Nương tử là pháp y

Chương 54 : Viên thuốc tứ hỉ (13)

Chơi đùa với Sở Sở một lúc khiến trán Tiêu Cẩn Du thấm đầy mồ hôi, tim đập loạn nhịp hồi lâu, mắt Sở Sở ngấn lệ, chu miệng bắt chàng đi ngủ, chàng không dám nói thêm một câu, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại. Ồn ào một lúc lâu, trong lòng cũng dần thả lỏng, cơn mệt mỏi kéo tới, chàng nhắm mắt rồi ngủ từ lúc nào. Một giấc ngủ bình yên, chàng mơ màng có cảm giác một cơ thể nhỏ bé mềm mại muốn thoát khỏi ngực mình, nhưng lại bị chàng kéo về. Tỉnh lại lần nữa không phải vì ngủ đủ rồi, mà vì có người đang gõ cửa phòng rầm rầm, người đứng ngoài cửa có vẻ khá lo lắng cứ như lửa cháy đến mông rồi vậy, “Cảnh đại nhân, có chuyện rồi! Cảnh đại nhân, có chuyện rồi!” Sở Sở đã tỉnh giấc từ lâu, nhưng bị Tiêu Cẩn Du ôm chặt trong lòng không buông tay, nên vẫn đang nằm cùng chàng, đột nhiên nghe thấy tiếng gào, nàng vội vàng đẩy đẩy Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, Cảnh đại ca xảy ra chuyện rồi!” Tiêu Cẩn Du thật chẳng muốn mở mắt, “Không đâu…” Tối hôm qua chàng vừa đưa thư rồi giao nhiệm vụ cho cậu ấy, cũng phải mất hai ba ngày mới có thể trở về, có xảy ra chuyện thì cũng không thể ở đây được…. Người ngoài cửa tiếp tục la hét, “Cảnh đại nhân xảy ra chuyện!” Sở Sở trở mình ngồi dậy, vừa vội vàng mặc quần áo, vừa gấp gáp nói, “Là tiếng Trịnh Huyện lệnh… Nhất định là có chuyện rồi!” Tiêu Cẩn Du cau mày, bực mình mà mở mắt, “Trịnh Huyện lệnh?” “Là giọng của Trịnh Huyện lệnh, em nghe quen lắm!” Trịnh Hoài Đức sao… Sở Sở mặc vội bộ quần áo ngoài rồi nhảy xuống giường, nàng mau chóng chạy ra gian ngoài, đột nhiên mở cửa ra, vỗn dĩ nãy giờ Trịnh Hoài Đức vừa gõ cửa vừa ghé người vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong nên trọng tâm người không ổn định, khi nàng vừa mở cửa thì lão đã bổ nhào vào trong phòng, đầu va trúng vào bể cá được đặt trang trí ngay giữa phòng kêu “coong” một tiếng rồi mới dừng lại. “Ai ui Quan Âm nương nương của tôi ơi…” Sở Sở nhanh chóng dìu Trịnh Hoài Đức đang nổ đom đóm mắt kia đứng dậy, nhưng Trịnh Hoài Đức đang choáng váng, mà người lão béo như thế nàng cũng chẳng đỡ nổi, Sở Sở đành ngồi xuống nói chuyện với lão ta, “Trịnh Huyện lệnh, Cảnh đại ca có chuyện gìvậy?” “Sao ta biết được…” Trịnh Hoài Đức nhức đầu trời đất như quay cuồng, một lúc lâu sau mới nhận ra mình đang nồi bệt dưới đất, gã ôm đầu trợn mắt nhìn Sở Sở tóc tai rối bời quần áo không chỉnh tề, “Sở nha đầu, sao cô… Sao cô lại ở đây?” “Đêm qua ta tới muộn quá, không về nữa nên ở lại đây…” Trịnh Hoài Đức sững sờ nhìn Sở Sở, đây là phòng khách lão đặc biệt sắp xếp cho Cảnh Dực, Cảnh Dực còn nói, không được tùy tiện cho người khác bước