Nương tử là pháp y

Chương 40 : Sườn xào chua ngọt (20)

Sở Sở giật nảy mình, nàng vội vàng nhìn sang Quý Đông Hà. Quý đại nhân… mưu hại Vương gia?! Sao nàng lại không biết chuyện này! Cuối cùng Quý Đông Hà cũng ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt chính trực đã chuyển sang màu xanh đen, sắc mặt nhợt nhạt vàng như nghệ, trong ánh mắt vô thần tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên ấy chỉ tổn tại trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng chuyển thành một tia cười lạnh, hắn buồn bã nói, “An vương gia, không biết Quý mỗ đã mưu hại ngài thế nào?” Chiếc bút trong tay Cảnh Dực lập tức dừng lại, hai thị vệ đứng sau lưng chàng nắm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm Quý Đông Hà. Chỉ cần hắn dám nói, bọn họ sẽ dám giết. Trên mặt Tiêu Cẩn Du không hề biến sắc, giọng điệu vẫn đều đều, “Mấy ngày đầu khi Bản vương mới vào Huyện ngẫu nhiên mắc bệnh cảm nhẹ, chính ngươi đã mời đại phu của Hồi Xuân Đường Cố Hạc Niên tới khám bệnh cho Bản vương đúng không?” Quý Đông Hà thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy.” “Cũng chính ngươi lôi toàn bộ tính mạng cả nhà Cố đại phu từ già đến trẻ để uy hiếp ông ấy phải khai ra đơn thuốc trị bệnh của Bản vương đúng không?” Quý Đông Hà sửng sốt, đơn thuốc nào cơ? Ngày đó khi hắn cùng Cố Hạc Niên quay về y quán bốc thuốc, liền nghe Cố Hạc Niên giải thích rõ ràng những kiêng kỵ trong lúc chăm sóc bệnh nhân, liền biết Tiêu Cẩn Du bị nhiễm độc người chết đến tận xương, nếu chạm phải những đồ vật của người chết thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên hắn đã thừa dịp trong phòng không có người nhét áo liệm của xác chết thối xuống dưới giường chứ liên quan gì đến đơn thuốc? Quý Đông Hà phản bác trong vô thức , “Hạ quan không…” Tiêu Cẩn Du cao giọng ngắt lời hắn, “Có hay không cũng không đến lượt ngươi lên tiếng… Người đâu, cho mời đại phu Cố Hạc Niên lên công đường.” Cảnh Dực im lặng thở phào một hơi, điên cuồng vùi đầu bổ sung mấy câu nói vừa rồi. Cố Hạc Niên đi ra từ một bên công đường, nghiêm chỉnh đứng giữa công đường cúi đầu hành lễ với Tiêu Cẩn Du, “Thảo dân Cố Hạc Niên bái kiến Vương gia.” “Mời Cố đại phu đứng lên… Cũng mời Cố đại phu kể lại rõ ràng chuyện ngày đó trên công đường.” “Vâng…” Cố Hạc Niên đứng lên xoay người chỉ vào Quý Đông Hà mà mắng, ” Cái tên rùa rụt cổ này, mệt cho lão phu vẫn nghĩ ngươi là một vị quan tốt! Ta nhổ vào! Hôm đó vừa ra khỏi cửa Quý phú hắn liền trói lão lại, ép ta đưa ra đơn thuốc trị bệnh của Vương gia, nếu không sẽ tùy tiện gán cho lão tội danh nào đó rồi giết cả nhà lão… Nhà lão cả giả cả trẻ hơn mười mạng người, nên lão đành phải vứt bỏ lương tâm mà sửa đơn thuốc cho hắn, những cũng len lén để đơn thuốc thật lại… May mà Vương gia cẩn thận, không uống theo đơn thuốc kia, bằng không lão phu cũng bị tên rùa rụt cổ này hại chết rồi!” Tiêu Cẩn Du nở một nụ cười lạnh nhìn Quý Đông Hà bị mắng mà vẫn không