Ngày hôm sau đã qua sinh thần của Thái Hậu, không có gì ngoài ý muốn, quan viên sẽ không có kỳ nghỉ, cho nên sáng sớm Ôn Lương vẫn như cũ phải đi thượng triều.
Như Thúy cô nương vẫn làm một thê tử hiền huệ đưa hắn ra cửa như cũ, hai phu thê ở cửa tán gẫu một lát, sau đó Ôn Lương mang theo tâm tình lo lắng nào đó mà đi thượng triều.
Ôn Lương không có biện pháp không lo lắng —— tuy rằng Như Thúy cô nương ngốc nghếch không thể hiểu được cũng không cách nào lý giải tâm tình của hắn —— so với người bình thường, khi hắn còn nhỏ vốn nhờ cô cô là hậu phi của tiên đế nên được tiên đế ân chuẩn cho thường vào cung thăm cô cô. Khi đó tiên đế tại vị, hậu cung tuy có Hoàng Hậu nhưng Quý Phi lại nắm giữ cung vụ, Quý Phi lại có tính ghen tuông cực lớn, khiến cho toàn bộ cung đình đều tối tăm hỗn loạn, thậm chí chuyện này còn ảnh hưởng đến cục diện chính trị của tiền triều. Đoạn ký ức kia quá mức đen tối, khiến cho hắn đối với hoàng cung không có chút hảo cảm, hơn nữa hắn biết rõ tính tình của Thái Hậu, bà sủng ái Đại công chúa như vậy, biết Đại công chúa bị thương, mặc kệ đúng sai, đều cho là người khác sai, chỉ sợ nha đầu ngốc nghếch nhà hắn bị Thái Hậu khi dễ, hắn lại không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, đương nhiên sẽ lo lắng.
Giống như suy đoán của Ôn Lương, khi mặt trời vừa mới ló dạng, trong cung liền có người tới.
Khi Như Thúy nhìn thấy người tới là ai, tức khắc cười tươi, thập phần nhiệt tình mà nói: “Hóa ra là Vương công công bao dung, Thanh Y Lam Y, nhanh lên pha trà mời công công.” Như Thúy phân phó xong, lại thân thiết mà nói với Vương công công: “Vương công công, lần trước ngài đi thật vội vàng, thật đúng là làm cho ta tiếc nuối, nhà ta không chỉ có trà ngon mà còn vì đại nhân nhà ta thích ăn điểm tâm ngọt, đầu bếp cũng có thể làm ra vài món điểm tâm ngon, còn chưa mời công công nhấm nháp ăn thử, trong lòng thật là băn khoăn, khó có được hôm nay công công tới, tự nhiên muốn chuẩn bị trà bánh cho thật tốt……”
Vương công công còn chưa có mở miệng, đã bị nàng lộp bà lộp bộp mà nói một tràng, trong lòng tức khắc sinh ra một loại cảm giác thật vi diệu, hơn nữa câu “Bao dung” kia là có ý tứ gì? Không đợi hắn suy nghĩ được cái gì, chờ sau khi nghe được nàng liên tiếp nói, sắc mặt Vương công công tức khắc thay đổi, mỗi lần mình muốn chen vào nói không cần, nhưng lại phát hiện ra thế nhưng bị đối phương liên tiếp nói một tràng đến mức ý nghĩ cũng đều chuyển theo lời nàng nói, thật sự không chen miệng vào lọt được, mỗi lần muốn nói chuyện đều bị ngăn chặn, đây cũng thật đặc biệt quá đi? Còn có, chẳng lẽ nàng hoan nghênh hắn như vậy sao?
Vương công công cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt vui sướng của đối phương, thật đúng là nhìn không ra nàng là đang giả vờ hay là nhiệt tình thật, nhưng nhìn thái độ này ít nhất cũng làm người ta vừa lòng. Nhưng mà, hắn thật sự không nghĩ mình lại đi uống mấy bình trà đó, thái giám nghẹn không dậy nổi a, cho nên ngươi thật sự không cần phải nhiệt tình như vậy đâu.
Quản gia Minh thúc ngẩng đầu nhìn trời, nhóm nha hoàn cúi đầu xuống, hết thảy đều cam chịu phu nhân bọn họ lăn lộn Vương công công.
Rốt cuộc nha hoàn cũng dâng trà lên, khi Như Thúy cô nương cười khanh khách mà bắt đầu châm trà cho hắn, Vương công công nhanh chóng nói: “Ôn phu nhân, hôm nay ta không uống trà, ta tới đây sự thật là có chút chuyện.”
“Hả?” Như Thúy cô nương khó hiểu hỏi: “Vương công công chẳng lẽ không phải ngài đến đây uống trà sao? Không quan trọng, Vương công công uống xong trà rồi nghỉ ngơi một chút sau đó hãy nói, mỗi lần đều cực khổ Vương công công đi một chuyến ta cũng cũng áy náy, cho nên Vương công công ngài uống nhiều một chút đừng phụ ý tốt của ta.”
Uống trà cái gì a, uống xong Thái Hậu nương nương lập tức sẽ bạo nộ a!
