ có thể làm như vậy. Ôn Sách xem xét sắc mặt của phụ thân, lại nhìn ánh mắt lạnh nhạt nhìn không ra vui giận của tam ca Ôn Lương, rất là thông minh nói: “Tam tẩu không cần phải mượn đâu, chỗ đệ có một bộ y phục mới chưa có mặc, đúng lúc có thể cho cháu trai mặc.” Lúc này, Ôn Lương rốt cuộc cũng mở miệng, “Vậy thì đa tạ Ngũ đệ.” Nam hài nhìn hắn cong môi cười, trong lòng cảm thấy có thể giúp tam ca một chuyện về sau cũng có chỗ lợi cho  hắn. Thấy Như Thúy dắt tiểu hài tử rời đi như tâm can bảo bối, Trấn Quốc Công phu nhân vẫn còn tức giận, Tần thị vội vàng nói: “Nương, trước tiên để muội muội đi đổi y phục đã.”   Lại rối ren một phen, chờ ssu khi hai tiểu hài tử bị rơi xuống nước đi thay xong y phuc sạch sẽ lại bị người lớn buộc uống canh gừng, mọi người lại ngồi xuống, sắc mặt đều không tốt. “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai đứa nhỏ vì sao lại rơi xuống nước?” Vẻ mặt Trấn Quốc Công tức giận chất vấn mấy bà tử cùng nha hoàn đang quỳ phía dưới. Thấy Trấn Quốc Công tức giận, mọi người đều im lặng như ve sầu mùa đông, không có can đảm lên tiếng. Mấy bà tử âm thầm kêu khổ, ấp úng nói không ra lời, sợ khi mình mở miệng, chọc lão gia tức giận lên, đến lúc đó các nàng sẽ gặp xui xẻo. Ngược lại là Trấn Quốc Công phu nhân có ý muốn đòi lại công đạo cho nữ, nên gọi Ôn Sách nhỏ tuổi nhất tới, vẻ mặt ôn hoà nói: “Sách ca nhi, lúc ấy con cũng ở đó, thấy rõ ràng nhất, liền nói cho chúng ta biết rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Ôn Sách chỉ là con vợ lẻ, tuổi lại nhỏ, còn muốn người mẹ cả này chiếu cố nhiều hơn, bà cũng không tin tiểu tử này không hướng về phía mình. Hắn là một đứa thông minh, tất nhiên biết rõ nên nói cái gì thì có lợi với mình. Ôn Sách thấy phụ thân cùng tam ca đều đồng loạt nhìn về phía chính mình, bất giác có chút khẩn trương, lời nói của mẹ cả có ẩn ý, làm hắn không biết làm sao, sau một lúc lâu mới nói: “Hồi cha nương, tứ tỷ tỷ cùng Ngạn Bình chỉ là đã xảy ra chút tranh chấp, hai người không có chú ý đường đi dưới chân, cho nên mới không cẩn thận mà ngã xuống nước.” “Tranh chấp?” Trấn Quốc Công hừ lạnh, “Quy củ học được đâu rồi?” Quả nhiên không phải huyết mạch của Ôn gia, liền dễ dàng sinh chuyện. Lúc này Trấn Quốc Công nhìn hài tử nhỏ nhỏ gầy gầy kia như thế nào đều không vừa mắt. Như Thúy lờ đi ánh mắt của Trấn Quốc Công phu nhân, nói: “Cha, Ngạn Bình của chúng ta là hài tử tốt, quy củ cũng không tồi.” Tểu hài tử nhà mình có không tốt cũng không thích nghe người khác nói không tốt. Ôn Lương cũng cười nói: “Đúng vậy, cha, Ngạn Bình tâm địa thuần thiện, kính yêu trưởng bối thân thiện với vãn bối, con mới nhận nàng làm nghĩa tử.” Biểu tình sủng nịnh vô cùng, Trấn Quốc Công công nhìn thấy thiếu chút nữa muốn vỗ bàn. Nghe hai phu thê này kẻ xướng người hoạ, Trấn Quốc Công phu nhân thiếu chút nữa tức chết, không phải là hai người này đang châm chọc Uyển Uyển của bà không có quy củ không yêu thương vãn bối sao? Ôn Uyển cũng đồng dạng tức giận vô cùng, ủy khuất mà nhìn Ôn Lương, khổ sở nói: “Tam ca, là hắn nói muốn đánh