Vì gặp được Túc Vương Phi, Như Thúy liền tiện đường đi theo Túc Vương Phi cùng đến Túc Vương phủ. Mà thứ làm nàng cao hứng chính là, Ôn Ngạn Bình cùng hai đứa nhỏ trong Túc Vương phủ chơi với nhau khá tốt, giống một tiểu tỷ tỷ ( hoặc tiểu ca ca ) chiếu cố bọn họ, khiến cho tiểu thế tử thập phần thích đuổi theo ở sau lưng nàng, nhưng thật ra bởi vì nàng xuất hiện, phân đi ánh mắt của tiểu quận chúa, làm cho tiểu sói con nào đó đối với nàng như hổ rình mồi, mắt lộ ra hung quang.
Như Thúy vừa cùng Túc Vương Phi uống trà trò chuyện về chuyện mình ở Bình Tân, vừa phân tâm mà nhìn mấy hài tử chơi đùa với nhau trên thảm ở bên kia, nhìn thấy Sở Trăn khi thấy nha đầu nhà nàng ôm tiểu quận chúa liền nhe răng với tiểu nha đầu, thật là có chút lo lắng cho tiểu thân thể của Ngạn Bình chịu không nổi công kích của Sở Trăn, phải biết rằng hiện tại Sở Trăn đang bị đội trưởng đội tị vệ của Túc Vương phủ đặc huấn, hung tàn vô cùng.
"Trăn!" Tiểu Sở Sở là một hài tử khá nghiêm túc, cũng là một hài tử ngoan ngoãn, nhìn thấy ảnh vệ tương lai của mình nhe răng với ca ca nhà Ôn thúc thúc, nhấp môi vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là Ngạn Bình ca ca nhà Ôn thúc thúc, không được vô lễ."
Sở Trăn có chút mê hoặc, nhìn thấy cơm cha áo mẹ của mình —— tiểu bánh bao Sở Sở, lại nhìn thấy nam hài nhi đang cùng cơm cha áo mẹ của mình tay nắm tay, sau đó đi đến bên người Sở Sở, quyết đoán mà đem móng vuốt của Ôn Ngạn Bình ở trên vai tiểu bao tử đẩy ra, thanh âm nghẹn ngào nói: "Không được vô lễ."
"Trăn!" Tiểu Sở Sở kêu lên.
Sở Trăn đương nhiên không nghe thấy, nhìn thấy tiểu thế tử đang ở trên mặt đất bò loạn khắp nơi, chạy tới đem hắn bế lên, sau đó đưa cho Ôn Ngạn Bình.
Có đệ đệ trong ngực, Ôn Ngạn Bình thực sảng khoái mà buông tiểu muội muội ra, ôm đệ đệ bắt đầu cùng hắn chơi.
Túc Vương Phi cũng nhìn thấy động tác của bọn nhỏ, không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn Như Thúy nói: "Ngược lại là các ngươi nhận được một...... Nhi tử tốt." Hoặc là nữ nhi tốt.
Như Thúy vui vẻ nói: "Đúng vậy, Ngạn Bình là một hài tử tốt. Nàng rất thích chơi cùng những tiểu hài tử nhỏ hơn nàng."
Tới buổi trưa, Túc Vương và Ôn Lương cùng nhau trở lại.
"Cha, người đã về rồi ~~" Ôn Ngạn Bình chạy như bay qua nghênh đón.
Trong lúc nhất thời Ôn Lương có chút kinh ngạc, tiểu nha đầu giống như rất hưng phấn, thế nhưng lại nhào vào trong ngực của mình, ngày thường nàng không phải rất đề phòng mình sao? Tuy rằng phần lớn thời gian nàng cũng chỉ là vô ý thức mà phòng bị đối với nam giới mà thôi, cũng không phải cố ý......
Như Thúy cùng Túc Vương Phi nắm tay mấy tiểu hài tử đi tới, Như Thúy cười giải thích nói: "Ôn đại nhân, Ngạn Bình hôm nay cùng tiểu thế tử và tiểu quận chúa chơi rất cao hứng, trong lòng đang muốn cảm tạ chàng." Cảm tạ hắn nhận nàng làm nghĩa nữ, mới có thể cho nàng có cơ hội báo thù cho phụ mẫu thân sinh một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, hơn nữa có thể quen biết được nhiều đệ đệ muội muội như vậy.
Sau khi Ôn Lương nghe xong, trong lòng cũng rất cao hứng, nghĩa nữ có thể cùng hài tử trong Túc Vương phủ chơi rất vui tự nhiên cũng thấy vui mừng. Ôn Lương bế lên một hài tử khác của mình, cọ cọ cái mũi trắng nõn của hắn, chọc đến hắn vui sướng mà cười rộ lên, "Bạch bạch, có nhớ nghĩa phụ không?"