Ở trong lòng Vương công công chửi thầm, nhưng đối với gương mặt tươi cười này lời châm chọc gì cũng nói không nên lời , chỉ có thể nhẫn nại mà nói cho nàng biết Thái Hậu tuyên nàng vào cung, hy vọng nàng biết tốt xấu, đừng tìm cớ kéo dài thời gian.
May mắn, khi nghe được lời hắn nói, sắc mặt Như Thúy tuy rằng có chút khác thường, nhưng vẫn hiểu rõ lý lẽ, cười nói: “Hóa ra là như thế, lại làm phiền Vương công công đi một chuyến rồi. Thỉnh công công chờ ta một chút, đợi ta đi chuẩn bị tốt liền cùng ngài tiến cung, sẽ không trì hoãn bao nhiêu thời gian của công công đâu làm ngài bị mắng.”
Sau khi Vương công công nghe xong, ấn tượng đối với Ôn phu nhân này tốt lên không ít, quyết định về sau có chuyện gì sẽ nói với nàng một chút, nàng từ một nha hoàn trở thành phu nhân của quan viên, trong mắt thế nhân cũng là nàng may mắn được phú quý, không có xem trọng nàng, phỏng chừng nàng làm chức phu nhân quan viên này cũng không quá tốt đi, vốn dĩ cùng là hạ nhân với nhau, hắn cũng có thể thông cảm một chút.
Quản gia Minh thúc mơ hồ có thể cảm giác được thần sắc của Vương công công hơi hòa hoãn, trong lòng có chút dở khóc dở cười, Vương công công này không phải là bị phu nhân nhà bọn họ lăn lộn nhiều, chẳng qua là làm chuyện thường tình, lại có được hảo cảm của hắn…… Hảo cảm này cũng quá giá rẻ đi, nhưng mà như vậy cũng tốt, Vương công công là lão nhân trong Trọng Hoa Cung, chỉ cần hắn không ở bên người Thái Hậu nương nương nói chuyện gì, cũng coi như là tốt hơn rất nhiều.
Như Thúy thật mau liền đổi một thân chính phục vào cung bái kiến Thái Hậu, vẫn như cũ mang theo một mình Thanh Y cùng với Vương công công cùng tiến cung.
=================
Bên trong Trọng Hoa Cung, Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, bên người bà ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương ra, còn có Đại công chúa đang rũ đầu nghe Thái Hậu an ủi nhưng thần sắc vẫn có chút uể oải không phấn chấn.
Thái Hậu thương tiếc mà lôi kéo tay Đại công chúa trấn an nói, thuận tiện tức giận mà nói tất nhiên sẽ vì nàng cùng Nhị hoàng tử làm chủ, trừng phạt nữ tử vô lễ với người của hoàng thất. Đại công chúa mấp máy môi, mắt cẩn thận nhìn Hoàng Hậu đang ở một bên, lấy hết can đảm muốn nói cái gì đó, nhưng Thái Hậu quá cường thế, chung quy chỉ có thể ngập ngừng mà nói không ra lời.Trên mặt Hoàng Hậu vẫn duy trì mỉm cười một cách đoan trang khéo léo, nhìn động tác của Thái Hậu cùng Đại công chúa, thường thường thích hợp mà khuyên bảo Thái Hậu vài câu nói bà đừng quá tức giận, chỉ là trong mắt ngẫu nhiên sẽ lướt qua vài phần cười bất đắc dĩ không dễ nhìn thấy, muốn xem lão thái thái này hôm nay lại muốn lăn lộn như thế nào, có nên lặng lẽ cho người đi mời Túc Vương Phi vào cung cùng lăn lộn một chút với lão thái thái này hay không?
Hôm nay sáng sớm, khi Thái Hậu rời giường không gặp Đại công chúa như thường lệ sẽ tới lại đây thỉnh an với bà, tự nhiên sẽ thấy kỳ quái mà hỏi chuyện này. Đêm qua ở Chiêu An Cung phát sinh chuyện tuy rằng Đại công chúa có tâm dấu diếm, nhưng tối hôm qua chân nàng bị thương được cung nhân đưa về, đã sớm kinh động tới các ma ma của Trọng Hoa Cung. Đại công chúa là bảo bối trong lòng Thái Hậu nương nương, các nàng tự nhiên sẽ đem việc này dò hỏi rõ ràng rồi đi bẩm báo lại với Thái Hậu nương nương, bằng không người chịu tội sẽ là người làm hạ nhân như bọn họ. Cho nên khi Thái Hậu nương nương hỏi tới, các ma ma đem chuyện này nói rõ, tuy rằng không quá cẩn thận, nhưng cái gì nên nói cũng đều nói, sau khi Thái Hậu nghe xong lập tức giận dữ, đương nhiên không phải tức giận với đối tượng tự nhiên lại chạy đến Chiêu An Cung đi “Ngắm trăng” Nhị hoàng tử cùng Đại công chúa, mà là Ôn phu nhân trước giờ nhìn đều không thuận mắt.
