Từ khi sau tết Hạ Nguyên, nguyên bản Thái Sư phủ rất yên tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt, mỗi ngày sau giờ ngọ đều có người đến cửa thăm viếng.
"Phu nhân, cho gọi ma ma chuẩn bị thiện qua đây hỏi hôm nay cần chuẩn bị bao nhiêu thức ăn sao?" Lam Y hỏi.
Như Thúy đang kiểm tra lại sổ sách, thấy hơi nhức đầu, nghe nha hoàn hỏi như thế, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nhiều thức ăn một chút đi, nếu như ăn không hết liền kêu người đưa đến Thượng Thư phủ cùng Học Sĩ phủ đi!"
"..." Thanh Y cùng Lam Y đồng thời 囧, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Lam Y ý nói Thanh Y linh hoạt một chút, phu nhân hẳn là sẽ không để ở trong lòng, nếu không thì tự mình sẽ chuốc lấy cực khổ.
Còn vì sao Như Thúy cô nương lại nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì mấy ngày gần đây những thiếu niên kia luôn đến phủ bái phỏng mỗi ngày, vào buổi trưa thư viện cho nghỉ ngơi một ít thời gian, bọn họ liền chạy đến nơi này, ngoài chuyện quấn quít lấy Ôn Lương muốn hắn thu bọn họ làm đệ tử, thuận tiện ở đây ăn ké bữa trưa.
Thái Sư phủ đương nhiên sẽ không ngại nếu có thêm người ăn, với lại có bọn họ ở đây cũng rất náo nhiệt, thoạt nhìn Ôn Lương có vẻ rất thích cùng bọn họ ở cùng một chỗ, sau đó vui vẻ chơi đùa các thiếu niên. Nhưng Như Thúy cô nương gần đây quản lí sổ sách nên bị đồng hóa có chút xu thế tỉ mỉ tính toán, cho nên không được phép lãng phí.
Quả nhiên không lâu sau đó, liền có nô bộc qua đây bẩm báo, Vệ thiếu gia, Chu thiếu gia, Mạc thiếu gia qua đây.
Như Thúy cô nương buông những sổ sách khiến cho nàng nhức đầu, xoa xoa thái dương, đi ra phía trước sảnh.
Nhìn thấy Như Thúy cô nương, các thiếu niên đang ngồi trong phòng khách nhao nhao nói chuyện liền đứng dậy cung kính làm một cái thi lễ, sau đó đưa lễ vật mà bọn họ đã chuẩn bị dâng lên. Mặc dù Ôn Lương còn chưa có đáp ứng muốn thu nhận bọn họ làm học sinh, nhưng mấy ngày nay thường cùng Ôn Lương chơi cờ, đàm luận thời sự chính sách, trong lòng sớm đã đem Như Thúy cô nương trở thành sư mẫu mà đối đãi, không dám làm càn.
Như Thúy cô nương thoải mái nhận lễ vật của bọn họ, sau đó liền bảo bọn họ ngồi xuống.
Hạ nhân đem trà bánh lên, tiểu mập mạp Mạc Tiềm sáp tới, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Ôn phu nhân, Tiếu Tiếu cô nương hôm nay không ở đây sao?"
"Không có." Như Thúy cô nương thành thật đáp, nghe như vậy trên mặt hắn liền che không được thất vọng, nàng nói: "Ngoại tổ mẫu của Tiếu Tiếu hai ngày nay thân thể khó chịu, nên nàng bây giờ còn đang chiếu cố lão nhân gia."
Mạc Tiềm vừa nghe, kích động, xoa tay nói: "A, thật tốt quá... Không phải, này thực sự là quá bất hạnh! Tiếu Tiếu cô nương nhất định rất khổ sở, Vệ thiếu, Chửng Húc, ngày mai nghỉ ngơi, chúng ta phải chuẩn bị một phần lễ vật cho Hồ nãi nãi. Ai, Vệ thiếu, ta nhớ kho thuốc của nhà ngươi còn có nhân sâm, không biết ngươi có bán hay không, ta muốn mua!"
Nghe thấy lời của Mạc Tiềm, vẻ mặt của Vệ Triêu Ấp liền lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tên mập mạp này hết thuốc chữa rồi, trong kinh có bao nhiêu quý nữ thế gia có tướng mạo xuất chúng, tiểu tử này như thế nào lại chọn một tiểu cô nương xảo nguyệt ở Giang Nam?
Nghe nói nữ tử Giang Nam dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, nhu tình như nước, nhưng trông tiểu nha đầu kia, nhanh mồm nhanh miệng, bộ dáng chỉnh người càng khiến người ta căm ghét, có gì đáng giá mà tiểu béo này còn xoay quanh đuổi theo phía sau nàng? Còn có bộ dáng trung khuyển hết mực?
Hơn nữa, tiểu béo ngươi đừng quên mất cô nương kia năm nay đã mười bốn tuổi , ngươi qua năm nay mới mười ba tuổi, so với ngươi lớn tuổi hơn đã là gái lỡ thì, ngươi thích nàng cái gì?
"Đi đi đi! Nhân sâm nhà ta là để dành cho lão tổ tông! Không bán!" Vệ Triêu Ấp vẫy tay giống như đuổi ruồi nói.
"Vệ thiếu, đừng có vô tình như thế a, ta có thể ra giá gấp đôi cũng không được sao?" Mạc Tiềm nắm ống tay áo của hắn tội nghiệp nói.
"Cút, đừng làm phiền ta như nữ nhân thế"
"Vệ thiếu..."
Chu Chửng Húc bình tĩnh uống trà, thấy ánh mắt của Như Thúy cô nương bị hai người hấp dẫn, liền giải thích cho nàng tình hình bên dưới.
Mạc Tiềm mặc dù có chút mập mạp, vừa nhìn là biết tiểu mập mạp bị thừa dinh dưỡng, nhưng nghe nói cũng không phải là từ nhỏ hắn đã như vậy, nghe nói hồi bé rất bình thường, trắng trắng mềm mềm đáng yêu cực kỳ.
Nhưng biết làm sao hắn là tôn tử duy nhất của Mạc gia, không chỉ được tổ phụ tổ mẫu sủng tận trời, còn có một mẫu thân rất cưng chiều hắn, thế là bọn họ luôn luôn đem những gì tốt nhất cho hắn, mà Mạc mẫu càng vì muốn cho bảo bối nhà bọn họ khỏe mạnh trưởng thành. Mỗi ngày đều chuẩn bị đủ loại đồ ăn ngon giống như nuôi heo mà cho hắn ăn, liên tục gắp đồ cho hắn, thế là đáng thương cho Mạc Tiềm từ một tiểu chính thái phấn điêu ngọc mài lại trưởng thành thành một tiểu mập mạp thừa dinh dưỡng, người nhìn thấy trọng tải của hắn đều muốn đá một cước, xem xem hắn có giống quả cầu tròn mà lăn tròn hay không.
Bởi vì hắn là con trai duy nhất ở Mạc gia nên trong nhà chưa bao giờ keo kiệt chuyện tiền bạc với hắn, nghe nói mẹ của hắn là nữ nhi của Mai gia ở Thông châu, nữ nhi của gia tộc thương gia nên của cải phong phú, lại thường cho hắn tiền riêng, cho nên Mạc Tiềm là người dư dả nhất trong đám công tử thiếu niên kai, nói muốn mua nhân sâm của Vệ Triêu Ấp có lẽ là dùng tiền kia của hắn.
Như Thúy nghe Chu Chửng Húc tiết lộ, lại nhìn tiểu mập mạp bên kia đang đau khổ cầu xin, bất giác nâng môi cười. Chớp mắt, lại nhìn trên người Chu Chửng Húc, thiếu niên này xuất thân từ thư hương thế gia, thoạt nhìn là một văn nhân ôn nhã tuấn tú, vừa nhìn chính là một thư sinh có học vấn có nghiên cứu, nhưng bên cạnh sự nho nhã kia lại có một chút giảo hoạt, so với thư sinh cũng giỏi hơn chút, chả trách lại muốn đi theo Ôn Lương học tập.
Thẳng đến khi Ôn Lương trở về, tiểu mập mạp cũng không năn nỉ được Vệ Triều Ấp bán nhân sâm với giá cao cho hắn, điều này làm cho vẻ mặt của tiểu mập mạp uể oải, khuôn mặt tròn tròn khổ bức nhìn chằm chằm người khắc.
Nghe thấy người hầu tới bẩm báo Ôn Lương đã trở về, Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Húc thập phần tích cực ra nghênh tiếp, tiểu mập mạp cũng ủ rũ đi theo phía sau.
Đối với sự xuất hiện của ba người này, Ôn Lương chỉ hơi nhướng mày, phe phẩy quạt cười cười bộ dáng cực kì thuần lương.
Đưa quà gặp mặt xong, các thiếu niên một lần nữa lại thỉnh cầu Ôn Lương thu bọn họ làm đệ tử, không ngoài ý muốn lại bị cự tuyệt, bất quá cũng không nhụt chí, thậm chí còn mặt dày mày dạn lưu lại dùng bữa. Ngọ thiện xong, mấy người ngồi vào phòng khách đi uống trà, Ôn Lương sai người đem bàn cờ đến, sau đó liền yêu cầu Vệ Triêu Ấp cùng hắn đánh cờ.
Chu Chửng Hú cùng Mạc Tiềm ngồi ở một bên xem.
