Về nhà thăm bố mẹ xong, lại nghỉ ngơi hai ngày, Ôn Lương kết thúc thời gian được nghỉ.   Buổi sáng, Như Thúy dậy sớm mà hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, lại dùng đồ ăn sáng xong, tự mình đưa hắn ra cửa.   Loại chuyện đưa tân hôn phu quân ra cửa đi thượng triều này Như Thúy là lần đầu làm, biểu hiện rất tốt đẹp, nhưng Ôn Lương lại có vẻ có chút không tha, hơn nữa mày nhíu lại, thoạt nhìn hôm nay không chỉ là thượng triều đơn giản như vậy, hẳn là còn có chút việc. Nhưng mà khi Như Thúy quan tâm mà dò hỏi một tiếng, hắn lại chỉ cười cười, cùng nàng nói nói mấy câu liền đi thượng triều, gã sai vặt Thượng Khê nhắm mắt theo đuôi chủ tử mà đi theo phía sau hắn.     Tiễn Ôn Lương đi thượng triều xong, Như Thúy cũng không nhàn rỗi, bắt đầu lật xem sổ sách mà Ôn Lương giao cho nàng.   Một chốc lát sau, Minh thúc cũng cầm một chồng sổ sách lại đây cho nàng xem qua một chút, nói: “Thiếu phu nhân, đó là sổ sách các cửa hàng ở thôn trang của Thái Sư phủ, về sau sẽ làm phiền phu nhân.”   Như Thúy vội tiếp nhận, nói: “Minh thúc, ta tuổi còn trẻ, nếu có cái gì không hiểu hy vọng ngươi sẽ giúp ta, miễn cho ta không cẩn thận một cái làm hỏng chuyện gì."   Minh thúc mỉm cười gật đầu, Như Thúy thành thật nói như vậy nghe vào trong tai cũng có vài phần hưởng thụ, chỉ điểm cho nàng những chỗ nàng không hiểu sau đó mới lui ra.   Ngày hôm sau, sau khi về nhà thăm cha nương trở về, Ôn Lương liền đem một ít khế ước nhà đất cùng với chìa khóa nhà kho đều giao cho nàng, muốn nàng về sau làm quản gia cho tốt. Ôn Lương có thể nói là toàn tâm toàn ý tín nhiệm nàng, hoàn toàn đem cái này cái kia giao cho nàng xử lý, cũng không lưu lại cho chính mình cái gì. Đối với sự kinh ngạc của nàng, chỉ nhàn nhạt mà cười nói: “Ngay cả nàng cũng đều là của ta, còn có cái gì ta không thể cho nàng?”   Như Thúy 囧, cuối cùng cũng không có thoái thác, may mắn trước kia nàng đi theo bên người Túc Vương Phi cũng giúp Túc Vương Phi xử lý qua vụ sự trong vương phủ, bởi vậy nàng cũng không có luống cuống tay chân. Nhưng thật ra Ôn Lương làm như vậy Ngọc Sanh lại không tán đồng, có đều bị Ôn Lương trực tiếp làm lơ.   Ngày đó về nhà thăm cha nương xong bọn họ trực tiếp hồi Thái Sư phủ, Ôn Lương cho Minh thúc đi đến Trấn Quốc Công phủ thông báo một tiếng, khi trở về thì mang theo ba nha đầu này. Ôn Lương cũng không nói cái gì, nghĩ lại tình cảm trước kia liền cho Ngọc Sanh các nàng lưu lại đây hầu hạ.   Trong thời gian hai ngày này, Như Thúy đã nắm rõ các vị trí quản sự cùng các chưởng quản trong phủ, trong lòng hiểu rõ nên khi bắt đầu xử lí vụ sự cũng nhanh nhẹn hơn một ít, có đều đối với việc quản trướng này vẫn còn rất trúc trắc, thời gian một buổi sáng chỉ xem được một chút. “Tiểu thư, đã buổi trưa.” Thanh Y nhắc nhở nói.   Lam Y ở một bên mài mực, nghe được Thanh Y nói, bụng cũng cùng lúc phát ra âm thanh ục ục, làm nàng nhịn không được mà đỏ mặt.   Như Thúy lười biếng duỗi eo, cười nói: “Hóa ra đã đến buổi trưa, chẳng trách lại thấy đói bụng.” Nói xong, lúc đầu là định cho người đi chuẩn bị đồ ăn, nhưng nhớ tới Ôn Lương không biết buổi trưa có thể trở về hay không, liền nói: “Ôn đại nhân có phái người trở về nói buổi trưa sẽ trở về dùng bữa hay không?”   Thanh Y đáp: “Nô tỳ hỏi Trần ma ma trong phủ, bà là người hầu hạ cô gia, nói nếu như không có việc gì buổi trưa cô gia sẽ trở về dùng bữa.”   Như Thúy gật đầu, liền cho người đi chuẩn bị đồ ăn. ==================   Buổi trưa khi Ôn Lương trở về, lại còn có tiện thể mang theo một vị lão thái y.   