Nội thất Túc Vương Phi bị người ngốc nghếch nào đó làm cho gió bụi bay hỗn độn, gian ngoài trong đại sảnh, Túc Vương cũng đồng dạng bị vị quân sư nào đó bề ngoài nghiêm túc nội tâm lại bất định làm cho nghẹn lời đến cực độ.   “Vương gia, ta có thể hỏi người một vấn đề được hay không!” Ôn Lương nhìn nhìn xung quanh mình thấy không có người, liền nhỏ giọng nói: “Có thể nói cho ta biết người làm như thế nào cùng Vương phi ở chung mà không bị nàng nghẹn khuất đến khó chịu hay không?”   Túc Vương lạnh lùng mà nhìn hắn.   Mới vừa tân hôn cảm giác mới mẻ cùng tò mò làm người nào đó khó có được mà không e ngại hơi thở cường đại của Túc Vương, da mặt dày tiếp tục nói: “Người cũng biết tính cách của hai người các nàng…… Trước kia cảm thấy rất thú vị, nhưng hiện tại cưới về nhà rồi, mới phát hiện ra cũng đặc biệt có thể làm khổ người khác, ách, nhưng ta không phải ghét bỏ nàng, chỉ là muốn xin Vương gia ngài gỡ rối giúp ta, không phải ta thấy Vương gia ngài đem Vương phi thuần phục đến dễ bảo sao……”   Câu nói cuối cùng cực kì nhỏ, bởi vì biểu tình của Vương gia thật là khủng khiếp a.   Trên thực tế, Túc Vương chỉ là theo thói quen mà lạnh mặt, trong mắt Ôn Lương người này không thể chọc. Hơn nữa lúc này Túc Vương cũng bị người nào đó làm cho không biết nói gì.   Đối với Túc Vương mà nói, Ôn Lương là đệ đệ do bạn tốt Ôn Tử Tĩnh phó thác lại cho hắn, tuy rằng chỉ lớn tuổi hơn Ôn Lương một hai tuổi, nhưng lại bởi vì bản tính của Ôn Lương có chút không tốt, nên xem hắn trở thành nhi tử mà quản giáo. Lúc này nhìn hắn rốt cuộc cũng thành thân, thấy tính tình hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn trước, ai biết người nào đó mặt ngoài nhìn ổn trọng, nhưng nội tâm vẫn là có chút không bình thường.   Thấy cặp mắt đào hoa câu hồn người kia trông mong mà nhìn chính mình, Túc Vương tuy rằng rất muốn giống như trước đây một chân đem hắn đá ra khỏi cửa, lại nghĩ đến Ôn Tử Tĩnh đã mất sớm, rốt cuộc có chút mềm lòng.   “Đã đã quyết định cưới, mặc kệ tốt xấu gì đều tự chịu.” Túc Vương nhàn nhạt mà nói.   Ôn Lương mở quạt xếp ra, gương mặt tràn đầy xuân phong thỏa mãn mà cười nói: “Cái này là đương nhiên, nha đầu trừ bỏ nói chuyện quá thành thật, kỳ thật cũng rất chọc cười, cả đời có nàng bồi bên cạnh cũng không cảm thấy tịch mịch.”   Nghe vậy, Túc Vương nghĩ đến mấy năm trước khi hắn mới vừa thành thân Ôn Lương từ Đồng Thành trở về, tính cách tùy ý phóng túng, đối với chính mình hờ hững. Hiện tại, lại thấy mặt mày Ôn Lương sán lạn, đều ẩn ẩn ý cười, xem ra việc hôn nhân này thật sự là kết đúng rồi.   Ôn Lương không có cách nào lấy được một ít kinh nghiệm hữu dụng từ miệng Túc Vương, không khỏi có chút nhụt chí. Ở trong mắt hắn, Túc Vương Phi cùng Như Thúy rất giống nhau tư tưởng đều có chút quỷ dị ngốc nghếch, lúc ấy liền cảm thấy Túc Vương không hổ là cường đạo, mới có thể trấn áp được cái người ngốc nghếch kia. Hiện tại chính mình cưới người trở về, thật là vừa ngọt ngào lại vừa khổ bức, sinh hoạt thật là đầy màu sắc.   