ta trước, một chút giáo dưỡng cũng không có, muội là trưởng bối, hắn làm sao có thể nói muốn đánh muội chứ? Nên muội mới cùng hắn gây gổ, cũng không phải cố ý. Tam ca, muội, muội, muội…… Vì sao huynh lại muốn nhận tiểu hài tử thô bỉ khó coi này làm nghĩa tử? Huynh làm như vậy sẽ bị người ta chê cười, muội không muốn tam ca bị người ta chê cười……” Nói xong oa một tiếng khóc lên. Trấn Quốc Công phu nhân thấy nữ nhi khóc đến thương tâm, vội vàng ôm chầm lấy nàng trấn an, đồng thời trong lòng cực kỳ vừa lòng với hành động đánh đòn phủ đầu này của nữ nhi, nhìn rất thẳng thẳng lại rất đúng, trượng phu và con riêng có muốn tức giận cũng không được, rốt cuộc nữ nhi của bà làm tất cả đều là vì thanh danh của ông. Nhưng mà Ôn Ngạn Bình cũng không phải là hài tử bị đánh mà không đánh trả, nàng còn tuổi nhỏ đã ở trong hang ổ của đạo tặc giãy giụa sinh tồn, cực kì có mắt nhìn cùng gan dạ sáng suốt, không thể nhẫn nhục chịu đựng, mặc dù đây là người nhà của phụ mẫu nuôi của mình, nhưng nàng cũng không muốn phải chịu oan, hơn nữa gia gia nãi nãi trên danh nghĩa này luôn bắt bẻ nương nàng, nàng rất không vui, lập tức liền nói: “Tứ cô cô, Ngạn Bình không có đánh trúng người đâu, là chính người né tránh mới không cẩn thận ngã xuống nước, con cũng bị người kéo xuống. Hơn nữa tứ cô cô có phải quên mất lời nói lúc trước của người rồi hay không? Nếu không phải người nói nương con nói bậy, con sẽ nói muốn đánh người sao? Nương của con có cái gì không tốt? Nàng chính là được cha danh chính môn thuận mà cưới vào cửa, là tẩu tử của người, chính người cũng không tôn trọng trưởng bối, còn nói con không tôn trọng người……” Thấy vẻ mặt tiểu hài tử quật cường, Như Thúy đem nàng ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ đầu trấn an nàng. Trấn Quốc Công phu nhân cười lạnh nói: “Tuổi còn nhỏ, động một chút liền muốn đánh người, cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế sao? Uyển Uyển không phải cũng là cô cô của ngươi sao, làm gì có cháu trai nào muốn đánh cô cô?” “Con không có đánh mà.” Ôn Ngạn Bình trừng mắt. “Không đánh mà dọa nàng sợ tới mức ngã xuống nước, nếu đánh nàng còn có mạng sao?” Trấn Quốc Công phu nhân hùng hổ doạ người. “Nương, việc này không thể hoàn toàn trách Ngạn Bình được.” Ôn Lương mở miệng nói, sắc mặt có vài phần nhẫn nại, thấy thần sắc tiểu cô nương nhìn mình có chút nôn nóng, Ôn Lương nhìn nàng cười ôn hòa, ý bảo nàng yên tâm. Nếu đã làm phụ thân của nàng, tự nhiên phải che chở cho nàng. “Ngược lại là ta rất tò mò Tứ muội muội rốt cuộc đã mắng Tam tẩu muội cái gì, khiến Ngạn Bình tức giận như thế. Tính tình của Ngạn Bình ta hiểu biết hơn hết, nếu không phải thật sự tức giận, sẽ không nói muốn đánh người.” Đối diện với cặp mắt đào hoa đầy lạnh lùng kia, đột nhiên tim Ôn Uyển có chút đập nhanh, cúi đầu ấp a ấp úng mà nói không ra lời. Lúc ấy nàng nói rất cao hứng, nhưng lại không dám nói lại lần nữa trước mặt Tam ca, nếu không…… Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân hơi kinh ngạc, biết tình tình của nữ nhi là ngay thẳng lanh mồm lanh