Mùng một tết, Ôn Lương cùng Như Thúy thức dậy từ sớm, hai người đi đến sương phòng cách vách trước xem tiểu hài tử, Họa Bình nói nàng còn chưa tỉnh. Hai người biết hôm qua tiểu hài tử có thể tỉnh dậy một lúc, phỏng chừng hôm nay cũng có thể sẽ tỉnh lại, liền phân phó không cần đánh thức nàng, cầm tay nhau đến Thụy Hương Viện thỉnh an cùng chúc tết cho lão thái thái. Con cháu Đàm gia đều đã sớm tới Thụy Hương Viện, khi lão thái thái tỉnh dậy trước tiên liền đi chúc tết lão thái thái. Thời điểm mà hai người Ôn Lương đi đến thì Thụy Hương Viện đã rất náo nhiệt, lão thái thái lúc này rất có tinh thần mà ngồi ở vị trí đầu tiên, cùng mấy đứa con trai và con dâu nói chuyện. Chính là chỉ vừa mới nhắc đến họ vài lần, bọn họ liền đến, làm lão thái thái rất cao hứng. "Bà ngoại, Tử Tu đã tới chậm." Ôn Lương đầu tiên là cáo tội, sau đó vẻ mặt mới mang theo không khí vui mừng mà nói: "Đêm hôm qua hài tử kia có tỉnh dậy một lúc, đại phu nói, nếu có thể tỉnh lại, về sau nhất định sẽ không có chuyện gì. Bà ngoại, chờ sau khi hài tử tốt lên, Tử Tu để nàng tới đây thỉnh an với ngài, ngài lại có thêm một tôn nữ nhi." Ôn Lương nói rất nhiều đón ý mà nói hùa theo tâm ý của lão thái thái, liên tục nói tốt, đôi mắt đều nheo lại, sau đó lôi kéo tay Như Thúy cô nương nói: "Nàng là người tốt, phải chiếu cố tiểu hài tử thật tốt, chờ nàng tốt lên thì mang đến cho ta nhìn một cái. Chính con nha, cũng phải tự chăm sóc sức khỏe của mình, chỗ của bà ngoại còn có rất nhiều phương thuốc cổ truyền để sinh hài tử, rất nhanh, các con cũng sẽ có hài tử......" Như Thúy cô nương cười đồng ý, không có chút nào không kiên nhẫn cùng ủy khuất. Nữ quyến trong Đàm gia âm thầm bĩu môi, phương thuốc cổ truyền để sinh con của lão thái thái đều là lúc bà còn trẻ tuổi vì muốn có con nên vẫn luôn thu thập, sau lại cưới mấy đứa con dâu ngoại trừ con dâu thứ ba ra, những người khác đều là mới vào cửa liền có hài tử, khiến cho phương thuốc cổ truyền dùng để sinh con của lão thái thái không có cơ hội lấy ra. Không quan tâm có tác dụng hay không, nhưng cũng xem như là một mảnh tâm ý của lão thái thái, xem ra đứa cháu dâu này đã lọt vào mắt của lão thái thái, cho dù tâm tư của các nàng có nhiều đến đâu cũng không tiện thể hiện ra. Mà các lão gia nhà họ Đàm biết rõ Như Thúy cô nương đã từng bị thương tích khiến cho không thể sinh dưỡng lại làm như không có nghe được. Lại nhìn thê tử của Ôn Lương một cái, thấy trên mặt nàng treo ý cười không có chút nào không muốn, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ lão thái thái nói đến đề tài này nhiều quá, dẫm lên vết thương của nàng khiến nàng oán trách lão thái thái, đến lúc đó Ôn Lương cũng sẽ khó xử. Hiện tại xem ra, ngược lại nàng rất biết hành xử. Thật ra lúc mà Ôn Lương thành thân, mấy vị cữu cữu của Đàm gia cũng có cho người dò hỏi chuyện trong quá khứ, dù sao đây cũng