Tiểu bánh bai đã sớm đem hắn quên sạch, nơi nào nhớ đến hắn, có điều là đang trong thời gian học tập nói chuyện, theo quán tính mà phụ họa "Nhớ" thôi, nhưng lại làm Ôn Lương cảm thấy cao hứng không thôi.
Tiểu Ngạn Bình ở một bên nhìn đến cực thèm, nhảy kêu lên: "Cha, con cũng muốn ôm đệ đệ ~~"
Như Thúy thấy nàng nhảy đến vất vả, đem nàng bế lên giúp nàng ôm tiểu bao tử, cùng Ôn Lương nhìn nhau cười.
Túc Vương Phi nắm tay nữ nhi đi tới, nói với Túc Vương đang một nhà ba người Ôn Lương: "Vương gia sao lại cùng Ôn đại nhân cùng nhau trở lại? Hiện tại có cần bày thiện hay không?"
Túc Vương gật đầu, nhàn nhạt nói: "Nghe nói Như Thúy và nàng cùng nhau hồi phủ, Tử Tu liền nói hôm nay muốn tới nhà chúng ta ăn chực."
Túc Vương Phi âm thầm bĩu môi, lẩm bẩm vài tiếng da mặt dày gì đó, sau đó vội vàng gọi người bày thiện.
Sau khi dùng xong cơm trưa, Túc Vương cùng Ôn Lương đi đến thư phòng nghị sự, Túc Vương Phi cùng Như Thúy mang theo mấy tiểu hài tử ở buồng lò sưởi chơi đùa để tiêu thức ăn, chỉ chốc lát sau tiểu bánh bao nhỏ tuổi nhất Bạch Bạch mí mắt bắt đầu đánh nhau, Túc Vương Phi vội kêu người đem hắn đưa về ngủ.
Chờ khi Ôn Lương cùng Túc Vương đi ra, vẻ mặt của hai người đều có chút nghiêm túc, Túc Vương Phi đoán chừng là Đại Sở cùng quân địch trăm năm là Bắc Việt lại có hướng đi mới, trong lòng cũng có chút phát sầu, điều này chứng minh trượng phu cuồng công việc của mình lại muốn mỗi ngày đều mệt chết. Như Thúy cũng nghe Túc Vương Phi nói ra một chút, trong lòng hiểu rõ, xem ra Ôn đại nhân nhà mình phỏng chừng gần đây cũng sẽ vội lên.
"Vương gia, Vương phi, chúng ta trước cáo từ."
Sau khi cùng vợ chồng Túc Vương từ biệt, Ôn Lương ôm Ôn Ngạn Bình đã ngủ rời đi.
Trên xe ngựa, Như Thúy cùng Ôn Lương nói về việc mình tiến cung, sau đó nhìn Ôn Lương nói: "Chúng ta hồi kinh, hẳn là trước tiên phải trở về Trấn Quốc Công phủ bái kiến cha mẹ, không ngờ Thái Hậu nương nương lại đột nhiên tuyên ta cùng Ngạn Bình tiến cung, xem ra chỉ có thể dời đến ngày mai, hy vọng cha mẹ cũng không tức giận." Cho dù là tức giận nàng cũng không có cảm giác, nhưng là không muốn làm Ôn Lương khổ sở thôi.
Ôn Lương cười nhàn nhạt, "Không có việc gì, ngày mai cũng có thể đi được. Có điều chờ ngày mai sau khi ta hạ triều lại cùng nàng cùng nhau trở về đó." Cũng đỡ cho đến lúc đó cha hắn lại soi mói nha đầu. Nói xong, lại phân phó xa phu thay đổi đầu xe đi về hướng Hồ thái y phủ.
Như Thúy trầm mặc, lại lần nữa phát hiện nam nhân này có một thói quen xấu khác: Lòng dạ hẹp hòi. Rõ ràng là không muốn có liên quan đến người Trấn Quốc Công phủ.
Hôm nay đi Hồ thái y phủ là do nhất thời nảy ra, may mắn chính là phu thê Hồ thái y đều ở trong phủ, hơn nữa tiểu biểu muội Tôn Tiếu Tiếu thế nhưng vẫn còn ở đây, hỏi ra mới biết được năm nay không có trở về cùng cha mẹ ăn tết, mà ở lại nhà ông ngoại qua năm.
"Tiểu tử ngươi vậy mà đã chịu trở lại, hừ, ta còn tưởng rằng ngươi không muốn trở lại nữa." Hồ thái y vừa gặp mặt liền soi mói, "Nghĩa tử ngươi đâu? Lại đây cho lão nhân gia ta nhìn một cái."