vào, sau đó lão còn tận mắt nhìn thấy có một đêm Cảnh Dực dẫn theo một cô nương xinh đẹp về. Nha đầu này đến tối qua, cả đêm không về… Không phải nói sắp gả chồng sao… “Trịnh Huyện lệnh, ông nói đi, rốt cục là có chuyện gì?” Trịnh Hoài Đức vẫn đang cố gắng dùng cái đầu choáng váng của mình để làm rõ mọi chuyện, lại nghe được một giọng nói bình tĩnh truyền ra, “Cảnh đại nhân xảy ra chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận vang ra từ phòng trong, vừa nghe cũng không phải là giọng của Cảnh Dực, Trịnh Hoài Đức vừa quay đầu lại, nhưng quay đầu hơi nhanh, nên lão quên mất mình đang ngồi dựa lưng vào vể cá, một bên mặt lại đụng vào bể cá cứng rắn kia, hơn nửa bên mặt tê rần, trong tai vang lên ong ong, đầu óc choáng váng. Trong lúc trời đất quay cuồng lão bỗng nhìn thấy một người mặc bạch y đang ngồi cách đó không xa, cố gắng nheo mắt lại nhìn thì thấy là một nam nhân, là một nam nhân rất đẹp. Sở Sở thấy Tiêu Cẩn Du đi ra, vội đứng lên tới bên cạnh chàng. Trịnh Hoài Đức ôm đầu thở dài, mình nữ tử thôi chưa đủ còn cả nam nhân nữa, Cảnh Đại nhân quả nhiên là đại quan kinh thành… “Hai người… mau mời Cảnh đại nhân ra đây!” Đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Không phải Cảnh đại nhân xảy ra chuyện rồi sao?” “Láo xược!” Trịnh Hoài Đức quýnh lên, vịn tay vào bể cá muốn đứng lên, nhưng vừa đứng lên thì đầu lại choáng váng, hai cánh tay chống đỡ toàn bộ thân thể nặng nề, đè hết lên bể cá, bể cá không chịu được sức nặng, dần nghiêng hẳn về một bên, khiến Trịnh Hoài Đức ngã rầm xuống, hơn một nửa nước trong bể cá đổ hết lên người lão, nước chảy lênh láng ra sàn nhà. Lúc đầu Tiêu Cẩn Du định mở miệng nhưng sau khi thấy chỉ có nước trong bể cá bị đổ ra chứ không có cá thì bình tĩnh ngồi lại. Trịnh Hoài Đức đang nhức đầu, lại bị ướt hết cả người, bể cá nặng trịch đè vào người khiến lão không cử động được, lão tức giận hổn hển quát, “Hai ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì! Mau qua đây đỡ ta dậy!” Sở Sở vừa định chạy tới, chân còn chưa bước xong liền đổi ý, nàng đứng lại bên cạnh Tiêu Cẩn Du chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn Trịnh Hoài Đức. Ai bảo lão ta mắng Vương gia, đáng đời! Bể cá có hình tròn đè ép lên thân thể tròn xoe của Trịnh Hoài Đức, dậy cũng không dậy nổi, muốn xê dịch cũng không xê dịch được, lão đành nằm nguyên tại chỗ lắc bụng, mong bể cá có thể rơi ra khỏi người. Lúc quản gia và mấy tên sai nha nghe tiếng chạy đến, chỉ nhìn thấy Huyện lệnh đại lão gia nhà bọn họ toàn thân ướt đẫm nước nằm trên đất, trong ngực ôm một cái bể cá lớn đang cố gắng lắc trái lắc phải, Sở nha đầu đứng bên cạnh một nam tử mặc bạch y ngồi trên xe lăn, cả hai người