Qua Tết Nguyên Tiêu, không khí năm mới cũng đi không sai biệt lắm, tuy rằng tuyết không hề rơi, nhưng cũng là lúc xuân hàn se lạnh, thời tiết lạnh vô cùng.
Dưỡng thương nửa tháng, thương thế của Ôn Ngạn Bình cũng tốt hơn phân nửa, trên mặt đã có thêm chút huyết sắc, Như Thúy không hề hạn chế nàng ra cửa, phần lớn thời gian khi nữ quyến Đàm gia mời đi dạo chơi hoa viên, sẽ mang theo nữ nhi mới nhậm chức đi một chút. Có điều vì bản thân nàng cũng không thích loại hội họp này của các phu nhân, cho nên cũng không ở đó lâu, như vậy cũng sẽ không cần lo lắng sẽ làm thân thể chưa tốt của nghĩa nữ mệt.
Lộ diện một cái, vấn đề liền xuất hiện, các phu nhân nội thành Bình Tân khi nghe được tin tức, Ôn thái sư đương triều thu dưỡng một nghĩa nữ, tuy rằng nghĩa nữ xuất thân thấp hèn, nhưng cũng là nữ hài nhi đứng đắn của bá tánh, có thể khiến cho nam nhân thông minh như vậy nhận làm nghĩa nữ, hẳn là có điểm hơn người, đoàn người cũng là muốn gặp, nếu tạo được quan hệ tốt, cũng có chỗ lợi.
Chính là, nam hài đi theo phía sau Ôn phu nhân là ai a? Muốn các nàng che lại lương tâm nói hài tử kia là một nữ hài cũng nói không nên lời a, rõ ràng chính là một bộ dáng của nam hài nhi a, chỗ nào là nữ hài nhi? Chờ khi Thái sư phu nhân cùng nghĩa nữ tới gần các phu nhân cuối cùng cũng không thể không thừa nhận hài tử một thân nam trang kia chính là nghĩa nữ của Ôn Thái sư đương triều, sau đó trong lòng lại cảm thấy, kỳ thật tình báo của họ đều sai rồi, Ôn Lương nhận nuôi hẳn là nghĩa tử mới đúng.
Loại chuyện này càng tăng lên, nghĩa nữ trong bất tri bất giác mà biến thành nghĩa tử, khi mà ngay cả Như Thúy cũng chưa phản ứng lại được, khi gặp mặt những phu nhân thế gia của nội thành Bình Tân, đều sẽ ôn nhu mà kêu Ôn Ngạn Bình đi theo bên người nàng một tiếng "Ôn tiểu công tử". Vì thế dần đà, đoàn người đều cho rằng người mà Ôn Lương cùng Như Thúy nhận chính là nghĩa tử.
Năm mới qua đi, nam nhân Đàm gia cũng bận lên, mỗi ngày Ôn Lương đều có người mời hắn đi ra ngoài, hoặc là bận thu thập một ít người, ban ngày khó mà thấy mặt hắn. Bận bịu một trận như vậy, bận tới tận một tháng trời, mới được rảnh rỗi.
"Cha, hôm nay người hết bận rồi sao?" Ôn Ngạn Bình lôi kéo Đàm Ký Khê chạy đến thư phòng tạm thời của Ôn Lương, hai đứa trẻ lùn lùn đều đồng thời bám vào cái bàn cao cao ở bên cạnh nhìn Ôn Lương.
Thức ăn của Đàm phủ không tồi, một nhà ba người đều được lão phu nhân dặn dò phòng bếp phải cho bọn hắn bồi bổ thân thể mỗi ngày, Ôn Lương bổ đến khí huyết tràn đầy, mỗi ngày buổi tối đều lôi kéo Như Thúy cô nương "Đánh nhau" trên giường, Như Thúy cô nương thì bổ đến mức màu da hồng nhuận, thân thể khỏe mạnh, còn Ôn Ngạn Bình có thể là do mấy năm nay thân thể thiếu dinh dưỡng rất nghiêm trọng, chỉ có màu da là tốt hơn một chút, vẫn là bộ dáng gầy gầy yếu yếu nhỏ nhắn, tám tuổi, nhưng vóc dáng lại cao giống Đàm Ký Khê mới sáu tuổi, hai đứa nhỏ song song đứng chung một chỗ, chính là hai quả bí đao lùn.
Ôn Lương bỏ cuốn sách trên tay xuống bàn, cười cười nhìn hai đứa nhỏ, cười như không cười nói: "Nếu hết bận thì sao, chưa hết bận thì thế nào?"