hiểu gì, “Cũng may lúc ấy Bản vương còn giữ đơn thuốc đó lại, nhưng vẫn để Cố đại phu viết lại đơn thuốc khác, để xem có khác đơn thuốc ban đầu không?” Lúc này Quý Đông Hà mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn trừng mắt cứng họng nhìn Tiêu Cẩn Du và Cố Hạc Niên. Tiêu Cẩn Du giáng tội đều có đủ nhân chứng và vật chứng, lúc này xem như hắn có nói sự thật cũng chẳng ai thèm tin nữa. “Đã làm phiền Cố đại phu rồi.” “Đa tạ Vương gia đã rửa oan cho lão già này!” Đến khi Cố Hạc Niên lui về phía sau công đường, sắc mặt Sở Sở vẫn trắng bệch ngơ ngác đứng tại chỗ. Suýt chút nữa nàng đã làm hại Vương gia rồi… “Quý Đông Hà…” Chất giọng trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Cẩn Du đã ngay lập tức kéo Sở Sở hồi hồn. “Giờ ngươi nhận tội hay để Bản vương giúp ngươi nhận tội?” Quý Đông Hà vẫn chưa mở miệng, đã bị Sở Sở trợn mắt nhìn qua. “Vương gia chàng xem, để ta giúp hắn nhận tội!” Tiêu Cẩn Du cứ tưởng nàng đang định nói gì đó về manh mối khám nghiệm tử thi, cuối cùng chữ “được” còn chưa nói ra khỏi miệng đã thấy Sở Sở chạy sang một bên sảnh đường, ôm lấy một cây gậy còn cao hơn cả người nàng xông về phía Quý Đông Hà quật mạnh một cái, hai thị vệ nhìn mà choáng váng, nhất thời cũng không phản ứng kịp, ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng ngẩn ra, chỉ có Cảnh Dực là nhanh nhẹn, y lắc mình bay tới nhấc cổ áo Sở Sở xách nàng lên. Sở Sở vung gậy đánh “cạch” một tiếng va xuống mặt đất, mọi người lập tức giật mình tỉnh lại, Vương quản gia ngã nhào xuống đất, cả năm tên Đồ tề đang nôn đến đầu óc choáng váng cũng trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn lại. Quý Đông Hà bị bất ngờ sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, nàng ta định đánh thật à… Cảnh Dực đoạt lấy cây gậy trong tay Sở Sở sau đó đặt nàng xuống bên cạnh Tiêu Cẩn Du, chưa cần người khác mở miệng đã nhanh chóng bay về góc nhà. Nếu không phải vì nha đầu kia vừa mới tiếp xúc với thi thể, Tiêu Cẩn Du thật sự muốn kéo nàng lại mà đánh mạnh lên mông nàng mấy cái. Sắc mặt Tiêu Cẩn Du sắp chuyển sang màu đen, chàng thấp giọng nói, “Sở Sở, không được làm loạn công đường…” Sở Sở khí khái hùng hồn, hếch cằm lên, “Trịnh huyện lệnh thăng đường thường khiến tội phạm nhận tội như vậy!” Trịnh Hữu Đức !!!! Sở Sở cắn môi rồi cúi đầu nhỏ giọng nói thêm một câu, “Hắn còn muốn hại chàng nữa…” Tiêu Cẩn Du muốn giáo huấn cũng không biết giáo huấn thế nào, đành khẽ thở dài, “Nàng đứng ở cạnh ta, đừng làm loạn…” Nói xong liền nhìn lướt qua vẻ mặt vừa chết hụt của Quý Đông Hà, “Quý Đông Hà… ngươi tự nhận tội, hay để Bản vương giúp ngươi nhận tội, hay là để Vương phi nương nương giúp ngươi nhận tội?” Vương quản gia vội vàng giật nhẹ tay áo Quý Đông Hà, “Lão gia…” Quý Đông Hà chau mày giật phắt tay ra, “Quý mỗ không có tội gì để nhận.” Giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Sở Sở…” “Đừng đừng đừng!” Vương quản gia cuống quýt xua tay, “Lão gia