đang nhìn vô cùng thích thú. Trong chốc lát quản gia không hiểu gì cả, giơ tay cản đám nha sai ngoài cửa, tự mình cẩn thận đi tới, đến bên cạnh Trịnh Hoài Đức nhỏ giọng hỏi, “Đại… Đại nhân, tiểu nhân ngu dốt… không biết ngài định… làm gì ạ?” Bể cá vừa to lại nặng, Trình Hoài Đức sắp hôn mê luôn rồi, lão thở hổn hển trừng mắt với tên quản gia có khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh kia, “Con mẹ nó bể cá đè vào người thì ta có thể làm gì!” Quản gia bị mắng té tát thì run rẩy cả người, hoảng hốt gọi đám nha sai tiến vào, đám nha sai tay chân luống cuống đẩy bể cá ra, tên quản gia cố gắng dìu Trịnh Hoài Đức đang ướt sũng người đứng dậy, vẻ mặt thành kính đọc, “Mỗi năm có cá, ngày ngày bình an…” Sở Sở thấy Trịnh Hoài Đức đau đến nhe răng nhếch miệng, nhịn không được thì lẩm bẩm, “Bể cá đã vỡ đâu.” “Lão tử nát xương rồi!” “Ừm…” Cậu quản gia hơi gầy dáng người lại cao, đứng bên cạnh Trình Hoài Đức cứ như một chiếc bánh lớn đặt bên cạnh một chiếc bánh tiêu nhỏ. Tiêu Cẩn Du hơi chau mày, cả ngày hôm qua chàng mới chỉ ăn một bữa, quả nhiên đang rất đói bụng… “Nếu không có việc gì quan trọng, chúng ta ăn sáng thôi.” Trịnh Hoài Đức vịn tay lên bả gai gầy nhom của quản gia, phẫn nộ ép mạnh cả người cậu quả gia gầy nhom xuống, khuôn mặt vừa đen vừa ướt, hai hai mắt trợn tròn lườm Tiêu Cẩn Du, “Ngươi từ đâu tới?” Tiêu Cẩn Du không nhanh không chậm đáp, “Kinh thành.” Trình Hoài Đức sững người, “Ngươi là người bán lá trà đó sao?” “Ông muốn mua lá trà sao?” Cả người Trịnh Hoài Đức run lên, suýt chút nữa cũng ngã theo cậu quản gia. Lúc này trong căn phòng toàn người là người chỉ có mình Sở Sở vẫn đang băn khoăn chính sự, “Trịnh Huyện lệnh, rút cuộc thì Cảnh dại ca xảy ra chuyện gì vậy?” “Cảnh đại nhân không có chuyện… Bản quan tìm Cảnh đại nhân có chuyện!” Tiêu Cẩn Du vẫn lạnh nhạt nhìn lão ta, “Chuyện gì?” Trịnh Hoài Đức tức điên lên, cũng chẳng quan tâm ông chủ lớn ở kinh thành gì nữa, “Đây là chuyện của nha môn, là công vụ, một tên dân thường như ngươi mà cũng dám hỏi sao ?!” Tiêu Cẩn Du cười nhạt kéo Sở Sở đang đứng bên người, “Là ta hỏi hộ nàng ấy thôi… Nếu nàng ấy cũng không được hỏi thì chúng ta đi ăn cơm, không ở lại đây nữa.” Nói xong liền đưa tay chải mái tóc lộn xộn của Sở Sở, “Nàng đói không?” Trước khi Sở Sở kịp gật đầu, Trịnh Hoài Đức vội vàng nói, “Không được! Sở nha đầu không đi được!” Sở Sở bĩu môi, Vương gia vừa nhắc, nàng cũng cảm thấy đói bụng, “Vì sao?” “Cha và anh trai cô đều đang bận… Cô phải ở lại, khám nghiệm à… không phải, khám nghiệm tử thi!” Ngay lập tức hai mắt Sở Sở trợn tròn, “Lại có thi thể sao?” “Ta nào biết là mới hay cũ…” Sở Sở cũng quên luôn cả đói, “Ở đâu thế, để ta đi