"Nghe nói Nhị hoàng tử còn đang bệnh." Chu Chửng Húc vừa nhìn đánh cờ cục vừa nói: "Đã nửa tháng còn chưa khỏe, có phải thân thể Nhị hoàng tử hơi yếu một chút hay không? Hai vị hoàng tử đồng thời rơi xuống nước, mặc dù ngày hôm sau đều bị cảm nhiễm phong hàn, nhưng mà sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Đại hoàng tử liền khỏi hẳn, tại sao Nhị hoàng tử cho tới bây giờ vẫn chưa khỏe?"
Ôn Lương phe phẩy quạt dựa lưng vào ghế, liếc nhìn thiếu niên ở phía đối diện đang nghiêm túc suy tư bước tiếp theo nên đi như thế nào, khóe môi liền tươi cười như có như không, "Bệnh tới như núi sập, đi bệnh như kéo tơ, mỗi người mỗi tình huống không thể giống nhau được."
Chu Chửng Húc ngẩng đầu lên nhìn hắn, lời này nghe rất bình thường, thế nhưng vì sao từ trong miệng nam nhân này nói ra hắn lại cảm thấy có chút thâm ý?
Lúc này, mấy người chưa kịp châm trà thì Như Thúy cô nương đã kéo kéo tay áo của Ôn Lương, nhỏ giọng nói: "Ôn đại nhân, hôm qua thái hậu nương nương triệu ta vào cung, ta ở Trùng Hoa trong cung nhìn thấy Nhị hoàng tử, hắn bị bệnh thật sự rất nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn gầy đi một vòng. Nhưng mà khi nhìn thấy ta, tựa hồ hắn rất giật mình, vậy mà bị vấp ngã."
Nghe nàng nói như vậy mấy người kia đều đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Như Thúy cô nương lấy ánh mắt mười phần thản nhiên nhìn hắn.
Ôn Lương gập cây quạt lại nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, hỏi: "Thái hậu nương nương có phải rất tức giận hay không? Mắng nàng?"
Như Thúy cô nương gật đầu: "Ân, Thái hậu nương nương phát hỏa với ta, nói ta dọa Nhị hoàng tử." Nói xong lại thở dài, "Thái hậu nương nương tuổi đã lớn như thế, tức giận như vậy đối với thân thể cũng không tốt đâu. Chàng xem như Vương công công, khi đón tiếp người đều cười, thân thể khỏe mạnh vô cùng."
Ôn Lương lập tức không nói gì, chẳng trách sáng sớm hôm nay lúc dạy các hoàng tử học, nghe thấy các tiểu hoàng tử nói Thái hậu nương nương hôm qua bị cái gì đó chọc cho tức giận, thân thể khó chịu, bọn họ muốn chuẩn bị lễ vật đi thăm Hoàng tổ mẫu các loại.
Hiểu từng ánh mắt sùng bái của Chu Chửng Hú cùng Vệ Triêu Ấp khi nhìn Như Thúy cô nương, hiểu rõ ràng cái này là chủ nhân không thể dùng lẽ thường mà đàm luận.
Nếu nói đến Vệ Triêu Ấp bởi vì Như Thúy cô nương từng đạp mông hắn hai lần nên trong lòng ghi hận đối với nàng, nhưng mà trải qua mấy ngày nay ở chung tới giờ liền hiểu rõ nữ nhân này có chỗ lợi hại, tức giận cái gì đó đều mất hết, chẳng trách quân dư vang danh khắp thiên hạ lại bất chấp mà lấy nàng.
"Nha đầu, sau này kiềm chế một chút đi." Đừng chọc Thái hậu nương nương đến tức chết. Ôn Lương dặn dò.
"Yên tâm, ta đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng!" Như Thúy cô nương dùng ánh mắt bảo đảm nhìn hắn.
"..."
Thế nào khi nghe lời này của nàng xong, trái lại bọn họ lại cảm thấy lo lắng hơn vậy?
—— đây là cảm giác của mấy vị nam nhân.
Rất nhanh, đề tài lại chuyển đến chuyện khác, các thiếu niên mặc dù bây giờ còn đang ở thư viện đọc sách, nhưng vì gia tộc cùng phụ thân đều làm quan trong triều, cho nên đối với thời cuộc cũng có nghiên cứu, thường thường phát biểu một chút cái nhìn về một số chuyện của mình, sau đó đôi mắt trông mong nhìn Ôn Lương, nhường hắn đánh giá bình luận. Ôn Lương phần lớn là mỉm cười không nói, thỉnh thoảng mới nhắc nhở một chút, nhưng cũng khiến Vệ Triêu Ấp vạn phần hưởng thụ.