nhà nô tài là người đọc sách thánh hiền, thân thể yếu đuối, không thể chịu được đòn roi! Lão nô xin nhận tội… Lão nô xin nhận tất cả tội lỗi! Xin Vương gia khai ân đừng làm khó dễ lão gia!” Tiêu Cẩn Du cười lạnh nhìn Quý Đông Hà, “Tốt… Nếu ông nói sai một câu, cả ông và lão gia nhà ông sẽ chịu hai mươi roi.” “Dạ dạ dạ…” Vương quản gia mấp máy đôi môi khô héo, “Ngày hôm đó… Ngày hôm đó nô tài nghe thấy lão gia và phu nhân cãi nhau, hai người lời qua tiếng lại khá gay gắt, nô tài muốn lên lầu khuyên nhủ… Không ngờ lại chẳng khuyên được, lão gia và phu nhân càng cãi nhau ầm ĩ hơn, lão gia đạp phu nhân ngã xuống, phu nhân tức giận, quơ chiếc kéo trong giỏ đồ thêu đâm về phía lão gia, lão gia quýnh lên, liền…. liền đoạt cây kéo của phu nhât, nhất thời sẩy tay… sẩy tay giết chết phu nhân…” Sỏ Sở nhanh chóng kéo tay áo Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, là cây kéo! Trên bề mặt vết thương có dấu hiệu của một vật bên trong nhọn bên ngoài rộng, chính là hình dáng của một cây kéo!” Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Phu nhân lúc đó đã chết, người đêm đó khóc là nha hoàn của phu nhân đúng không?” “Vương gia anh minh… Phu nhân bị cây kéo đâm vào trong cổ, không kêu được một tiếng đã chết, nô tài vội vàng che miệng nha hoàn của phu nhân, không để nàng ta kêu thành tiếng, ép nàng ta học theo tiếng khóc của phu nhân lúc cãi nhau cùng lão gia, không cho dừng… Nha hoàn bị hù dọa, bắt nàng ta làm gì cũng làm…” TIêu Cẩn Du thản nhiên nhìn Quý Đông Hà vẫn đang buồn rầu, “Quý đại nhân là người đọc sách thánh hiền, ngay cả khi hắn có gan phanh thây, cũng không thể chặt xác chuẩn chỉnh như vậy… Vương quản gia, theo như điều tra từ thị vệ của bản vương, ông xuất thân là đồ tể.” “Vâng… tổ tiên ba đời nhà lão nô đều làm đồ tẻ, mấy năm trước cả nhà gặp thổ phỉ nên đã chết sạch, lão nô về nhà chậm nên còn giữ lại được tính mạng, là Quý đại nhân đã phái người tiêu diệt đám thổ phỉ đó, báo thù cho nhà lão nô, còn để cho lão sống ở Quý phủ…” “Lão gia làm quan thanh minh liêm chính, không hề sợ hãi như những tên tham quan kia, lão nô sợ chuyện này truyền ra lão gia sẽ gặp tai họa, nên đã khuyên lão gia giấu diếm chuyện này…” “Lão nô kéo phu nhân vào bồn tắm, dùng dao giết heo tổ tiên để lại cắt các bộ phận trên người phu nhân … Lão nô sợ có người sẽ nhìn ra được phu nhân bị kéo đâm chết, lão nô liền cắt đầu phu nhân theo hướng cây kéo… Chặt đứt chân tay, cạo hết thịt trên xương ra, nội tạng cũng lấy hết, phần còn lại thì dựa theo cách mổ heo mà dọn dẹp cho sạch sẽ…” Trong nhất thời bên ngoài cửa và phía sau bình phong lại vang lên những trận nôn mửa liên tiếp. “Lão nô biết cửa hàng thịt của năm tên đồ tể buôn bán cẩu thả, lại là lũ nhát gan, nên thừa dịp ban đêm lúc bọn họ ngủ say liền cậy cửa sau hàng thịt, nhét phần thi thể đã cắt gọn vào trong hầm băng chứa thịt tồn của họ… Sau đó lại nhớ tới mấy ngày trước có nghe phu nhân trách mắng, hôm về nhà mẹ đẻ qua chỗ bọn họ mua xương sườn, bởi vì bán thiếu hai lạng nên đã cãi nhau với bọn họ một trận, liền nghĩ không bằng đổ chuyện này lên đầu bọn họ, vì thế đã đem phần thi thể còn lại vứt vào trong sân nhà bọn họ….” “Lão nô nghĩ bọn họ nhát gan nên sẽ không dám báo quan, những phần thịt còn lại trong hầm băng sẽ nhanh chóng được tiêu thụ ra thị trường, nào ngờ bọn họ lại ngu xuẩn như vậy…” Năm tên kia đã nôn đến mức ngay cả sức mắng chửi người cũng không còn. “Sau khi lão nô trở về thì mọi người trong phủ đều đã ngủ rồi, lão nô đem quần áo phu nhân mặc đêm đó đốt hết, lão nô sợ những đồ trang sức dính máu lau chùi không hết, liền chôn dưới gốc cây mai trong vườn… Sau đó Vương gia vào trong phủ ở, lão nô sợ Vương gia nhìn thấy dưới đất chỗ gốc mai từng có người động tay động chân, nên muốn tìm cơ hội đào lên, lại sợ có thị vệ của Vương gia theo dõi… Lão nô chỉ muốn mượn cớ làm tang sự cho phu nhân chặt cây đi, thừa dịp đó lấy đống đồ trang sức lên, lại không ngờ nha hoàn trông coi khu vườn không nỡ chặt cây, vẫn không chịu ra tay, vừa mới ra tay lại bị Nương Nương ngăn cản…” “Sáng hôm sau lão nô liền nghe theo phân phó của lão gia, để nha hoàn của phu nhân mặc quần áo của phu nhân khóc lóc lên xe ngựa, lão nô ở bên cạnh vừa khuyên nhủ vừa đưa đến cửa chính, trong phủ cũng không có ai nghi ngờ… Lão nô cho rằng… cho rằng như vậy là giấu diếm được chuyện đó…” Tiêu Cẩn Du nhìn chằm chằm gương mặt Quý Đông Hà vẫn đang nở nụ cười nhạt, giọng đều đều, “Quý Đông Hà, lúc đầu khi Bản vương đến phòng phu nhân của ngươi kiểm tra, đã phát hiện trong phòng thiếu một số món đồ… Một bức thêu chưa xong, mặt trên đều là sợi chỉ được cắt chứ không phải cắn, nhưng trong giỏ đựng chỉ lại không có cây kéo nào, trong phòng cũng không thấy kéo… Là ngươi sau khi giết người đã tiêu hủy chứng cứ, ngươi ném cây kéo ra ngoài cửa sổ rơi xuống hồ, nhưng không ngờ lại khiến cho nha hoàn trông vườn hoảng sợ, ngươi nhất thời hoảng lên mới mắng nàng ấy, ta nói không sai chứ!?” Đột nhiên Sở Sở nghĩ đến chuyện nha hoàn đó nói, có một con vật miệng nhọn có hai cánh đen lao xuống hồ, còn không phải là hình dáng của một cây kéo đang khép miệng sao! Quý Đông Hà thản nhiên gật đầu, lạnh lùng cười, “Không sai… có điều là trong lúc tranh chấp Quý mỗ nhất thời lỡ tay ngộ sát nàng ta, chỉ có thể trách phu nhân nhà ta hồng nhan bạc mệnh… Hủy thi diệt tích, vu oan giá họa, không phải là chủ ý của Quý mỗ, cũng không phải do Quý mỗ gây nên, dựa theo luật pháp của triều đình thì vụ án đền mạng này cũng không phải do Quý mỗ làm.” Vẻ mặt Vương quản gia kình ngạc nhìn về phía Quý Đông Hà lạnh lùng trước mắt, “Lão gia, ngài…” Tiêu Cẩn Du lạnh lùng trầm giọng, “Lỡ tay ngộ sát? Nhưng nha hoàn của Quý phu nhân lại không nói như vậy.” Nụ cười nhạt trên môi Quý Đông Hà tắt phụt. Tiêu Cẩn Du nhìn chằm chằm hắn nói từng chữ thật rõ ràng, “Nàng ta đã nhận tội rồi.” Quý Đông Hà cứng đờ người một lúc, từ trong kẽ răng