xem!” “Trong nha môn, thi thể đang ở bên phòng phía đông của hâu viện…” Sở Sở sửng sốt, “Đó không phải là phòng bếp sao?” “Không phải, phòng bếp ở phía bắc… trong chuồng heo…” Sở Sở nhíu mày, “Phòng chứa xác có đầy thì cũng không thể để thi thể người ta ở chuồng heo chứ!” Mặt Trịnh Hoài Đức đen xì, “Câu này cô đi mà nói với kẻ vứt xác ấy!” Lúc này lông mày Tiêu Cẩn Du mới có chút động tĩnh, “Thi thể là do kẻ khác vứt ở chuồng heo của nha môn sao?” “Không phải ! Là hai con heo trong chuồng tha về!” Lại xuất hiện thi thể cũng không phải là chuyện quá bất ngờ, kẻ giết người kia liên tục giết người trong một năm nay, có thể vì gã thích giết người đến nghiện, hoặc có thể là vì mục đích quan trọng nào đó, mặc kệ là vì lí do nào, hắn cũng sẽ không dừng lại vì đ lộ nơi vứt xác. Nghe thị vệ miêu tả, núi Phượng Hoàng kia mặc dù không cao, nhưng trong núi có rất nhiều rắn và các loại côn trùng độc hại, hang núi kia lại nằm giữa sườn núi, người khỏe mạnh muốn trèo lên cũng mất khá nhiều sức lực, huống hồ còn vác theo thi thể. Hung thủ tìm nơi vứt xác phiền phức như vậy, nhưng vẫn vứt một hai năm qua, chắc chắn hắn có lý do của mình. Hoặc cũng có thể vì không còn lựa chọn nào khác, hoặc đó chính là nơi tốt nhất. Vì thế Tiêu Cẩn Du cùng lúc phái một thị vệ quan sát động tĩnh tại phủ Ngô quận vương, cũng phái một thị vệ khác theo dõi hang động kia. Bên phía hang động không có bất kỳ động tĩnh đặc biệt gì, gã lại ngang nhiên vứt xác vào nha môn. Còn chọn một nơi như chuồng heo…. Tiêu Cẩn Du vẫn đang ngẫm nghĩ, Sở Sở đã sửa sang lại quần áo đầu tóc, nhanh chóng nói với Trịnh Hoài Đức, “Để ta đi!” Tiêu Cẩn Du vội nói, “Ta đi cùng nàng.” Trịnh Hoài Đức còn chưa mở miệng, Sở Sở đã nói thay lão, “Không được! Chàng không đi được!” Tiêu Cẩn Du vươn tay ôm eo nàng, “Ta chỉ đứng bên nhìn thôi…” “Vậy cũng không được!” “Lâu lắm rồi ta không được nhìn nàng khám nghiệm tử thi, ta muốn xem.” Chàng dịu dàng năn nỉ, Sở Sở nghe mà đỏ bừng cả mặt, “Chuyện này…” Trịnh Hoài Đức nghe Sở Sở có vẻ dao động, thì mau chóng nói ngay, “Vậy cũng không được!” Sở Sở chu môi, “Vậy ta không khám nữa!” Tiêu Cẩn Du cười nhẹ, “Được, chúng ta đi ăn cơm thôi.” “Được!” “Chờ đã!” Trịnh Hoài Đức đen mặt cắn răng nói, “Đi! Đi hết đi!” *** Chuồng heo nằm ở phía đông của hậu viên nha môn, Sở Sở đẩy xe lăn cho Tiêu Cẩn Du, cậu quản gia cùng một tên nha sai dìu Trịnh Hoài Đức đang quấn chăn trên người cho đõ lạnh, Sở Sở và Tiêu Cẩn Du đã đến nơi mà Trịnh Hoài Đức vẫn còn lề mề chậm chạp di chuyển phía sau. Sở Sở để Tiêu Cẩn Du chờ bên ngoài cách cửa ba mét, còn mình thì chạy vào trong chuồng heo xem xét, nàng vội kêu “A…” “Sao vậy?” Sở Sở không trả lời, lại “A” một tiếng. “Sở Sở…” Sở Sở chưa kịp quay đầu nói gì, chỉ nghe thấy giọng Trịnh Hoài Đức. “Hai ngươi… hai người nhìn đủ chưa! nhìn xong rồi thì khám nghiệm đi!” Trịnh Hoài Đức còn cách bảy tám bước nữa mới đến nơi đã quát ầm lên, lão mệt mỏi thở hổn hển, cả người lạnh đến mức răng c va vào nhau, trong tiếng gào vẫn có chút run rẩy, chẳng hề có chút uy quyền nào. Sở Sở quay người lại, khó xử nói, “Thi thể này… không thuộc quyền quản lý của ta.” Trịnh Hoài Đức cảm giác trên đỉnh đầu như đang bốc khói, chắc chắn là do lúc về ăn tết bái tổ tông, hai tiểu thiếp lão mới nạp cãi nhau ở từ đường đắc tội với tổ tông, chứ không thì sao vừa mở cửa nha môn đã gặp ngay chuyện không tốt này, bình thường lão nói gì Sở nha đầu cũng nghe lời, lần này nàng còn làm cao với lão ta, “Cô không quản lý thì ai quản lý!” Sở Sở nhìn về phía phòng bếp chép miệng, “Bọn họ quản lý.” Tiêu Cẩn Du và Trịnh Hoài Đức đều ngẩn người, Thi Thể… do phòng bếp phụ trách? Tiêu Cẩn Du không nhịn được đẩy xe lăn đi tới, nhìn thoáng qua chuồng heo, liền thấy hai cái đầu heo nằm đối diện trong chuồng hai mắt từ từ nhắm lại không nhúc nhích, trong miệng còn có vết máu, rõ ràng là đã chết rồi. Nhưng ngoài hai cái đầu heo đã chết này, quả thật không nhìn thấy thi thể nào như Trịnh Hoài Đức nói. Trịnh Hoài Đức tốt xấu gì cũng là một Huyện lệnh, cũng không đến mức chẳng phân biệt được đâu là lợn chết hay người chết chứ… Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày nhìn về phía Trịnh Hoài Đức, “Trịnh Huyện lệnh, ông có chắc chắn là nhìn thấy thi thể người trong đây không?” “Vở vẩn! Một cái đầu và cánh tay dài như này!” Cậu quản gia đầu đầy mồ hôi không nhịn được nói thêm, “Hạ quan cũng tận mắt nhìn thấy.. quả thật là một cái đầu người không nhầm được… Người đọc sách thánh hiền sẽ không nói dối….” Tiêu Cẩn Du chau mày nhìn thật kỹ chuồng heo, ánh mắt chú ý vào vũng lầy giữa hai cái đầu heo. “Sở Sở, ” Tiêu Cẩn Du vươn tay chỉ qua, “Nàng xem thử đó là cái gì…” Sở Sở nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Cẩn Du, trong đống bùn lộ ra một chút trắng trắng, giống như có gì dưới đó. Sở Sở chạy ra đóng củi bên ngoài phòng bếp, lấy một cành củi khô thật dài, chọc chọc vào đống bùn lôi thứ trắng trắng trong đó ra, đó là một đoạn xương người màu trắng, Sở Sở cầm lên nhìn kĩ một lúc. “A…! Là xương! Là xương đầu người!” Sở Sở nhanh chóng gẩy tiếp, lại gẩy ra được vài mảnh xương ngắn bị vỡ. “Đều là những mảnh xương trong não người!” Trịnh Hoài Đức tất tả đi tới, tức giận đứng bên cạnh lan can chuồng heo, “Xương gì! Là đầu người! Tay… tay… tay đâu! Mà sao heo lại chết!” Tiêu Cẩn Du lạnh lùng nhìn Trịnh Hoài Đức cứ như đang gặp quỷ, “Lúc ông nhìn thấy thi thể, hai