Đàm Ký Khê nỗ lực mà ngẩng cổ, cười nói: "Nếu hết bận liền mang chúng ta đi chơi ~~"
Ôn Ngạn Bình cười hì hì nói: "Tiểu biểu thúc nói hắn muốn đến Mai Lĩnh xem hoa đào vừa mới nở, nghe nói nơi đó thường có các phu nhân đi đạp thanh thưởng xuân, trong rừng còn có rất nhiều sóc, muốn mang Tiểu Hoa đi dụ dỗ một con sóc cái trở về sinh sóc con, sinh sóc con rồi sẽ cho con một con."
Như Thúy vừa lúc bưng trà bánh tiến vào, nghe Ôn Ngạn Bình nói, kinh ngạc hỏi: "Tiểu biểu đệ, lông của Tiểu Hoa đã dài ta hết chưa? Sóc cái có thể ghét bỏ lông của nó hay không, không chịu ở cùng Tiểu Hoa?"
Đàm Ký Khê nghẹn mặt, không cao hứng mà nói: "Biểu tẩu hư, Tiểu Hoa là chú sóc xinh đẹp nhất, sóc cái đều sẽ thích nó. Chờ sau khi sinh sóc con, ta sẽ đưa cho Ngạn Bình ca ca một con sóc con."
"Thật sao? Được rồi, ta xin lỗi." Như Thúy rất thành khẩn mà nói, nhưng biểu tình kia lại không phải như vậy.
Tiểu hài tử hầm hừ, quay đầu thì nhìn thấy Ôn Ngạn Bình đang trừng mắt nhìn mình, không vui hỏi: "Tại sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy? Ta là biểu thúc của ngươi!"
Tròng mắt Ôn Ngạn Bình chuyển chuyển, cười hì hì nói: "Tiểu biểu thúc, ngươi bất kính với trưởng bối, cẩn thận người xấu lại cạo lông của Tiểu Hoa."
"Hừ, gần đây ta lại không có để Tiểu Hoa đi chọc ghẹo người ta, ai sẽ cạo lông của Tiểu Hoa?" Đàm Ký Khê vẻ mặt chính trực, bộ dáng mập mạp mũm mĩm, thoạt nhìn ngược lại có chút kiêu ngạo, hơn nữa khuôn mặt lại giống Ôn Lương, Ôn Ngạn Bình nhịn không được một tay ôm hắn một tay dùng sức xoa xoa.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Tiểu hài nhi bị ôm đến thở không nổi tức muốn hộc máu, nói: "Ngạn Bình ca ca là đại phôi đản!"
Ôn Ngạn Bình ôm hắn, sau đó lại dùng sức mà làm rối tóc của hắn, mới cười hì hì nói với Ôn Lương: "Cha, nếu hôm nay không có việc gì thì người mang nương cùng chúng ta cùng đi chơi đi, nương hôm trước cũng nói hoa đào nở ở Mai Lĩnh rất đẹp, muốn đi xem một chút."
Sau khi nghe xong Ôn Lương quay đầu nhìn về phía Như Thúy, Như Thúy cũng cười tủm tỉm mà không tỏ thái độ, cũng biết tiểu nha đầu lấy Như Thúy làm cái cớ. Chẳng qua nghĩ đến có khả năng sau mấy ngày nữa thì bọn họ phải rời khỏi Bình Tân thành, cũng không thể nào dẫn bọn hắn đi nội thành Bình Tân chơi được nữa, nên gật đầu đồng ý.
Hai đứa nhỏ vui vẻ mà hoan hô một tiếng, Ôn Ngạn Bình lôi kéo tay Đàm Ký Khê chạy ra ngoài, muốn đi qua sân viện của Đàm Ký Khê--nơi Tiểu Hoa đang ở đem tới đây.
Nhìn hai tiểu hài tử nắm tay nhau đi ra ngoài, Như Thúy đi tới rót ly trà cho Ôn Lương, cao hứng mà nói: "Xem ra Ngạn Bình chỉ là trong lòng có ít khúc mắc, cũng không phải là chán ghét người khác phái. Chàng nhìn nàng cùng Ký Khê không phải khá tốt sao?"
Ôn Lương lại lắc đầu, "Ký Khê ở trong lòng nàng là tiểu đệ đệ, có thể yêu quý, nhưng nếu là nam nhân lớn tuổi một chút nàng sẽ kháng cự." Dứt lời trong lòng có chút buồn rầu, nếu nàng vẫn luôn phòng bị với người khác phái như vậy, về sau bọn họ sẽ tìm hôn sự cho nàng như thế nào? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn cả đời mặc nam trang trở thành một nam nhân mà sống sao?