rít ra ba chữ, “Không thể nào….” Trong góc tường truyền đến một tiếng thở dài, “Gặp bổn đại nhân thì không gì là không thể… Nhưng mà ngươi yên tâm, mười câu của nàng ta thì chẳng có câu nào là thật lòng, thật sự rất chán, ta cũng chẳng thèm tranh với ngươi.” Tay Quý Đông Hà nắm chặt đến trắng bệch. Tiêu Cẩn Du không nhanh không chậm nói, “Theo như lời nha hoàn đó nói, ngươi với Quý phu nhân luôn có thể cãi nhau vì bất cứ chuyện gì… Thật ra nói cho cùng chỉ vì một chuyện, nhưng dù có cãi nhau đến mức nào ngươi cũng chẳng dám nhắc lại chuyện đó, đúng không?” Quý Đông Hà nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Vè mặt Vương quản gia mờ mịt nhìn Quý Đông Hà. “Ngươi là người đọc sách thánh hiền, hay là người đọc sách giết người, bên ngoài thì mở miệng là nhân nghĩa đạo đức, trong lòng thì luôn coi trọng sĩ diện bản thân… Ngươi biết rõ bản lĩnh của Đường Nghiêm, sợ nhất là hắn vừa nhìn sẽ hiểu chuyện, thì ngươi sẽ mất hết thể diện. Ngươi vốn muốn đuổi Quý phu nhân về nhà mẹ đẻ trước khi Đường Nghiêm đến, nhưng có thể Quý phu nhân không bằng lòng, trong lúc hai người tranh cãi ngươi đã đạp Quý phu nhân, nàng ta liền cầm lấy cây kéo kháng cự, ngươi biết quản gia luôn một lòng một dạ nghe lời ngươi, nếu như gặp chuyện không may chắc chắn sẽ chủ động che giấu thay ngươi , nên ngươi chỉ cần giả vờ lỡ tay, giết nàng là xong hết mọi chuyện.” “Ngươi luôn mồm nói nha hoàn của phu nhân là người tri âm tri kỉ của ngươi, bao lần hứa hẹn sau khi Quý phu nhân chết thì sẽ cưới nàng, vì vậy sau khi Quý phu nhân chết ngươi liền bày mưu tính kế để nàng ta hóa trang thành Quý phu nhân xuất phủ, hứa hẹn sau khi mọi chuyện lắng xuống sẽ cưới nàng ta… Có vẻ cái người tri âm tri kỉ này của người là kẻ tham lam, biết Cảnh Dực là Đại công tử giàu có ở kinh thành đã lập tức đu bám, khai hết sạch sẽ mọi chuyên…” “Lúc đầu Đường Nghiêm nói, bởi vì ngươi sợ mất mặt trước Đàm Chương, nên mới tới Ngưng Hương Các đặt một bàn tiệc, theo như so sánh của bản vương, người làm trong phòng bếp của ngươi đầy đủ, còn có một đầu bếp có thể sánh ngang với đầu bếp nổi tiếng ở tửu lâu trong kinh thành, ngươi và Đường Nghiêm nhiều năm không gặp, với tính cách của ngươi, không chừng sẽ mượn cơ hội này khoe khoang với Đường Nghiêm chứ…” “Nhưng thật ra cũng có một khả năng, ngươi sợ phòng bếp mua được phần thi thể của Quý phu nhân đã bị bán đi, nhưng lại chẳng thể nói thẳng với phòng bếp rằng không được mua thịt của cửa hàng thịt Hương đó, sẽ khiến người khác hoài nghi, ngươi không thể làm gì khác hơn là đến đặt bàn tại Ngưng Hương Các, nhưng lại chẳng ngờ dạo gần đây Ngưng Hương Các liên tục hết nguồn cung ứng thịt heo, họ đành phải dự trữ rất nhiều thịt mua từ cửa hàng thịt Hương, mà cuối cùng thi thể của phu nhân nhà ngươi cũng đã được bưng lên bàn cơm của ngươi rồi.” Tiêu Cẩn Du nói một hơi, không nhịn được ho khan vài tiếng. Dưới công đường hoàn toàn yên tĩnh, năm tên đồ tể nôn liên tục nãy