Túc Vương lười đi để ý đến hắn đang rối rắm, nói chuyện đứng đắn: “Hôn lễ của ngươi xuất hiện mấy tên thích khách của người Bắc Việt, ngươi thấy thế nào?”    “Có thể thấy thế nào, chứng minh thực lực của Bắc Việt vương đình quá kém, nhưng đối với Đại Sở vẫn là tai hoạ ngầm.” Ôn Lương lãnh đạm nói.   Túc Vương nhăn mày lại, “Chẳng lẽ sẽ tái khởi chiến tranh?”   “Cái này phải xem bản lĩnh của Bắc Việt vương đình, nếu trấn áp không được, những bộ lạc trên các thảo nguyên kia có khả năng sẽ không còn trong sự thống trị của vương đình ……” Ôn Lương nhéo nhéo ấn đường, phong tục văn hóa truyền thống của mỗi dân tộc đều khác nhau, nếu yêu cầu đổi đồ vật gì đó sẽ mất rất nhiều thứ.   “Mặc kệ thế nào, ngươi về sau nên cẩn thận một chút, ta sẽ cho thị vệ âm thầm bảo hộ ngươi.” Ôn Lương rất sảng khoái, không có cự tuyệt an bài của Túc Vương. ==================   Nói chuyện với nhau xong, Như Thúy nhớ đến hai con hồ ly của nàng, liền mang theo tân hôn phu quân cùng tiểu quận chúa Túc Vương phủ đi về phía sân viện của nàng.   Trên đường, Ôn Lương nhìn nhìn bắt lấy tay bánh bao nhỏ trên tay Như Thúy, bánh bao nhỏ đi được chậm rì rì lại cố tình muốn biểu hiện ra bộ dáng như người lớn, hắn lại quay đầu lại nhìn về phía cách đó không xa có một nam hài đi theo sau bọn họ đang dùng ánh mắt hung tàn như mắt sói nhìn chằm chằm hắn, Ôn Lương nheo nheo mắt, cảm thấy nam hài này thật khả nghi.   “Nha đầu, đứa bé kia là ai?” Như Thúy quay đầu lại, nhìn thấy nam hài giống như tiểu trung khuyển đi theo sau bọn họ, nhìn Ôn Lương cười cười, chỉ vào Tiểu quận chúa Túc Vương phủ, nói: “Là do Vương gia mang về để hắn làm ảnh vệ tương lai của tiểu quận chúa.”   “Ảnh vệ?” Ôn Lương sờ sờ cằm, cảm thấy rất hứng thú mà đánh giá tiểu nam hài kia, lớn lên có thể tính là đáng yêu, nhưng đôi mắt kia quá hung tàn, không giống những hài tử bình thường. Nhưng nghĩ đến là do Vương gia an bài, liền không biết trong đó có thâm ý gì.   Như Thúy giải thích cho hắn về nam hài, “Trăn đến đây được hai năm rồi. Chính là năm kia, chàng còn ở Đồng Thành, Vương phi mang thai tiểu thế tử thân thể không được khoẻ, Vương gia mang Vương phi đến thôn trang đi tĩnh dưỡng, có một lần Trăn tập kích ngựa của Vương gia, Vương gia liền dẫn hắn về đây, nghe nói hắn là hài tử được sói nuôi lớn.”   Nghe vậy, Ôn Lương bừng tỉnh, chẳng trách hành vi của đứa nhỏ này cùng người bình thường không khác nhau lắm, nhưng ánh mắt kia lại giống như dã thú hung hãn.   Nghe được cuộc đối thoại của hai người, bánh bao nhỏ đang ôm con thỏ béo cũng quay đầu lại nhìn về phía nam hài kia, mềm mại như bông mà kêu lên: “Trăn ~~”   “Trăn” nam hài nghe được tiểu gia hỏa kêu to, lại nhìn chằm chằm Ôn Lương trong chốc lát, nam hài mới chậm rì rì mà lại đây, ánh mắt vẫn rất cảnh giác cùng hung ác giống như nhìn thấy địch nhân đang xâm nhập lãnh địa của mình.   Ôn Lương càng hứng thú, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nam hài quỷ dị như thế này, hắn chưa làm qua chuyện gì có lỗi đi? Nhưng tại sao nam hài kia lại nhìn hắn như nhìn địch nhân vậy?   