là hài tử duy nhất mà muội muội ruột thịt để lại, trong lòng cũng rất quan tâm. Khi biết nguyên nhân Ôn Lương cưới Như Thúy, lúc ấy Ôn Lương nói rất cảm động, thê tử hắn vì hắn mà có thể từ bỏ chính tính mạng của mình, trên đời này nữ nhân có tình có nghĩa như thế có tìm cũng khó mà thấy được. Ôn Lương nơi nào cũng nói Hạ thị tốt, làm cho bọn họ ngượng ngùng không nói cái gì nữa, hơn nữa hắn xưa nay là người có chủ ý, bọn họ là cữu cữu cũng không cần động tay động chân với hôn sự của hắn khiến hắn chán ghét. Có điều lúc ấy Ôn Lương lại giấu đi chuyện nàng bị thương không thể sinh đẻ, bằng không bọn họ cũng sẽ không thờ ơ như thế, có lẽ đã sớm khuyên cháu trai nạp nàng làm thiếp cũng coi như là đã báo đáp ân cứu mạng của nàng. Mùng một tết đúng là thời điểm đi thăm người thân, Đàm gia là đại gia tộc của Bình Tân, sáng sớm đã có tộc nhân tới cửa chúc tết. Ôn Lương không phải con cháu Đàm gia, cho nên việc dẫn đường nghênh đón này bản thân hắn cũng không cần ra mặt. Chờ sau khi bái kiến lão thái thái xong, hai phu thê đều cùng nhau trở về Phiêu Tương Viện. Vừa mới trở lại Phiêu Tương Viện thì có hạ nhân Đàm phủ tới báo đại phu đã tới đây. Hôm qua thấy tiểu hài tử tỉnh một lúc, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng cũng làm bọn họ rất cao hứng, cho nên sáng sớm đã cho người đi mời đại phu đến nhìn một cái. Đại phu bắt mạch cho tiểu hài tử, lại kiểm tra một phen, cười chúc mừng bọn họ, mạch đập của tiểu hài tử tương đối vững vàng, không có nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua thân thể của tiểu hài tử vốn dĩ đã vô cùng yếu ớt, lần này bị thương nặng như vậy, sau này nên cẩn thận điều dưỡng, tránh cho lưu lại bệnh về sau. Như Thúy rất nghiêm túc mà nhớ kỹ, cảm thấy không đủ liền nói Họa Bình ghi lại những điều cần chú ý của đại phu nói. Cuối cùng đại phu để y nữ đi theo đổi thuốc cho vết thương trên lưng của tiểu hài tử, lại châm cứu cho nàng, chỉ sau chốc lát, hài tử yếu ớt tỉnh lại, so với lần tỉnh tối hôm qua còn nhiều tinh thần hơn một chút, ít nhất có thể nhận biết người. "Phu nhân......" Tiểu hài tử nhìn Như Thúy kêu một tiếng, hôn mê năm sáu ngày, khuôn mặt vốn đã gầy yếu lại càng gầy đến đáng sợ, khiến cho cặp mắt trông có vẻ to. Như Thúy cô nương lúc này tràn ngập tình thương của mẫu thân, ôn nhu mà sửa lại mái tóc cho nàng, cười tủm tỉm nói: "Có đói bụng không, trước ăn một chút gì đó đi." Cháo sớm đã được hầm dưới lửa nhỏ, bỏ thêm chút củ bách hợp, mềm mềm mại mại, rất thích hợp cho người bệnh có dạ dày yếu ớt. Tiểu hài tử bởi vì bị thương ở lưng nên chỉ có thể nằm sấp, Như Thúy liền để người cầm một cái gối lớn lót xuống dưới thân nàng để nàng nằm sấp được thoải mái một chút, sau đó tiếp nhận chén cháo mà nha hoàn bưng tới từng ngụm từng ngụm mà đút cho nàng ăn. Liên tục uống thuốc trong vài ngày, hương vị trong miệng đều là