giờ cũng không nôn nổi nữa, cả lũ quay lại kinh ngạc nhìn Quý huyện lệnh người vốn nổi tiếng tao nhã lễ độ, Sở Sở cũng dần dần nhích người lại gần Tiêu Cẩn Du. Tiêu Cẩn Du nhìn Quý Đông Hà khẽ nhíu mày, ” Vì sao ngươi…” Quý Đông Hà nhìn Tiêu Cẩn Du, lại nhìn sang Sở Sở đứng bên cạnh Tiêu Cẩn Du, rồi cười khẩy một cái, “Vì sao ư? Vương gia, nếu như Vương phi nương nương ngủ với ta xong lại ngủ với ngài, thì ngài cũng hiểu vì sao rồi đấy…” Sở Sở sững người. Sắc mặt Tiêu Cẩn Du trầm xuống, chàng cầm khối kinh đường mộc trong tay hung hăng đập lên bàn một cái, ” Láo xược!” Hai thị vệ đứng bên cạnh rút đao ra ‘phựt’ một cái, trong nháy mắt một trái một phải kề đao lên cổ Quý Đông Hà. Sở Sở sợ hãi rụt người lại phía sau, nàng chưa từng thấy Vương gia nổi giận lôi đình như vậy, sắc mặt u ám dọa người, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc bén như dao, dường như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Đừng nói Sở Sở chưa từng nhìn thấy, ngay cả hai thị vệ cũng chưa từng thấy Tiêu Cẩn Du tức giận như vậy, ngay cả Cảnh Dục cũng chưa từng thấy bao giờ. Quý Đông Hà hơi ngạc nhiên vì phản ứng của Tiêu Cẩn Du, hắn vẫn luôn cho rằng chàng là một người lạnh lùng âm trầm, đối với bất kỳ chuyện gì đều đối mặt rất lạnh lùng bình thản… “Quý Đông Hà..” Tiêu Cẩn Du nắm chặt kinh đường mộc trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch cả lên, giọng nói lạnh lùng giống như muốn đông cứng Quý Đông Hà tại chỗ, “Bản vương muốn chừa cho ngươi chút mặt mũi, nhưng tự ngươi lại chẳng biết xấu hổ.. Ngươi cưới vợ chưa được bao lâu đã bị Đàm Chương vũ nhục, vì giữ thanh danh của mình nên ngươi nhẫn nhịn không nói, ngươi thân là quan phụ mẫu một phương, sau khi âm thầm biết chuyện lại không vì thê tử của mình mà đòi lẽ phải, chỉ vì chuyện đó mà bắt đầu có mưu đồ giết vợ, thật không bằng cầm thú… Sau khi xảy ra chuyện đã không thành tâm hối cải, còn sợ Bản vương tra ra chân tướng, có ý định mưu hại bản vương, quả thật là kẻ mưu mô xảo quyệt…Người đâu, lôi hắn ra ngoài xử trảm, phơi thây ngoài cửa thành ba ngày để cảnh cáo!” Trong nháy mắt hai thị vệ liền lôi Quý Đông Hà chân không chạm đất kéo ra ngoài. Tiêu Cẩn Du mở mắt, từ từ ổn định lại hơi thở. Sở Sở thấy sắc mặt Tiêu Cẩn Du từ âm trầm lạnh lùng biến thành trắng bệch hoàn toàn thì lo lắng tiến tới, nhỏ giọng nói, “Vương gia, chàng đừng nóng giận…” Tiêu Cẩn Du hít vào một hơi thật sâu, rồi khẽ mở mắt ra, còn chưa mở miệng, đột nhiên cả đầu choáng váng, tay còn chưa kịp đỡ bàn, mắt đã tối sầm lại ngã về phía trước. ***** [Tác Giả]: Hoo~ Cuối cùng cũng kết thúc phần thăng đường~~ Hiếm có chuyện gì khiến Vương gia nổi giận đùng đùng như thế, đây cũng là chút cảm xúc của Nha Đầu với những tên đàn ông cặn bã hận tình, cũng để cho Sở Sở thấy rõ không phải với ai Vương gia cũng đối xử tốt đâu nhé ~.Mọi người bình tĩnh bình tĩnh, không phải Vương gia tức quá mà ngất đâu, không phải, không phải, không phải…