con heo này vẫn còn sống sao?” “Đâu chỉ còn sống… còn gào nhặng lên đòi ăn cơm đây!” Sắc mặt Tiêu Cẩn Du lạnh xuống, “Ông không phái nha sai tới canh giữ hiện trường sao?” Trịnh Hoài Đức đã cảm thấy đen đủi rồi, lại còn bị tên bán lá trà chất vất như vậy, lão tức điên lên, “Đây là nha môn của bản quan! Trong nha môn này ai dám khinh thường ta! Heo à!” “Chính là heo.” Trịnh Hoài Đức sứng sờ, Sở Sở cũng ngẩn ra một lúc, lặng lẽ nói thầm bên tai Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, heo chết cả rồi…” Tiêu cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Hai con heo nảy đã ăn đầu và tay của người chết.” “Vớ vẩn!” Trịnh Hoài Đức không nhịn nữa, “Chỉ có người ăn heo, nào có heo ăn người!” Tiêu Cẩn Du hơi chau mày, “Ông biết cho heo ăn sao? Trịnh Hoài Đức sững sờ, vẫn trả lời, “Biết.” “Vậy heo ăn gì ông cũng không biết, về học lại đi.” Bàn tay béo của Trịnh Hoài Đức túm chặt lấy lan can chuồng heo đến trắng bệch cả ra, “Ngươi nói xem… heo ăn = gì!” “Gì heo cũng ăn, ” Chàng nhìn thoáng qua chỗ xương vỡ Sở Sở cầm tới, “kể cả người.” Sở Sở giật mình, đây là lần đầu tiên nàng biết heo cũng ăn xương người, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn kĩ mặt cắt của những mảnh xương vỡ kia, quả thực là thấy rõ mấy dấu răng bị cắn sâu, xương cốt rõ ràng bị cắn nát. “Đúng thật! Thật sự là do heo ăn!” Mặt mũi Trịnh Hoài Đức trắng bệch, “Cô…. nói bậy!” Nói xong thì vịn tay lên bả vai cậu quản gia, lắc mình qua đó đi nhìn. Sở Sở đi tới gần Tiêu Cẩn Du, nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, sao chàng biết heo ăn cả người?” “Đọc trong sách…” “Trong đống sách ấy còn có cả sách dậy cho heo ăn sao?” Tiêu Cẩn Du cười khổ, “Không phải… là sách dậy nuôi heo.” “Chàng còn xem cả sách nuôi heo?” Tiêu Cẩn Du hạ thấp giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, “Không phải ông nội nói ta phải học cách cho heo ăn à…” Sở Sở nhảy dựng lên, “Không được! Chàng không thể học nuôi heo được!” Tiêu Cẩn Du ngẩn người, chàng vui vẻ biết bao nhiêu khi nghe được câu này, nhưng theo thói quen vẫn hỏi một câu, “Vì sao?” “Ngộ nhỡ chàng rơi vào chuồng heo, bị heo ăn thì phải làm sao?” Tiêu Cẩn Du đã nghĩ đến rất nhiều kiểu chết, nhưng kiểu chết này quả thật chàng chưa nghĩ đến bao giờ. “… Không học thì ông nội lại giận.” “Để em đi nói với ông nội!” “Được…” Trình Hoài Đức nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra manh mối gì, chỉ là mấy đoạn xương nát, phía trên còn có mấy vết răng in khá sâu , lão ta nhìn mà toàn thân phát lạnh. Trinh Hoài Đức quay người lại, miễn cưỡng nhìn về phía Tiêu Cẩn Du cũng đang đen mặt giống lão, “Heo ăn thịt người thì cũng được.. nhưng sao lại bị chết chứ?”