miệng, tuyệt đối không phải nói lời hay gì, nhất thời vừa tức lại vừa cấp, thầm hận Ôn Ngạn Bình gây sự, lại giận tính cách ngu xuẩn thẳng tính của nữ nhi, rõ ràng mình cũng không phải người vụng về như thế, làm sao lại sinh ra nữ nhi có tính tình thẳng thắng như vậy? “Lương ca nhi, Uyển Uyển vẫn luôn kính trọng con, nếu có nói gì đó, tin rằng cũng là vì sốt ruột cho con, con……” “Nương, con biết, Tứ muội muội có lòng rồi.” Ôn Lương đánh gãy lời bà nói, “Chỉ là con thật sự rất muốn biết lúc ấy Tứ muội muội đã mắng thê tử của con cái gì, khiến cho nữ nhi của con tức giận muốn đánh người như vâyh.” Có thể làm tiểu nha đầu tức đến mức muốn động thủ đánh người, phỏng chừng không phải lời hay gì, mặc dù Ôn Lương không nghĩ muốn làm muội muội khó xử, nhưng cũng không muốn để cho hai nha đầu kia chịu ủy khuất. “Cái này……” Trấn Quốc Công phu nhân càng nóng nảy hơn, nữ nhi mở miệng nói đều rất điêu ngoa, nếu nàng nói gì đó không tốt bị truyền ra ngoài, về sau nàng còn muốn làm người hay không? Nghĩ nghĩ, nghiêm khắc mà nhìn nha hoàn bà tử trong phòng, tuyệt đối muốn cho các nàng ta câm miệng. Ôn Duẫn có chút nhìn không được, hắn vốn là muốn nhờ phụ thân tới quyết định, nhưng thê tử vẫn luôn lôi kéo ống tay áo của hắn ý bảo hắn đi giúp mẹ cả, trong lòng cũng biết dưới loại tình huống này với hắn mà nói giúp mẹ cả mới là tốt nhất, liền nói: “Tam đệ, thôi bỏ đi, để Tứ muội muội nhận sai là được, đừng ép nàng.” Ôn Lương cười như không cười, nói: “Đại ca, Tứ muội muội về sau còn phải gả ra ngoài, nếu tính tình này vẫn không thay đổi, về sau người chịu tội chính là nàng.” Ôn Uyển nghe thấy hắn nói như vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rớt xuống, cảm giác tâm đều nát, Tam ca sao lại có thể giúp đỡ người ngoài mà ép nàng? Rõ ràng nàng mới là muội muội ruột thịt của Tam ca. Trấn Quốc Công phu nhân đau lòng nữ nhi, Tần thị vì lấy lòng mẹ chồng, đi theo cùng nhau mở miệng, trong lúc nhất thời trong phòng cực kì náo nhiệt, rất nhanh liền trở nên nghiêm trọng, đến Như Thúy cũng bị kéo vào nói, lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ. Trấn Quốc Công vẫn luôn trầm mặc chưa bao giờ thấy con trai thứ ba lại hành sự hùng hổ doạ người như thế, hơi giật mình nhưng cũng có chút đau đầu, Uyển Uyển là đích nữ, ông cũng rất thương yêu, nhưng không muốn bị bức bách như vậy, thấy mọi người không ai nhường ai, gây gổ không chịu để yên, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Được rồi, nếu cả hai đứa nhỏ đều là không cẩn thận mà rơi xuống nước, cũng đừng truy cứu nữa, để cho bọn chúng nói lời xin lỗi với đối phương, về sau đừng tái phạm loại chuyệnh này nữa, đỡ phải bị người ngoài chê cười.” Mọi người thấy thái độ của ông cường ngạnh, thật sự đã tức liền, liền im lặng không lên tiếng. Trấn Quốc Công nhìn biểu tình lạnh nhạt của con trai thứ ba, trong lòng có chút khẩn trương, hỏi: “Lương ca nhi, ngươi có phải có ý kiến gì hay không?” Sau đó lại xụ mặt nói: “Ta còn chưa chết đâu, một người hai người gây gỗ trước mặt ta. Phu nhân, về sau nên quản giáo Uyển