Lão thái y kia xác thật đã rất già rồi, tóc đều hoa râm, ước chừng có lẽ đã sáu bảy chục tuổi, chẳng qua người thật có tinh thần mà bước chân cũng ổn trọng, một thân hình thon gầy thoạt nhìn rất hiền từ —— chỉ là vẻ mặt lúc này đầy sự phẫn nộ, thoạt nhìn cũng không phải dễ ở chung như vậy.   Ôn Lương đỡ vị thái y kia vào cửa, quản gia Minh thúc vừa thấy vị lão thái y kia lập tức chạy lại thỉnh an, cung kính mà nói: “Hồ lão thái gia, ngài làm sao tới đây?”     Lão thái y tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Không có việc gì ta không thể tới đây sao?”   Minh thúc cười cười không có nói tiếp, nhưng Ôn Lương lại sờ sờ cái mũi, nói: “Là chúng ta không phải, không biết Hồ gia gia đã trở lại, bằng không phải là ta mang theo thê tử đi qua chỗ Hồ gia gia ngài thỉnh an.” Nói xong, vừa vặn nhìn thấy Như Thúy mang theo nha hoàn tiến lại đây, vội nói: “Nha đầu lại đây, mau thỉnh an vớ Hồ gia gia.”   Như Thúy sau khi nghe xong, chạy nhanh lại đây thỉnh an với Hồ thái y.   Hồ thái y này là thân thích bên gia tộc phía bên kia của mẫu thân Ôn Lương, cũng là quan hệ thông gia với Bình Tân Đàm gia, cưới muội muội của ông ngoại Ôn Lương, tuy rằng Ôn Lương cùng ông có quan hệ thân thích khá xa, nhưng Ôn Lương cũng là tiểu bối của Đàm gia bên kia nên gọi hắn một tiếng Hồ gia gia. Hơn nữa Ôn Lương khi còn nhỏ có một đoạn thời gian là lớn lên ở Đàm gia, đương nhiên không thiếu Hồ thái y ở bên người, có bị bệnh hay bị đau gì cũng là Hồ thái y trị. Khi còn là thiếu niên Ôn Lương cùng một đám biểu ca biểu muội leo cây rồi té xuống, thiếu chút nữa phá tướng, sau đó vẫn là do Hồ thái y chữa khỏi cho hắn, cho nên Hồ thái y và Ôn Lương khi ở chung thoạt nhìn cũng như là đối với con cháu bình thường, khi thấy mặt nếu không hợp ý sẽ mắng hắn vài câu.   Tuy rằng Hồ thái y đã già rồi, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, đó là một loại ánh nhìn nhìn thấu thế sự thông thấu sắc bén, một ít vãn bối  trẻ tuổi khi ở trước mặt hắn chưa bao giờ dám quá lỗ mãng. Đối mặt với Hồ thái y đang thẩm đạc đánh giá, Như Thúy trước sau vẫn cười khanh khách, thỉnh an lão nhân gia xong, nghe theo lời Ôn Lương, hai người một trái một phải mà đỡ ông vào phòng khách đã dọn xong thiện.   Nhiều thêm một người, chẳng qua là thêm một cái chén và một đôi đũa, nhóm nha hoàn thật mau liền cung kính mà đem chén đũa dâng lên.   Dùng qua ngọ thiện xong, Ôn Lương gọi người chuẩn bị trà, cho Như Thúy kính trà với Hồ thái y, xem như chính thức chào hỏi bậc trưởng bối.   Trên mặt Hồ thái y nhàn nhạt, sảng khoái mà tiếp nhận trà, theo lệ thường mà cho cô dâu bao lì xì, sau đó bất mãn mà nói: “Có phải do lão nhân gia ta không tới, ngươi liền không đi gặp lão nhân gia ta? Mất công ta còn chờ các ngươi đi tới kính trà với ta……”   Nghe được chỉ trích của ông, Ôn Lương hô oan uổng: “Hồ gia gia, ta nghe nói người trong Bình Vương phủ mời ngài rời khỏi kinh thành đi xem bệnh cho Bình Vương Phi, trong lòng cũng rất đáng tiếc Hồ gia gia ngài không thể làm chủ trì cho hôn sự của ta được. Lúc đầu ta là nghĩ chờ Hồ gia gia ngài trở về, liền mang theo thê tử qua chỗ lão nhân gia ngài thỉnh an, ai ngờ hôm nay sẽ gặp được ngài ở trong cung……”   Thần sắc Hồ thái y hoãn hoãn đôi chút, hừ một tiếng, nói: “Ngươi có suy nghĩ này thì tốt, nhưng ngươi muốn ta làm chủ trì hôn sự thì miễn đi, ta sợ đến lúc đó Trấn Quốc Công sẽ tìm ta mà liều mạng mất. Được rồi, phu thê các ngươi cũng ngồi xuống bồi ta trò chuyện đi. Thê tử của Lương ca nhi, Lương ca nhi tính tình có chút phóng khoáng tùy ý, lại rất thích đi so đo với người khác, ngươi về sau quản giáo hắn cho thật tốt.”   