Từ khi phát hiện ra nghĩa nữ mới nhận này bởi vì từng tự mình chứng kiến cảnh mẫu thân mình bị cường đạo chà đạp, khiến cho trong lòng nàng để lại bóng ma rất sâu, sau đó đối với sinh vật nam nhân này rất kháng cự, Ôn Lương cũng có chút buồn rầu. Ôn Lương biết thời điểm hắn xuất hiện rất tốt, hơn nữa lúc trước Như Thúy cho nàng một chén cháo, mới có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về mà tiếp nhận hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ làm nũng linh tinh với hắn. Chỉ là khi đối mặt với nam nhân khác nàng đều sẽ im lặng không nói gì, thậm chí xem mình trở thành một nam hài tử mà đối đãi, vì tránh cho bản thân về sau cũng giống với vận mệnh của mẫu thân nàng.
Biết tâm bệnh của nàng, Ôn Lương liền có mục đích dung túng Đàm Ký Khê tới đây tìm nàng chơi cùng, đáng thương cho tiểu Ký Khê trẻ người non dạ, thật sự tưởng ánh mắt trước kia của bản thân không tốt, hiểu lầm giới tính của Ôn Ngạn Bình, hiện tại đã xem Ôn Ngạn Bình như nam hài tử giống mình, cho nên khi bị đối phương dắt tay ôm ấp linh tinh căn bản không hiểu sai. Mà Ôn Ngạn Bình đối với hắn thân mật như thế, ngoại trừ vì Đàm Ký Khê tuổi còn nhỏ căn bản không xem hắn như nam hài, tiếp theo là dung mạo giống nhau giữa Đàm Ký Khê và Ôn Lương, hoàn toàn đối đãi với hắn như một đệ đệ.
"Nha đầu, nếu chúng ta đã nhận muôi nàng, về sau phải dạy dỗ nàng thật tốt." Ôn Lương cúi người hôn lên khóe môi nàng, an ủi nói.
Như Thúy gật đầu, kỳ thật trong lòng nàng cũng không có lo lắng nhiều, tươi cười nhìn hắn, nói: "Thực ra ta cảm thấy chỉ cần Ngạn Bình cảm thấy vui vẻ là tốt rồi cái khác về sau lại nói, đời người còn dài. Được rồi, Ôn đại nhân chàng thông minh như vậy, về sau chọn một người thật tốt hợp ý cho Ngạn Bình là được, tin tưởng có Ôn đại nhân chàng ở đây, việc hôn nhân của Ngạn Bình tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Ôn Lương bật cười, "Nàng thật coi ta là không gì làm không được à? Nàng nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu đi, ai sẽ nghĩ đến nàng là một nữ hài nhi? Ta thật sự lo lắng về sau đến lúc đó phải chọn thê tử cho nàng, mà không phải tuyển hôn phu cho nàng."
Từ sau khi Ôn Lương chịu để tiểu nha đầu mặc nam trang, những bộ quần áo của nữ hài nhi chuẩn bị cho nàng đều bị Ôn Ngạn Bình không chút khách khí mà nhét xuống đáy của rương đồ, Như Thúy rất thương nàng, ở thời điểm nàng làm nũng, cũng để người làm cho nàng mấy bộ y phục của nam đồng.
Như Thúy cũng nghĩ đến vấn đề này, rơi vào trầm tư, cuối cùng vẫn là rất tín nhiệm với chỉ số thông minh của Ôn Lương, nói: "Không quan trọng, ta tin tưởng cho dù là chọn thê tử hay là tuyển hôn phu đều sẽ không làm khó chàng." Cho nên Ôn đại nhân chàng là người tài giỏi thường có rất nhiều việc, cố lên đi!
"......"
Hai tiểu hài tử rất nhanh đã mang con sóc có lông đã dài ra về đây, tay nắm tay nhìn hai người cười đến xán lạn.
Ôn Lương bật cười, "Được rồi, chúng ta xuất phát đi."
*****************
Thụy Hương Viện, mấy vị cữu mẫu đang cùng bồi lão thái thái nói chuyện thì có người hầu lại đây báo cáo nói biểu thiếu gia mang theo Khê thiếu gia đi Mai Lĩnh xem hoa đào.
"Nga, đi một chút cũng tốt, phái nhiều người đi theo hầu hạ đi." Đại cữu mẫu nhanh chóng phân phó nói, hai người đều là tâm can bảo bối trong mắt của lão thái thái, cần phải cẩn thận hầu hạ.