"Đúng rồi, hôm qua ta nghe những nữ nhân ở Thư Khách Trai kia nói, Khúc Phương Phỉ đang tìm nữ nhân ở trên thuyền của chúng ta vào tết Hạ Nguyên ngày đó." Chu Chửng Húc là một người tinh thông tin tức, lập tức hướng mấy người tiết lộ.
Tiểu mập mạp hiếu kỳ nói: "Các nàng muốn tìm Tiếu Tiếu cô nương? Làm cái gì? Không phải là... Muốn tìm Tiếu Tiếu cô nương gây phiền phức đi?" Nói xong, bộ dáng của tiểu mập mạp lúc này như một hộ hoa sứ giả.
Vệ Triêu Ấp nhìn hắn chẳng qua còn nhỏ tuổi đã có bộ dáng si tình, đánh lên đầu hắn một cái, đẩy bát của hắn qua một bên, "Đi đi đi, tiểu hài tử không hiểu chuyện liền cút sang một bên đi, đừng đến đây phiền nhiễu."
"Vệ thiếu!"
Chu Chửng Húc cười cười, ánh mắt nhìn qua Ôn Lương: "Tiên sinh, Khúc cô nương đây là muốn tìm người thổi tiêu ngày đó, còn nói muốn cùng đấu một trận. Việc này kinh động đến Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đã đáp ứng Khúc cô nương, tận lực tìm ra người thổi tiêu kia."
Mọi người lại trầm mặc, cảm giác mọi chuyện bị phá hủy.
Ôn Lương vẫn chậm rì rì phe phẩy quạt, thấy Vệ Triêu Ấp đánh xuống một quân cờ, liền lấy ra một quân cờ đen, đặt lên bàn cờ. Nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không để ý.
"Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể phát hiện ra kỳ thật ngày đó người diễn tấu là tiên sinh hay không a?" Mạc Tiềm lo lắng, "Khúc Phương Phỉ là người kiêu ngạo như vậy, nếu như biết tiên sinh đánh bại nàng, tuyệt đối sẽ xem tiên sinh là tri kỹ, sau đó..." Ánh mắt nhìn trộm Như Thúy cô nương.
Nghe nói như thế, khóe miệng Ôn Lương cứng lại, cũng lặng lẽ mắt liếc nhìn Như Thúy cô nương, nàng dường như không có nghe thấy, cũng đang quan sát trận đấu cờ trên bàn cờ, mãi mới phát hiện bọn họ đang nhìn mình, mới ngẩng đầu nâng ánh mắt lên.
Đây cũng quá bình tĩnh.
Vì không muốn cho sư phụ tương lai thêm phiền phức, Chu Chửng Hú chuyển đề tài, "Ngày mai nghỉ ngơi, tiểu béo, không thì chúng ta đi Hồ thái y phủ bái phỏng Hồ phu nhân đi."
"Tốt tốt, ta sẽ nhờ mẫu thân chuẩn bị lễ vật !" Mạc Tiềm gật đầu như đảo tỏi, khuôn mặt béo phát sáng.
"Có phải nhờ mẫu thân ngươi trực tiếp chuẩn bị sính lễ đưa qua tốt hơn hay không?" Ánh mắt Vệ Triêu Ấp đầy châm chọc.
Tiểu mập mạp lập tức xấu hổ, xoay người lắp bắp nói: "Này, như vậy liền không còn gì tốt hơn ... Tiếu Tiếu cô nương khả ái như vậy, tâm địa lại tốt như vậy, nàng, nàng sẽ chấp nhận sao?"
Mọi người đầy hắc tuyến: "Uy!"
Tới giờ ngọ thời gian nghỉ ngơi đã hết, các thiếu niên cũng cáo từ rời đi.
Trước khi rời đi, Ôn Lương nói: "Ngày mai ta cũng muốn đi Hồ thái y phủ thăm Hồ nãi nãi, các ngươi theo ta cùng đi đi."
Nghe nói như thế, tiểu mập mạp nhìn Ôn Lương với vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, nếu như chỉ có mấy người bọn hắn đi đến, chắc chắn Hồ thái y tuyệt đối sẽ phát hiện ra bọn họ mơ ước cháu gái nhỏ bảo bối của ông, đánh bọn họ ra phủ là điều chắc chắn, nhưng nếu có Ôn Lương dẫn đường liền không sao.
Đối với kích động của tiểu mập mạp, Chu Chửng Húc cùng Vệ Triêu Ấp cũng không có thở phào nhẹ nhõm như tưởng tượng, chỉ cảm thấy nam nhân này lại đang tính kế cái gì đó.
Đưa khách nhân đi xong, Ôn Lương dắt tay thê tử nhà mình đi vào trong phòng, tính toán ôm thê tử ấm áp đi ngủ trưa vào mùa đông băng lãnh.
==============
Editor: Nếu có sai chính tả mọi người cmt cho mình biết để sửa nha :33
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
21 chương
187 chương
60 chương