Sau khi Như Thúy nghe xong, lập tức thẳng lưng, nghiêm túc mà nói: “Hồ gia gia yên tâm, ta sẽ!” Bộ dáng nghiêm túc kính trọng nhưng thật ra lại làm cho người ta thích, Hồ thái y nhất thời không biết bản tính của người nào đó, vừa lòng gật đầu. Đêm qua ông vừa trở lại kinh thành,  sáng sớm hôm nay lại bị Hoàng Thượng tuyên tiến cung mà đi xem bệnh cho Thục phi nương nương, thẳng đến buổi trưa mới được nghỉ ngơi, không nghĩ tới ở trong cung sẽ đụng phải Ôn Lương. Nhớ tới đứa nhỏ này từ chiến trường trở về, liên tiếp lăn lộn rốt cuộc cũng đã thành thân, trong lòng được an ủi, nhưng ông lại bởi vì đi Bình Vương phủ mà bỏ lỡ việc hôn sự của hắn, trong lòng cũng có vài phần mất mát khổ sở. May mắn Hồ thái y cũng không phải là một người cổ hủ, hôm nay gặp được Ôn Lương, liền thuận đường tới đây nhìn cháu dâu chất tôn một cái.   Lại hàn huyên một lát sau, Hồ thái y gần đây vội vàng một hồi tuổi lại lớn, tinh thần có tốt cũng vô dụng, nghe Ôn Lương khuyên bảo nên cũng không trở về phủ của mình mà ở phòng cho khách của Ôn phủ nghỉ ngơi.   An bài cho Hồ thái y nghỉ ngơi tốt, Như Thúy trở về phòng, liền thấy Ôn Lương đang chây lười mà ngồi dựa vào cửa sổ uống trà, đã thay một bộ quần áo màu bạch nguyệt, tuy rằng nhìn xuất trần không tì vết, nhưng dường như cũng thiếu đi vài phần khí chất của con người.   Nhìn thấy nàng đã trở về, Ôn Lương nhìn nàng vẫy tay.   Như Thúy tâm bình khí hòa mà đi tới chỗ hắn, cười nói: “Động tác này của Ôn đại nhân rất giống đại bạch và tiểu bạch nhà ta.”   Ôn Lương cười nói: “Nàng là gì của đại bạch và tiểu bạch?”   Như Thúy nghiêm nghị nói: “Ta là chủ nhân của chúng nó, mà Ôn đại nhân là phu quân của chủ nhân chúng nó!”   “……”   Ôn Lương bỗng nhiên cười to, một phen bắt lấy vòng eo của nàng đem nàng ôm vào trong ngực cọ cọ ăn đậu hủ. Một lát sau chờ hai người đều náo loạn xong, Ôn Lương cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, nói: “Nha đầu, qua hai ngày nữa là sinh thần của Thái Hậu nương nương, đến lúc đó chắc là Thái Hậu nương nương sẽ muốn gặp nàng.” Như Thúy giật mình, “Thái Hậu nương nương muốn gặp riêng ta? Vì sao? Ai, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương muốn ban mấy cung nữ xinh đẹp mỹ mạo tới hầu hạ chàng?” Nói xong, một đôi mắt ở hắn trên người chạy tới chạy lui.   Ôn Lương mặt đầy hắc tuyến, nha đầu này đầu rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Chắc là do Thái Hậu năm đó can thiệp chuyện của Túc Vương phủ làm nàng lưu lại bóng ma tâm lý? “Nha đầu nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta không phải nhi tử của Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương không thể nào quản đến hậu viện của ta. Khụ, nhưng mà đến lúc đó nếu nhìn thấy Đại công chúa, nàng thả cẩn thận một chút.”   Nghe hắn nói như vậy, Như Thúy tức khắc hiểu rõ, nói: “Ôn đại nhân, Đại công chúa coi trọng chàng sao?”   Ôn Lương mắt trợn trắng, “Ta ngay cả tiểu nha đầu kia trông như thế nào cũng không biết, cũng không có chọc nàng. Chẳng qua là ma ma bên người Đại công chúa cho người truyền lời cho ta mấy câu mà thôi, cũng không để ở trong lòng.” Dứt lời, thấy nàng dùng một đôi mắt yên lặng nhìn mình, trong lòng Ôn Lương mềm nhũn, sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, khi ta ở Đồng Thành đã nói qua, cả đời này chỉ cưới nàng làm vợ, người khác ta còn không thèm nhìn một cái đâu. Nàng phải tin tưởng ta, Được không?”   “A, ta không lo lắng cái này.” Như Thúy so với hắn còn bình tĩnh hơn nhiều, trên dưới đánh giá hắn một chút, cảm thán nói: “Chỉ là cảm thấy Ôn đại nhân chàng thật là xinh đẹp như hoa, hấp dẫn thật nhiều ong bướm tới.”   “……” Thành ngữ là dùng như thế này sao?   Ôn Lương nghẹn khuất đến mức không nói được, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.