Uyển cho tốt, đừng làm Trấn Quốc Công phủ mất mặt. Còn có mấy người các ngươi, đang rất tốt, ầm ĩ cái gì?” Sự đoan trang trên mặt Trấn Quốc Công phu nhân thiếu chút nữa không giữ được, oán hận khoét mắt nhìn Như Thúy cùng Ôn Ngạn Bình, còn Ôn Lương lại không dám trừng. Tần thị cũng cực kì ủy khuất, trong lòng nảy sinh ác độc, tuyệt đối không thể để cho Hạ thị đắc ý kiêu ngạo như vậy. Như Thúy lại cực kì bình tĩnh, một bộ dáng như lấy phu làm trời, nàng mới không đi ra mặt làm chủ chuyện này đâu. Ôn Lương nhìn phụ thân, chậm rãi cười lên một cái, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Nếu cha nói như vậy, vậy coi như xong đi, chỉ là nô tài trong phủ đều có dã tâm lớn,  không để tâm hầu hạ chủ tử, hay là đổi đi.” Trấn Quốc Công ngẩn người, không hiểu hắn là có ý tứ gì, có đều hiếm khi thấy nhi tử đưa ra yêu cầu, Trấn Quốc Công tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nghĩ nghĩ một chút, liền đem việc này giao cho đại nhi tử làm. Chỉ có sắc mặt của Trấn Quốc Công phu nhân càng thêm khó coi, trong lòng biết đứa con riêng này là muốn chặt đứt nhân mạch của bà, cũng may trong phủ vẫn còn có các thủ hạ khác, nghĩ đến tiến hành mấy chục năm lại bởi vì một câu nói của hắn mà ngâm nước nóng, tức khắc tức giận đến phát điên. Cuối cùng Trấn Quốc Công tự mình ra mặt xử trí một phen, ngay cả mấy hài tử nhỏ tuổi cũng bị cấm túc, mới bỏ qua việc này, Ôn Lương đạt được mục đích mình muốn, mang theo Như Thúy và nữ nhi cùng nhau rời đi. Bọn họ vừa rời đi, Lâm ma ma vẫn luôn không tìm được cơ hội cáo trạng lúc này mới khập khiễng đi tới bẩm báo với Trấn Quốc Công chuyện hôm nay chính mình phụng lệnh đến Thái Sư phủ truyền lời, khóc lóc kể lể nói người nào đó để cho hai con tiểu hồ ly dọa nàng ta té lộn nhào, nhấn mạnh chỗ quan trọng, lập tức làm Trấn Quốc Công tức giận đến mức liên tục mắng cưới phải con dâu bất hiếu, quay đầu lại liền phân phó Trấn Quốc Công phu nhân chọn mấy cô nương trong sạch dễ sinh con đưa đến phủ của nhi tử để hắn thu vào phòng. Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân sảng khoái, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, bà cũng đang cáu con dâu thứ ba mấy lần trước làm bà mất mặt, chỉ tiếc nàng không ở tại Trấn Quốc Công phủ, nếu không tuyệt đối muốn nàng mỗi ngày đều phải tới học quy củ. Lúc này, Tần thị tiến đến bên tai Trấn Quốc Công phu nhân  nhỏ giọng nói: “Nương, nhà mẹ đẻ của chúng ta không phải có một cô nương đang đợi gả sao? Nàng là nữ nhi do di nương sinh ra, thân phận không cao nhưng lại có dã tâm lớn, đến thúc thúc của con đều bị dụ đến mức không hợp nhau với chính thê, nhà mẹ đẻ bên kia đang có chút nôn nóng làm sao để an bài hôn sự cho nàng đấy. Người xem Tam đệ đây……” Trấn Quốc Công phu nhân nghĩ một chút liền thấu, nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể được không, lại dò hỏi bộ dáng tính cách tài năng các loại của nữ tử kia, đúng ý mình muốn, lập tức vỗ bàn quyết định chọn người này, bà cũng không tin đấu không lại một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn.