Chạng vạng Ôn Lương hồi phủ, quản gia Minh thúc liền cùng hắn báo cáo chuyện xảy ra hôm nay.   Ôn Lương sau khi nghe xong, hơi hơi mỉm cười, nhìn hoa cúc đã nở rộ ở một viện cách đó không xa, nói: “Minh thúc, ngươi thấy phu nhân như thế nào?”   Minh thúc sửng sốt, cho một đáp án bảo thủ: “Phu nhân đối với người khác bao dung rộng lượng, đãi nhân dày rộng, không vội không giận.” Nói xong thấy Ôn Lương cười cười tà mị mà nhìn hắn không nói lời nào, Minh thúc cũng biết người nào đó thật sự quá mức bình tĩnh, so với kiểu táo bạo dạy người còn bất đắc dĩ hơn a. Nghĩ nghĩ, Minh thúc thở dài nói: “Hôm nay hành động của phu nhân có chút không ổn, nếu như Vương công công thật sự tức giận đi bẩm báo với Thái Hậu, sẽ bất lợi với thanh danh của phu nhân.”   Ôn Lương gật đầu, nói: “Minh thúc, không cần lấy tiêu chuẩn bình thường ra đối đãi với nàng, nàng là khác biệt.” Dung nhan tuấn tú không tì vết ẩn chứa ý cười, hoàng hôn cũng phải thua trước vẻ đẹp này của hắn. “Minh thúc, kỳ thật nếu muốn ta nói, ta sẽ nói hôm nay nàng làm như vậy là rất tốt! Chỉ là một thái giám thôi, cũng dám mơ tưởng kinh thường chúng ta! Hơn nữa ngươi nhớ lại xem, nàng cũng không có làm cái gì, chẳng qua là mời Vương công công uống chút trà nghỉ ngơi một chút thôi.” Minh thúc sửng sốt, sau đó trong lòng hiện lên một loại cảm giác cổ quái, quá trình…… Thật đúng là chỉ có như thế thật. Có lẽ ngay từ đầu Vương công công đã muốn gây sự, nếu quả thật Thái Hậu nương nương ở sau lưng bày mưu tính kế, chỉ cần phu nhân có chỗ nào bất kính đều có thể trở thành nhược điểm. Nhưng Như Thúy phản ứng lại không chậm, hơn nữa nàng thành khẩn bình tĩnh quá mức, có tức giận lớn đến thế nào cũng sẽ thấy ngượng ngùng nếu phát tiết với nàng nên chỉ có thể nén giận ở trong lòng đến mức uất ức mà thôi.   Thấy hắn đã hiểu rõ, Ôn Lương cười ha hả trấn an nói: “Minh thúc, có một số việc chỉ đơn giản như vậy, cho nên đừng có nghĩ nhiều.”   Sau khi quản gia rời đi, Ôn Lương cũng trở về viện.   Vừa mới tới cửa viện, liền nhìn thấy Như Thúy đang chơi với hồ ly, hai con hồ ly phỏng chừng là do ăn chay mà lớn lên, so với những con hồ ly cùng loại mà nói có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, trắng trắng tròn tròn, sạch sẽ lại thơm ngào ngạt, làm người ta yêu thích vô cùng. Mà lúc này, Như Thúy ngồi xổm trước bậc thang, trên tay cầm một nhánh cây chơi với hai con hồ ly, nhánh cây di chuyển sang bên trái, hai con hồ ly liền đưa móng vuốt sang bên trái, nhánh cây chuyển qua bên phải, hai con hồ ly liền nhảy đến bên phải, nhìn động tác kia người không hiểu rõ còn tưởng rằng đó là hai con chó con.   Ôn Lương cảm thấy thường thức của mình lại một lần nữa bị hai con hồ ly thần kỳ này đổi mới. Nhìn thấy hắn trở về, Như Thúy ôm một con hồ ly chạy tới, cao hứng mà nói: “Ôn đại nhân chàng đã về rồi? Đói bụng sao? Là dùng bữa trước hay là tắm gội trước?” Ôn Lương nhìn chằm chằm mỗ bạch hồ ly nào đó đang ghé lên trên ngực của Như Thúy nhà mình, đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, đem nó xách lên ném cho gã sai vặt Thượng Khê đi theo ở phía sau, nói: “Ta đói bụng, dùng bữa trước.” Đang chuẩn bị kéo nàng về phòng, đột nhiên phát hiện vạt áo của áo choàng bị kéo căng, Ôn Lương cúi đầu, liền nhìn thấy một một con hồ ly khác trên đầu có một dúm lông màu vàng duỗi cổ trường lên cắn áo của hắn, giống như một quả cầu trắng treo giữa không trung.   Ôn Lương lúc đầu là làm như không nhìn thấy, nhưng phát hiện đi được vài bước con hồ ly kia vẫn luôn treo trên áo của hắn lắc lư giữa không trung, bộ dáng nhìn rất ngốc nghếch ngu xuẩn, làm hắn không khỏi cười rộ lên, cảm thấy con hồ ly này thật giống người nào đó.   “Ai nha, các ngươi cũng đói bụng sao? Cho dù có đói bụng cũng đừng ăn quần áo của Ôn đại nhân a.” Như Thúy cúi người xuống đem con hồ ly kia xách lên, nghiêm túc nói: “Về sau dám ăn đồ vật gì bậy bạ nữa cũng chỉ có thể cho các ngươi ăn thịt thôi!”   Uy hiếp hung tàn làm bọn tiểu hồ ly trực tiếp nằm ngay đơ giả chết, những người ở đây nghe nàng nói toàn bộ đều đờ đẫn câm nín.   Tuy rằng không biết các tân hôn phu thê khác ở chung như thế nào, nhưng Ôn Lương cảm thấy mình là cực hiếm lạ vì có cô nương ngốc nghếch này, cho nên  có đôi khi nàng mắc phải lỗi gì cũng khoan hồng độ lượng mà tha thứ.   Tới thời điểm dùng bữa, không có người khác hầu hạ, Ôn Lương cũng không có theo quy của đại gia tộc “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện”, hai người nghĩ đến cái gì liền nói cái đó. Như Thúy đem chuyện hôm nay Vương công công đến đây đưa thiệp nói với Ôn Lương, sau đó phát biểu ý kiến mình nói: “Vương công công là người rất thú vị, nhưng mà ta cảm thấy rất có khả năng trong lòng Thái Hậu nương nương không quá thích ta, trước kia tiểu thư nhà ta không ít lần bị Thái Hậu nương nương run rẩy mà chỉ mặt đâu.”   Như Thúy nói tới tiểu thư là chỉ Túc Vương Phi, Túc Vương Phi là con dâu của Thái Hậu nương nương, mẹ chồng nàng dâu hai người vì vấn đề tiểu tam tiểu tứ của Túc Vương mà từng dựng phòng tuyến đánh nhau thật lâu, loại chuyện này sẽ kết thúc mỗi khi Túc Vương sạch sẽ nhanh nhẹn mà đem nữ nhân của Thái Hậu nương nương phái tới đuổi ra khỏi phủ, tuy rằng chuyện này không liên quan đến Túc Vương Phi, nhưng Thái Hậu nương nương vẫn đổ lên người Túc Vương Phi, cho rằng Túc Vương Phi không làm một hiền thê tốt. Mà Như Thúy là nha hoàn của Túc Vương Phi, tự nhiên cũng không được Thái Hậu yêu thích. Hơn nữa lại thêm chuyện Đại công chúa ái được Thái Hậu nương nương sủng ái lại đi ái mộ Ôn Lương, cho nên trong đó có vấn đề rất lớn.   Ôn Lương cười cười, nói: “Nàng không phải là con dâu của Thái Hậu nương nương, lo lắng cái này làm gì?” Hơn nữa lấy công phu nói chuyện của nha đầu này, hắn cảm thấy nếu là Thái Hậu cùng nàng nói chuyện, Thái Hậu không bị nghẹn khuất trong người là tốt lắm rồi.   Như Thúy cười nói, “Ân, ta biết a, nhưng mà ta cảm thấy giống như ai cũng hận ta, nếu ta cũng giống như Ôn đại nhân chàng người gặp người thích thì thật tốt?”   “…… Ta nào có người gặp người thích?” Ôn Lương khóe miệng hơi giật giật.   Như Thúy đánh giá hắn, nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: "Đúng rồi, nếu trên người Ôn đại nhân chàng có thêm chút hương vị vàng bạc, xác thật là người gặp người thích. Nhưng mà nghe nói có người coi tiền tài phú quý như mây bay, cũng không phải mỗi người đều yêu thích. Có điều ở trong lòng ta, Ôn đại nhân vẫn là tốt nhất.”   Ôn Lương dở khóc dở cười, nha đầu này thật là càng ngụy biện lại càng làm người ta phản bác không được. Qua một lát sau, Như Thúy thật đáng yêu mà nhìn Ôn đại nhân nhà nàng: “Ôn đại nhân, yên tâm đi, vì chàng cùng cái nhà này ta sẽ nỗ lực!”   Cười khanh khách, mắt đào hoa nháy mắt liền trở nên mềm ấm, Ôn Lương ôn hòa mà trả lời nàng. ==================   Như Thúy đoán không sai, Thái Hậu nương nương xác thật không thích nàng.   Ở Trọng Hoa Cung, Thái Hậu nghe Vương công công báo cáo xong, trên gương mặt được bảo dưỡng cực tốt có biểu tình nhàn nhạt, ở trong lòng đánh giá Như Thúy: Cùng Túc Vương Phi rất giống nhau, đều là đồ ngốc nghếch đi chọc người khác, chủ tớ hai người đều đáng ghét như nhau!   Sau khi cho Vương công công lui xuống, Thái Hậu hỏi cung nữ tâm phúc đang đứng bên cạnh: “Uyển Dung, hiện tại đại công chúa đang ở nơi nào?”   Uyển Dung cười nói: “Thời tiết đang lạnh, hôm qua Đại công chúa vì nương nương ngài mà may một kiện áo choàng, mãi cho đến đêm khuya mới đi ngủ, hôm nay tinh thần không tốt lắm, mới vừa được ma ma khuyên đi nghỉ ngơi.”   Thái Hậu sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra tươi cười hiền từ, oán trách nói: “Đứa nhỏ này cần gì liều mạng như vậy, không phải còn có người ở Thượng Y Cục sao, nàng cần gì phải tự mình động thủ?” Sau đó lại quan tâm hỏi: “Nàng hiện tại có phải tâm tình vẫn còn không tốt hay không? Hài tử này thật đáng thương, mẫu phi mất sớm, một mình cô đơn. Chính ta nhìn nàng trưởng thành, nên muốn tìm cho nàng một nhà chồng thật tốt, ai biết…… Ai.” Lại thở dài một tiếng.   Cung nhân hầu hạ một bên lặng lẽ rũ mắt, sáng suốt mà không đáp lời.   Vừa vặn lúc này, ngoài cung vang lên âm thanh thông báo, là Sùng Đức hoàng đế đến đây.   Sùng Đức hoàng đế thỉnh an với Thái hậu xong, ngồi vào vị trí bên cạnh Thái Hậu, theo thường lệ mà hỏi một chút về thân thể ăn uống cùng với công việc của Thái Hậu. Ma ma bên người Thái Hậu đều trả lời hết các câu hỏi, có đều thần sắc của Thái Hậu nhìn nhàn nhạt, không được cao hứng như trước đây.   Sùng Đức hoàng đế không rõ nguyên do, hỏi: “Mẫu hậu thân thể không khoẻ sao? Cần phải gọi thái y qua đây nhìn một cái?”   Thái Hậu nương nương nhìn về phía hắn, mím môi mới nói: “Ai gia thân thể rất tốt, người không tốt là Dao Nhi.” Dao Nhi là nhũ danh của Đại công chúa. Sùng Đức hoàng đế nhăn lại mày, trong lòng có chút không để ý, tuy rằng Đại công chúa là đứa con đầu tiên của hắn, nhưng lúc nàng sinh ra hắn vẫn còn là hoàng tử, trong triều lúc ấy thế cục hỗn loạn, các hoàng tử như hổ rình mồi mà tranh đoạt vị trí kia, hắn thật sự không có tinh lực dư thừa mà đặt lên người nhi nữ này. Sau đó hắn đăng cơ, Đại công chúa lại được Thái Hậu ôm đi nuôi dưỡng. Có thể nói, Đại công chúa là công chúa duy nhất lớn lên ở bên người Thái Hậu, Thái Hậu đối với nàng đương nhiên sẽ có nhiều tình cảm hơn với những công chúa khác, mức độ được sủng ái liên tục đến hoàng tử cũng không sánh kịp, ngày thường có chút việc nhỏ gì cũng làm cho Thái Hậu coi như chuyện lớn đem ra nói cả ngày, Sùng Đức hoàng đế cũng đã bị như vậy nhiều năm rồi, đã thành thói quen Thái Hậu nương nương vì chuyện của Đại công chúa mà lo lắng.   “Hoàng Thượng, rõ ràng lúc trước nói sẽ chỉ hôn Ôn Tử Tu cùng Đại công chúa, nhưng vì sao cuối cùng lại để cho Ôn Tử Tu cưới một nha hoàn như vậy? Đây không phải là đánh vào mặt của Dao Nhi chúng ta sao? Vì việc này, Dao Nhi cực kì thương tâm. Ai gia thấy Dao Nhi đối với Ôn Tử Tu trong lòng và ngoài mặt là không giống nhau, mỗi khi nhìn bộ dáng nàng miễn cưỡng tươi cười, trong lòng ai gia liền đau vô cùng.” Nói xong, Thái Hậu che lại ngực, thực sự đau lòng khổ sở.   Nói đến việc này, sắc mặt của Sùng Đức hoàng đế cũng không tốt, nói: “Mẫu hậu, Ôn Tử Tu ở trên chiến trường lập được công lớn, nếu ta tùy ý ban hôn sự mà hắn không muốn, không phải là đang không để ý đến nguyện vọng của công thần hay sao?”   Không thể trách sắc mặt Sùng Đức hoàng đế không tốt, kỳ thật chuyện này cũng là do Thái Hậu vô tình mà tạo thành. Lúc trước quân Đại Sở đánh bại Bắc Việt vương đình, Đại Sở vui mừng không thôi, sau đó Ôn Lương theo quân đội chiến thắng trở về, xuân quang vô hạn, đều là các thanh niên tài tuấn lại chưa thành thân, tự nhiên sẽ làm người ta động tâm. Vừa vặn Đại công chúa đã gần đến tuổi phải gả chồng, có thể đàm luận chuyện hôn sự, Thái Hậu nương nương ở những thanh niên tài tuấn đó chọn được Ôn Lương cùng Tĩnh Xa Tướng quân Ngu Nguyệt Trác, ngầm cho người điều tra chuyện của hai người, cuối cùng nhìn trúng gia thế cùng tài mạo đều thượng thừa của Ôn Lương.   Chỉ tiếc chính là, khi chiến thắng trở về, hoàng đế lén tuyên vài vị trọng thần tiến cung, khi Hoàng đế có ý định chỉ hôn cho Ôn Lương, hắn liền da mặt dày mà nói trong lòng mình có người, hy vọng Hoàng đế có thể vì hắn mà chỉ hôn, đối tượng cũng không phải là công chúa hoàng gia, mà là một nha hoàn bên người Túc Vương Phi. Vì có quan hệ với Trấn Quốc Công, Sùng Đức hoàng đế lúc ấy cự tuyệt yêu cầu của Ôn Lương, nhưng trong lòng lại biết lấy tính tình của Ôn Lương muốn hắn hết hy vọng thì còn lâu mới có, hoàng đế cũng không nghĩ mình sẽ làm người ác, liền dập tắt ý tưởng đem Đại công chúa hứa hôn cho hắn.   Nhưng ai biết Thái Hậu lại không phải người có thể chịu được nhàn rỗi, sớm đã hành động. Thái Hậu nương nương chắc chắn hoàng đế sẽ đem Đại công chúa hứa hôn cho Ôn Lương, chuyện còn chưa rõ tin tức đã cho người đem chuyện này tiết lộ cho Đại công chúa biết, khiến cho Đại công chúa yêu thích Ôn Lương. Cho nên khi kết quả ngoài dự đoán này vừa xuất hiện, ai cũng không tiếp nhận được.   “Hắn không muốn?” Thái Hậu kéo cao âm thanh nói: “Dao Nhi của chúng ta chính là trưởng công chúa của hoàng gia, tài mạo song toàn, hắn lại không muốn?” “Mẫu hậu, Dao Nhi đương nhiên là tốt, chỉ là nghe Ôn Tử Tu nói Hạ thị kia đối với hắn có ơn cứu mạng, chỉ có thể cô phụ tâm ý của ngài rồi.” Sùng Đức hoàng đế vỗ tay mỉm cười nói: “Chúng ta cũng coi như là nhìn Ôn Tử Tu lớn lên, biết tính cách con người hắn, khó có được hắn kiên trì như thế, thỏa mãn hắn cũng chưa chắc là không thể.”   Thái Hậu vẫn là cả giận nói: “Hạ thị kia thân phận thấp kém, tùy tiện cho làm thiếp còn không xứng, vậy mà lại làm chính thê?” Cũng vì nhìn hắn lớn lên, trong lòng nhiều ít cũng đem hắn trở thành một nửa nhi tử của mình mà đối đãi, sao có thể để mặc hắn sa đọa như thế?   Biết trong lòng Thái Hậu nhất thời luẩn quẩn, Sùng Đức hoàng đế thở dài, không hề khuyên bảo. Dù sao chuyện này đã thành kết cục đã định, Thái Hậu có bực như thế nào cũng không có biện pháp.