Nhị cữu mẫu che miệng cười, nói với lão thái thái: "Nương, từ khi Lương ca nhi trở về, tiểu Ký Khê của chúng ta cũng hoạt bát hơn rất nhiều, mỗi ngày điều chạy tới Phiêu Tương Viện, cùng nha đầu Ngạn Bình kia chơi với nhau khá vui. Tam đệ muội, hình như tháng này tiểu Ký Khê cũng chưa sinh bệnh lần nào, có phải không?"
Tam cữu mẫu cười nói: "Đúng vậy, vốn dĩ còn lo lắng thời tiết này, mỗi ngày hắn lại chạy ngoài sẽ bị bệnh, nhưng xem ra là ta đã lo lắng thừa thãi."
"Xem ra có bạn cùng tuổi chơi cùng cũng rất tốt." Đại cữu mẫu nói tiếp.
Nhị cữu mẫu lại dỗi nói: "Đại tẩu lời này liền không đúng rồi, nữ hài nhi nhà chúng ta cũng không ít người gần tuổi Ký Khê, tại sao không thấy Tiểu Khê chạy tới hậu viện chơi cùng các nàng? Ta thấy nha, nguyên nhân này vẫn là ở trên người của Ngạn Bình, tiểu Ký Khê chỉ nguyện ý chơi cùng nàng, đây không phải là thanh mai trúc mã sao?"
Tươi cười trên mặt tam cữu mẫu lập tức phai nhạt.
Đại cữu mẫu tươi cười vẫn như cũ, chỉ là mịt mờ mà nhìn tam cữu mẫu, cũng không đáp lời.
"Ai, cái gì mà thanh mai trúc mã?" Lão thái thái nghi hoặc nói.
"Chính là Ngạn Bình cùng Ký Khê a." Nhị cữu mẫu cười nói.
Lão thái thái lại nở nụ cười, "Thương thế của Ngạn Bình tốt lên, thật đúng là một nam hài tử có tinh thần, Ký Khê xác thật cũng nên chơi cùng với nam hài tử cùng tuổi, không thể luôn giữ mãi ở trong phòng, như vậy mới có tinh thần, cũng sẽ không thường xuyên bị bệnh nữa. Con câu thứ ba à, về sau con cũng đừng có luôn gò bó hạn chế hắn."
"......"
Ba người đồng thời trầm mặc, đại cữu mẫu cười nói: "Nương, Ngạn Bình là nữ hài nhi, ngài nhìn lộn rồi."
Lão thái thái lại không tin, cảm thấy một hài tử có tinh thần, hoạt bát, lanh lợi như vậy, nhìn thế nào cũng là một nam hài tử, tại sao là nữ hài nhi chứ? Còn có Tử Tu sẽ không lừa bà, đó chính cháu ngoại gái của bà. Lão thái thái già rồi, làm việc đã không còn bằng thời điểm lúc còn trẻ mạnh mẽ vang dội, bây giờ còn có chút vì già mà hồ đồ, ba người đều biết tật xấu của bà, cũng không cùng bà tranh luận. Có điều tam cữu mẫu lại có chút không vui, không cao hứng khi nhị cữu mẫu nói Ký Khê của nàng cùng Ôn Ngạn Bình ở bên nhau, nàng thà tình nguyện nghĩ Ôn Ngạn Bình là nam hài nhi còn hơn.
Nghĩ thế, tam cữu mẫu quyết định về sau vẫn nên hạn chế nhi tử lại, không để hắn cứ mỗi ngày lại cùng Ôn Ngạn Bình kia ở cùng một chỗ.
"Đúng rồi, khi nào thì Tử Tu sẽ hồi kinh?" Lão thái thái đột nhiên hỏi.
"Dự định là qua *tiết hoa triêu sẽ đi." Đại cữu mẫu cẩn thận trả lời. Các nàng đều biết phân lượng của Ôn Lương trong lòng lão thái thái, qua năm, Ôn Lương phải hồi kinh, dẫu sao hiện tại hắn cũng là sư phó của hoàng tử mà Hoàng Thượng bổ nhiệm, sao có thể ở bên ngoài một hay nửa năm được.
Sau khi nghe xong, lão thái thái thở dài một tiếng, nhất thời im lặng.
*Tiết hoa triêu: ngày trăm hoa đua nở (tương truyền ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch là ngày trăm hoa đua nở)
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
21 chương
187 chương
60 chương