Từ khi Thái Hậu trở thành nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung, mười mấy năm qua đã hưởng thụ thành thói quen, vẫn luôn xuôi buồm thuận gió, ngay cả Hoàng Đế Hoàng Hậu cũng kính bà vài phần, chưa từng bỏ qua mặt mũi của bà, ngoại trừ gần mấy năm nay bị phu thê tiểu nhi tử Túc Vương làm cho nghẹn khuất, thật đúng là không có người nào dám làm bà mất mặt mũi. Cho nên đối với người làm hại Đại công chúa bị thương Ôn phu nhân, Thái Hậu nương nương căn bản không để trong mắt, chẳng qua là một cái chức Thái sư phu nhân hữu danh vô thực mà thôi, bà cũng không tin không trị được nữ nhân kia.
Chờ đám cung phi tới đây bái kiến xong, Thái Hậu lập tức cho người đi chiêu Ôn phu nhân tiến cung yết kiến, phải vì Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử mà xả giận.
Hôm qua khi Đại công chúa gặp Ôn Lương cung kính không mất lễ nghĩa mà kêu cung nhân đưa từng người bọn họ về tẩm cung, liền có chút đứng ngồi không yên, sau đó lại cho người đi hỏi thăm biết được tên thái giám giả quỷ dọa người kia đã tự sát, Đại công chúa lập tức bị dọa sợ, mặc dù là công chúa hoàng gia, nhưng vì nguyên nhân được Thái Hậu sủng ái, vẫn luôn được bảo hộ cực kì tốt, chuyện lần này xảy ra ở trước mặt, nên bị dọa, nàng cũng đem những chuyện xảy ra liên tiếp liền hệ với nhau, tức khắc hiểu rõ nàng và Nhị hoàng tử có khả năng là bị người khác thiết kế, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, khiến cho nàng suốt đêm qua không thể ngủ được, cho nên hiện tại thoạt nhìn thần sắc không được tốt. Nhưng mà bộ dáng này ở trong mắt của Thái Hậu lại là nàng bị ủy khuất nên mới như vậy.
Đại công chúa biết rõ chính mình cùng Nhị hoàng tử bị mắc mưu của người khác, cho nên đối với việc Thái Hậu đem chuyện này hoàn toàn trách tội xuống đầu Ôn phu nhân vô tội cảm thấy có chút áy náy, nhưng mà trong lòng lại ngóng trông có chuyện làm nàng kia không được thoải mái, rốt cuộc đối với Ôn Lương, trong lòng nàng vẫn cực kì có hảo cảm, tối hôm qua khi tiếp xúc gần gũi, tưởng niệm trong lòng đối với hắn lại bị gợi lên, đối với nữ nhân có thể gả cho hắn, trong lòng thật sự là thích không được.
Đại công chúa mâu thuẫn không ai biết, Thái Hậu trấn an nàng xong, lại kêu người đi gọi Nhị hoàng tử tới đây. Nghe nói Nhị hoàng tử cũng bị thương, hơn nữa là bị thương trên mặt, Thái Hậu đương nhiên vô cùng quan tâm, thời đại này đều chú ý đến vẻ bề ngoài, bất kể là nam hay nữ toàn bộ đều cực kỳ chú trọng đến dáng vẻ, nếu là dung mạo của nam nhân bị hỏng cũng sẽ bị người ghét bỏ, huống chi đường đường là hoàng tử hoàng thất, đâu thể để bề ngoài của mình bị thiếu hụt.
Bởi vì bị thương, hôm nay Nhị hoàng tử được Hoàng Thượng ân chuẩn không cần đi học giống các hoàng tử khác, cho phép ở trong điện của mình nghỉ ngơi dưỡng thương, còn truyền thái y tới cẩn thận khám cho hắn thuận tiện dùng thuốc bôi tốt nhất để tương lai không lưu lại vết sẹo.
Nhưng mà một loạt chuyện này thoạt nhìn như là ân sủng, nhưng Nhị hoàng tử lại run như cầy sấy, phụ hoàng cái gì cũng không hỏi, càng không có các hành động khác, này so với phái người đi dò hỏi hắn việc này càng làm cho hắn cảm giác được mình sắp không xong rồi, có loại cảm giác yên lặng trước khi mưa gió sắp tới.
Tính tình Nhị hoàng tử ôn hòa thuần hậu, tuy không so được Đại hoàng tử khôn khéo, nhưng cũng không phải người vụng về, hôm qua sau khi được đưa về tẩm cung không lâu liền nghe cung nhân đi hỏi thăm biết được thái giám giả quỷ dọa người kia không hiểu sao lại tự sát liền biết việc này không bình thường, cùng kế hoạch lúc trước bọn họ thương lượng cùng Đại hoàng tử hoàn toàn khác nhau, làm cho hắn hoài nghi có phải có người nhân cơ hội mà hãm hại bọn họ hay không, làm cho bọn họ mất đi sự tin tưởng trong lòng phụ hoàng.
Khi ở Nhị hoàng tử ở trong cung điện của mình đứng ngồi không yên, lại nghe được Thái Hậu phái người tới đây thỉnh hắn đi Trọng Hoa Cung, trong lòng Nhị hoàng tử khắc có loại cảm giác “Tới rồi”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
21 chương
187 chương
60 chương