vị đắng, ăn cái gì đều không cảm thấy mùi vị gì, nhưng tiểu hài tử lại cảm thấy chén cháo này là mỹ vị thế gian, ăn ăn, vậy mà lại rơi nước mắt, lập tức bị sặc, Như Thúy cô nương cả kinh, vội vàng xoa lưng đút nước cho nàng, hỏi nàng có phải vô cùng đau hay không. Mặc dù tiểu hài tử không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng một giấc ngủ dậy cái gì cũng đều thay đổi, rõ ràng ngoài trời đã rét đậm nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, hương an thần bay trong không khí làm người thả lỏng, đệm giường được làm bằng lụa mềm mại tinh xảo lót dưới thân, đồ ăn là chén cháo tinh tế mềm mại, cho dù là khi cha mẹ còn sống, cũng không có xa hoa như vậy. Hiện tại lại thấy vị phu nhân tốt bụng trong chùa thân thiết mà tặng cho mình một chén cháo cùng một cái trứng giờ lại cho chính mình ăn, làm sao lại không biết những cường đạo đó lần này rốt cuộc cũng gặp báo ứng, cũng xem như nàng đã báo được thù cho phụ mẫu, trong lòng rất vui sướng, lại vì vị phu nhân thân thiết này mà cảm động, trong lòng rất vui vì hành động cứu người của mình lúc ấy. "Đây là làm sao vậy?" Lúc này, Ôn Lương tiễn đại phu ra ngoài đã trở lại, thấy tiểu hài tử khóc lớn, không khỏi kinh ngạc mà hỏi. Hơn nữa nhìn cách khóc của nàng, rõ ràng nước mắt chảy xuống rất nhiều, nhưng lại cắn răng không lên tiếng, khóc đã lâu rồi, chỉ hít không khí không thôi, đám người Họa Bình vội vàng đi lấy khăn lông ướt lau mặt cho nàng. "Ăn thì khóc, chẳng lẽ là đau?" Như Thúy cũng có chút không hiểu. Tiểu hài tử nghe được lời nói của hai người, nhưng lúc này đã khóc đến ù tai đầu óc choáng váng, nói không ra lời, chỉ có thể liên tục lắc đầu. Ôn Lương nhớ tới những vị hòa thượng đó nói cha mẹ của đứa nhỏ này đều bị cường đạo giết chết, chính mình lại ở trong hang ổ của cường đạo giãy giụa hai năm, trong lòng liền có chút thương tiếc, cũng hiểu được vì sao tiểu hài tử lại khóc lớn như vậy đoán chừng là cảm thấy đã báo được đại thù, lập tức liền phát tiết ra ngoài. Hài tử này tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tính cứng cỏi như vậy, hơn nữa rất nhanh nhạy nhạy bén, là một hạt giống tốt. Chỉ một lát sau, hài tử khóc lóc đã ngủ rồi, cháo cũng chỉ ăn được nửa chén. Như Thúy thấy thế cũng không gọi nàng dậy, phân phó Họa Bình chuẩn bị sẵn một ít thức ăn, chờ nàng tỉnh lại thì cho nàng ăn. ********************** Tiểu hài tử đã tỉnh, Ôn Lương Như Thúy hai người đều nhẹ nhàng thở ra. Biết nàng đã tỉnh lại, trưởng bối của Đàm gia cũng tới xem một lúc. Mấy vị cữu bá mẫu biết đây là nghĩa nữ mà Ôn Lương thu nhận, tự nhiên rất nể tình, sôi nổi cho lễ gặp mặt cùng bao lì xì năm mới, khiến cho tiểu hài tử lần đầu tiên nhận được nhiều tiền lì xì cùng đồ vật như vậy cả kinh há to miệng, sau đó miệng thập phần ngọt ngào mà cảm ơn. Họa Bình thấy nàng cao hứng, liền dùng một cái tráp bỏ tất cả những