Như Thúy dắt Ôn Ngạn Bình mắt còn có chút buồn ngủ mông lung tiến lên, ngọt ngào mà kêu một tiếng "Hồ gia gia" sau đó lại nói với Ôn Ngạn Bình: "Ngạn Bình, đây là tằng gia gia tằng nãi nãi, đó là Tiếu Tiếu biểu dì, con gọi tằng gia gia đi."
*Tằng gia gia, tằng nãi nãi: ông cố, bà cố
Ôn Ngạn Bình thập phần nghe lời, thấy thái độ của Ôn Lương đối với Hồ thái y rất khác, lập tức cười ngọt ngào mà kêu: "Tằng gia gia, tằng nãi nãi, biểu di, con là Ôn Ngạn Bình."
Hồ thái y nhàn nhạt mà trả lời, nhìn không ra thích hay là chán ghét, nhưng vẫn cho quà gặp mặt. Hồ phu nhân tuổi đã lớn, ngày thường rất thích tiểu hài tử, thấy Ôn Ngạn Bình gầy gầy yếu yếu, trong lòng thương tiếc vô cùng, còn Tôn Tiếu Tiếu thì rất cao hứng khi thấy cháu trai nhỏ của mình, hơn nữa cảm thấy cháu trai nhỏ này mặc dù hơi bình thường một chút, nhưng cũng rất lanh lợi hoạt bát.
"Có lẽ là chưa mang thê tử của ngươi trở về Trấn Quốc Công phủ đi?" Hồ thái y uống ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.
Ôn Lương chậm rì rì mà phe phẩy cây quạt, thản nhiên tự tại, thành khẩn nói: "Tối hôm qua vừa trở về, hôm nay nương tử của con đã bị Thái Hậu nương nương tuyên tiến cung, có thời gian nào để về đâu? Ngày mai con sẽ mang nàng trở về thỉnh an cha mẹ."
Hồ thái y sau khi nghe xong gật gật đầu, tuy rằng trong lòng hắn không thích người của Trấn Quốc Công phủ, nhưng lại không muốn Ôn Lương hành sự tùy hứng, đem thanh danh của chính mình tự phá hỏng.
Phu thê Hồ thái y lại hỏi tình huống của mọi người ở Bình Tân Đàm gia, Ôn Lương chậm rãi trả lời, trong lúc nhất thời nói bao nhiêu cũng nói không hết, đặc biệt là Hồ phu nhân, đối với người nhà mẹ đẻ cũng rất quan tâm, hỏi đến cực kì kỹ càng tỉ mỉ, Hồ thái y kính trọng phu nhân của mình, biết nàng tưởng niệm, cũng đi theo lắng nghe.
Sau khi ra khỏi Hồ thái y phủ, đã ánh nắng chiều đầy trời.
Một nhà ba người ăn uống no đủ bỏ xe ngựa lại, chậm rãi cước bộ đi về Ôn phủ, dọc theo đường đi Ôn Ngạn Bình nhìn thấy cái gì mới lạ đều phải hỏi một câu, Ôn Lương cực có kiên nhẫn mà trả lời, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Như Thúy, nàng nhìn lại hắn bằng gương mặt ấm áp đầy tươi cười, sự nóng nảy trong lòng cũng chậm rãi phai đi.
Hắn nghĩ, có hay không có con nối dõi của chính mình thì có cái gì quan trọng sao? Hiện tại không phải cũng như là người một nhà sao?
**********************
Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Lương ngáp đi vào triều, Như Thúy cô nương bắt đầu đau khổ mà giải quyết đống sổ sách trong mấy tháng trong phủ, thuận tiện chờ sau khi Ôn Lương hạ triều liền cùng hồi Trấn Quốc Công phủ. Ôn Ngạn Bình ngồi kế nàng cách đó không xa trước bàn nhỏ đọc sách nhận chữ.
Nhưng khi Ôn Lương còn chưa trở về, sáng sớm Trấn Quốc Công phủ liền sai người tới đây rồi.
"Phu nhân, Lâm ma ma của Trấn Quốc Công phủ tới." Thanh Y nhíu mày lại, ám chỉ Lâm ma ma kia được Trấn Quốc Công phu nhân phái đến đây là có ý tứ gì sao? Ai mà không biết Lâm ma ma là ma ma đắc lực hầu hạ bên người Trấn Quốc Công, ở trong Trấn Quốc Công phủ ngay cả Trấn Quốc Công phu nhân hiện tại cũng kính trọng vài phần, là người lợi hại.
Như Thúy đối với người của Trấn Quốc Công phủ cũng có nghiên cứu qua, nghe thấy là Lâm ma ma tới, trong lòng tất nhiên là rõ ràng, lại vẫn là bình tĩnh mà ngồi đó, nói: "Dẫn nàng lại đây."
Thanh Y lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau liền mang theo một ma ma mặc y phục hoa lệ hơn hạ nhân rất nhiều đi tới, thoạt nhìn đã bốn mươi tuổi, gương mặt có chút uy nghiêm, trên đầu cắm cây trâm làm bằng ngọc, trong khiêm tốn lại lộ ra một loại phú quý, vừa thấy liền biết ăn mặc còn thể diện hơn cả ma ma thượng đẳng.
"Lâm ma ma có chuyện gì mà lại tới đây? Mau ngồi."
Lâm ma ma thỉnh an với Như Thúy, sau đó mới ngồi xuống, mở miệng liền nói: "Tam Thiếu phu nhân, ngài thân là con dâu, trở về cũng không đi bái kiến cha mẹ, có biết hành động này đối với cha mẹ là đại bất kính?"
Như Thúy bình tĩnh nói: "Hôm qua Thái Hậu nương nương đột nhiên tuyên chỉ muốn ta tiến cung, cho nên không thể trở về thỉnh an với cha mẹ trước được, hôm nay đang muốn trở về đây. Thái Hậu nương nương lúc ấy cũng không thể để lão nhân gia chờ, tin tưởng Lâm ma ma cũng có thể hiểu được đi?" Nếu là ngươi không thể tự hiểu được, ha hả, không quan hệ, nàng rất nguyện ý giúp nàng ta hiểu.
Lâm ma ma có chút nghi hoặc mà nhìn nàng, phải đi về mà người lại vững vàng ngồi ở thư phòng tự mình xem sổ sách như vậy sao?
"Ôn đại nhân phân phó, chờ chàng trở về, chúng ta mới cùng hồi phủ đi bái kiến cha mẹ. Vừa vặn lúc đó cha cũng hạ triều, thời gian vừa vặn." Như Thúy lại cười híp mắt mà giải thích, thấy Lâm ma ma còn có chuyện muốn nói, ngắt lời nói: "Nếu là ma ma không có chuyện gì nữa, vậy liền trở về đi."
Lâm ma ma có chút tức giận, trong Trấn Quốc Công phủ vị thiếu gia tiểu thư hay phu nhân nào đối với nàng ta cũng phải khách khách khí khí, nhưng tam Thiếu phu nhân này lại làm như không có chuyện gì, tức khắc lại nghiêm mặt, nói: "Tam Thiếu phu nhân, ngài như vậy là không hợp quy củ, làm một đứa con dâu, sáng sớm liền phải trở về thỉnh an với cha mẹ chồng mới đúng. Chuyện ngày hôm qua có nguyên nhân nên không truy cứu, nhưng hôm nay lại kéo dài tới hiện tại vẫn còn chưa trở về, tam Thiếu phu nhân có lẽ không học tốt chữ hiếu rồi."
"Lâm ma ma nói đúng, nhưng xuất giá tòng phu, Ôn đại nhân phân phó ta cũng phải nghe." Như Thúy vẫn như cũ cười khanh khách nói, còn nói thêm: "Nhưng ngược lại là Lâm ma ma tuổi đã lớn, có khả năng đã quên bổn phận của mình, ngươi chỉ là một hạ nhân sao có thể nghi ngờ chuyện của chủ tử?"
"Ngươi......" Lâm ma ma nghẹn đỏ mặt, lần đầu tiên bị mất mặt mũi như thế. Có đôi khi đầy tớ ức hiếp chủ nhân sẽ bị người ta lên án, nhưng Lâm ma ma có địa vị cao cả, mặc dù biết rõ nhưng có ai dám nói ra?
Lâm ma ma lạnh mặt đứng dậy rời đi, khi mới vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên dưới chân nhảy ra hai cục bột trắng, trong lòng cả kinh, muốn đứng lại nhưng chân lại theo quán tính mà bước tiếp, trong lúc nhất thời trong lòng hoảng loạn, hai cái chân tựa như không nghe theo sai sử, kết quả tự mình bị ngạch cửa cao cao vướng chân nên ngã lộn nhào, cả người đều ngã văng ra ngoài.
Cách chỗ Lâm ma ma không xa, là hai con tiểu hồ ly trắng tròn tròn ngồi xổm ở đó nhìn người bốn chân tám xoa mà quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng kia phải nói là có bao nhiêu vô tội liền vô tội bấy nhiêu.
Trong phòng, Như Thúy cùng Ôn Ngạn Bình đồng thời che miệng cười trộm, vừa rồi chính là Ôn Ngạn Bình sai sử hai tiểu hồ ly nhảy qua đó. Chỉ có Thanh Y là thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
21 chương
187 chương
60 chương