Như Thúy giải thích với hắn nói: “Bởi vì chàng vừa rồi mới ôm tiểu quận chúa, hắn muốn nhìn xem chàng có địch ý với tiểu quận chúa hay không.” Sau đó, Như Thúy tươi cười rạng rỡ hỏi: “Chàng nhìn hắn xem có giống như một trung khuyển đang bảo hộ chủ nhân hay không? Vương phi đối với hắn cũng thật rất rối rắm.”   Ôn Lương dở khóc dở cười, nhưng mà khi xem nam hài kia thu liễm lại dáng vẻ hung ác tiếp nhận con thỏ béo do bánh bao nhỏ đưa qua, xác thật rất đáng yêu —— không, một chút cũng không đáng yêu, đó chính là một con thỏ sống sờ sờ, hắn đối với con thỏ nuốt nuốt nước miếng là cái gì? Túc Vương phủ bỏ đói hắn sao?   Mang theo một chút rối rắm, mấy người đi đến mục đích cần đến.   Nhìn thấy hai con hồ ly lông trắng kia chỉ ủ rũ ôm cà rốt mà gặm, Ôn Lương càng thêm rối rắm.   Vô luận xem qua bao nhiêu lần, hắn đều cảm thấy Túc Vương phủ nuôi động vật thật là không thể tưởng tượng a.   Con thỏ béo thì ăn thịt, tiểu hồ ly lại ăn chạy….!!! Thế giới này thật là quá huyền huyễn rồi, hoặc đó là động vật do mấy người ngốc nghếch nuôi nên mới có thể huyền huyễn như vậy đi.   Ánh mắt âu yếm nhìn hai tiểu hồ ly, Như Thúy đau lòng cực kỳ, đem hai con hồ ly cùng nhau ôm vào trong ngực, sờ sờ con này lại xoa xoa con kia, sau đó uy hiếp nói: “Không chịu ăn cái gì hết, về sau sẽ khiến cho các ngươi cùng ăn thịt với con thỏ!”   Ôn Lương: =__=! Uy hiếp kiểu gì vậy?   Hai tiểu hồ ly tức khắc như hai trái cầu trắng cùng nhau lăn xuống thảm ngẩng đầu lên thi nhau kháng nghị.   Bánh bao nhỏ nghiêm túc nghe được lời Như Thúy nói, thập phần cao hứng, bế một con hồ ly trên trán có một nhúm lông vàng lên, bánh bao nhỏ đáng yêu lộ ra tươi cười, âm thanh mềm mại nói: “Dì Thúy, tiểu bạch và thỏ thỏ cùng nhau ăn thịt thịt ~~”   Bởi vì khi bánh bao nhỏ vừa mọc răng rất thích ăn thịt, sau đó lại được nuôi một con thỏ con mới sinh ra, nên vẫn luôn cho con thỏ ăn thịt, khiến cho bánh bao nhỏ cho rằng khắp thiên hạ động vật và con người đều là ăn thịt, người cho nàng và động vật ăn thịt thịt đều là người tốt~~   “Đúng vậy, nếu đại bạch cùng tiểu bạch không nghe lời, liền khiến cho chúng nó cùng thỏ thỏ ăn thịt.” Như Thúy nói, liền nhận được một nụ cười vui vẻ của bánh bao nhỏ.   Nhìn một lớn một nhỏ cùng nhau cười kia, không biết vì sao lại cảm thấy đặc biệt ngốc, Ôn Lương một lần nữa lại hỗn độn ở trong gió.   Xem xong hồ ly rồi, Như Thúy nhìn về phía Ôn Lương, lấy lòng mà nói: “Ôn đại nhân, Vương phi nói đại bạch cùng tiểu bạch cũng là của hồi môn, ta có thể mang về không?”   Ôn Lương mắt nhìn bánh bao nhỏ đang chơi cùng hai con tiểu hồ ly, tuy rằng trong lòng cảm thấy hai con tiểu hồ ly này thật tình rất không đáng tin, nhưng trên mặt lại cười đến xuân ý dạt dào nói: “Đương nhiên là có thể.”   Như Thúy tức khắc vui mừng mà phân phó người đem các đồ dùng vật dụng của hai tiểu hồ ly thu thập lại, xem bộ dáng vui sướng như vậy của nàng, Ôn Lương cảm thấy mình đáp ứng quá nhanh.