gì nàng nhận được bỏ vào cái tráp đó đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường. Qua hai ngày, tiểu hài tử rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, hơn nữa thời gian ngủ cũng ngắn đi rất nhiều, Ôn Lương cũng tìm được thời gian cùng nàng nói chuyện. Mặc dù Ôn Lương không phải con cháu Đàm gia, nhưng bên ngoài hắn lại là một người có danh tiếng tốt vô cùng, người trong thành Bình Tân biết hắn trở về Bình Tân đều tới phủ bái phỏng, biết hiện tại hắn đã là sư phó của hoàng tử, đều nghĩ đem hài tử của mình đến cho hắn nhìn một cái để hắn thu làm đồ đệ, như vậy không chỉ có thể bảo đảm cho tiền đồ của hài tử, thể diện của gia tộc cũng có ánh sáng, cho nên khiến cho mỗ vị họ Ôn nào đó vốn dĩ cho rằng có thể nhẹ nhàng trôi qua lại bị mấy vị cữu cữu liên tiếp lôi kéo ra ngoài xã giao, Như Thúy cô nương cũng được những nữ quyến gửi thiệp bái kiến. Số lần quá nhiều, hai người đều có chút không có kiên nhẫn, cuối cùng lấy lí do muốn chiếu cố hài tử nên từ chối để cho người Đàm gia đem một ít xã giao đẩy đi, nói chờ sau khi thương thế của hài tử tốt lên, sẽ tự mình bày mở tiệc chiêu đãi bọn họ tới phủ gặp nhau, lúc này mới nghỉ ngơi được một chút. Mà chuyện Ôn Lương thu nhận nghĩa nữ, bởi vậy cũng truyền đi ra ngoài, nghe nói tiểu hài tử đang bị thương, liền sôi nổi tặng lễ vật an ủi, chồng chất đầy sương phòng của tiểu hài tử. Hôm nay, sau khi Như Thúy cô nương đút thuốc cho nàng uống, rất có tinh thần, Ôn Lương tìm tới đây. Nhìn thấy Ôn Lương, tiểu hài tử càng dựa gần vào người Như Thúy, Ôn Lương thấy vậy cũng không nói cái gì, để người chuyển một cái ghế ngồi đối diện với giường. Bởi vì tướng mạo của Ôn Lương xuất chúng, khí chất văn nhã, thanh danh tốt, từ nhỏ đến lớn bất kể là ở chỗ nào trước nay đều là tiêu điểm trong đám người, mọi người đều muốn lại gần về phía hắn, hắn lại có tài ăn nói, cho nên cơ hồ không ai có thể cự tuyệt được hắn, bỏ mặc hắn. Có đều Ôn Lương phát hiện ra, đứa nhỏ này đối với hắn có chút phòng bị, đối với nha đầu nhà hắn lại thân cận vô cùng, miệng ngọt giống như bôi mật, đến cả những trưởng bối của Đàm gia cùng các biểu tỷ muội được nàng dỗ đến nỗi đều gọi nhũ danh của nàng. Sau khi tiểu hài tử tỉnh lại, bọn họ mới biết được tên của nàng, họ Ôn, khuê danh là Ngạn Bình. Tên này trái lại rất nhã nhặn, không phải thợ săn trong núi có thể nghĩ ra được, sau đó lại nghe tiểu hài tử nói là phụ thân đi lên trấn tìm vị thầy bói mới được cái tên này. Sau khi nghe tiểu hài tử họ Ôn, người của Đàm gia đều nói đây cũng thật là quá trùng hợp, đứa nhỏ này trời sinh đã định sẵn sẽ trở thành hài tử của bọn họ, cũng không cần sửa họ. Tiểu hài tử lúc ấy cũng nghe được lời chọc ghẹo của người Đàm gia, trong lòng thập phần kinh ngạc, có điều lúc ấy Ôn Lương không mở miệng, nàng cũng nhẫn xuống không nói lời nào, chỉ là hai ngày tới ngoại trừ Như Thúy, nàng thường xuyên cẩn thận mà đánh giá Ôn Lương. Sau khi nghe xong chuyện của tiểu hài tử ở trong chùa, Ôn Lương liền biết nàng có tâm nhãn rất nhiều, cũng không để ý, nếu quyết định muốn thu dưỡng nàng, về sau sẽ mang nàng trở lại kinh thành, kinh thành nước sâu, về sau còn phải tiếp xúc với rất nhiều người, có chút tâm nhãn cũng là chuyện tốt. "Ngạn Bình, thân thể con có tốt không? Hôm nay còn có đau hay không?" Ôn Lương vẻ mặt ôn hoà hỏi. Nam nhân diện mạo xuất sắc như vậy, lại ôn nhu hòa ái như vậy, cho dù trong lòng có lạnh lừng đến đâu cũng khó có thể cự tuyệt. Tiểu hài tử mặt đỏ hồng, lôi kéo tay áo của Như Thúy, nói: "Hôm nay không có đau như vậy, chỉ là có chút ngứa." Ôn Lương cười nói: "Đây là đang đóng vảy lại, sẽ có chút ngứa, con phải nhịn xuống không thể dùng tay gãi nó." Ôn Lương lại hỏi mấy câu, nhu hòa thân thiết, rất nhanh đã làm tiểu hài tử yên tâm. Tuy Ôn Lương không biết vì sai tiểu hài tử lại phòng bị với mình, nhưng hắn hiểu tấn công vào lòng người mới là thượng sách, nói vòng vo tận lực khiến tiểu hài tử thả lỏng, sau đó mới nói vào vấn đề chính. "Ngạn Bình, con đã cứu phu nhân của ta một mạng, xem như là chúng ta thiếu con. Hơn nữa phu nhân của ta rất thích con, phu thê chúng ta thu con làm con nuôi, con có bằng lòng hay không?" Tiểu hài tử tuy rằng từ lời nói của nữ quyến Đàm gia đã biết ý tứ của họ, nhưng hiện tại sau khi đột nhiên nghe xong, vẫn là có chút ngốc lăng, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn không nói gì, thẳng đến khi người ngồi ở bên cạnh nàng sờ đầu nàng, vỗ tay nàng trấn an: "Không có việc gì, nếu con không muốn kêu chúng ta là cha mẹ cũng không có việc gì, chúng ta vẫn như cũ sẽ nuôi con, đem con nuôi đến trắng trẻo khỏe mạnh, tương lai sẽ chọn cho con một nhà tốt để gả đi, ai dám khi dễ con, chúng ta sẽ để cho Ôn đại nhân đùa chết bọn họ." Không khí vốn dĩ thật tốt đẹp lại bị người nào đó phá hủy, Ôn Lương vỗ trán trong lòng, tiểu hài tử trong lúc nhất thời thương cảm giảm hơn phân nửa, cảm thấy lời này của Như Thúy cô nương có phải có chút cổ quái hay không. "Không, không có!" Tiểu hài tử khẩn trương nói, nhìn nhìn Ôn Lương, lại nhìn về phía Như Thúy cô nương đang nhìn mình cười cười, nhỏ giọng nói: "Ta rất vui." Sau khi nghe xong, Như Thúy cùng Ôn Lương đều nhẹ nhàng thở ra, nguyện ý thì tốt. Ôn Lương cười nói: "Như thế, gọi chúng ta một tiếng cha nương đi." Tiểu hài tử hơi do dự, sau đó mới nhìn bọn họ kêu lên: "Cha, nương." Như Thúy giòn thanh đáp lại một tiếng, sau đó cho nàng một cái đại hồng bao làm lễ gặp mặt, khiến tiểu hài tử vui mừng nhận lấy, xem ra ở chung mấy ngày, Như Thúy cô nương cũng biết tiểu hài tử này có chút tham tiền, một cái hồng bao lớn đã mua mua được tâm của tiểu hài tử, mà ngọc bội khắc ba chữ "Ôn Ngạn Bình" mà Ôn Lương tỉ mỉ chuẩn bị nàng cũng không thích được như vậy.