Trưởng quầy phát hiện có một cô nương tướng mạo mượt mà, ngoại hình xinh xắn đang nhìn hắn chằm chằm, mất tự nhiên đỏ mặt. Tiểu Hoa ngồi đối diện tò mò nhìn Nguyệt nhi đang ngẩn người đến xuất thần, dùng ngón tay chọc nhẹ vào lưng nàng: “Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!” Nguyệt nhi hồi phục tinh thần: “Gì vậy? Tiểu Hoa cô nương.” “Không phải là tỷ thích chủ quán Duyệt Khách chứ?” Nguyệt nhi ngạc nhiên trừng mắt: “Làm gì có?” “Nhưng tỷ vừa mới nhìn chằm chằm ông chủ, muội thấy ông chủ đỏ mặt.” Không phải chứ? Nguyệt nhi lúng túng cúi đầu, không dám nhìn ông chủ thêm lần nào nữa. “Tỷ… Tỷ đang suy nghĩ chút chuyện! Không phải đang nhìn ông chủ.” “Thì ra là vậy, muội còn tưởng Nguyệt nhi di tình biệt luyến chứ.” “Di tình biệt luyến?” Sao đột nhiên lại nói như vậy? “Thì là không thích Tiểu Chu nữa, mà chuyển sang thích…” “Tiểu Hoa cô nương!” Nguyệt nhi đỏ mặt, trách nhẹ: “Xin muội đừng nói bừa!” “Muội cứ ghép tỷ với Tiểu Chu thành một đôi thì thế nào?” “Xin muội làm ơn đừng phối uyên ương lung tung!” “Chắc chắn Tiếu Ngộ có thể giúp hai người đấy.” “Tiểu Hoa cô nương, Tiểu Chu cũng không thích tỷ, xin muội đừng gán ghép lung tung.” Làm ơn nghe hiểu lời của nàng đi mà. “Tiểu Chu không thích tỷ?” Tiểu Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng muội thấy Tiểu Chu rất hay trò chuyện với tỷ?” Mỗi lần hai người tụ lại, Tiểu Chu và Nguyệt nhi nói mãi không  hết chuyện! “Chuyện này…” Tiểu Chu trò chuyện với nàng, nói mười câu thì tám câu đã có liên quan tới Tiểu Hoa, muốn nàng phải nói như thế nào đây! “Dù sao Tiểu Hoa cô nương cũng không lo được nhiều chuyện, quản chuyện của nô tỳ không bằng tự lo cho muội còn hơn.” “Muội thì có chuyện gì để lo chứ?” Tiểu Hoa chỉ vào chóp mũi mình, khó hiểu nói. “Tiểu Hoa cô nương có thật là chưa từng muốn gả cho thiếu gia không?  Muội không thấy theo thiếu gia lâu như vậy, nói sao thì thiếu gia cũng nên cho muội một danh phận mới phải? Nếu không sau này lỡ thiếu gia thành thân, địa vị của muội ở Đồng gia chắc chắn sẽ không còn, nói không chừng thiếu gia sẽ không cưng chìu muội nữa, đến lúc đó muội phải làm sao bây giờ?” Nguyệt nhi hạ giọng nói: “Muội đã không còn tấm thân hoàn bích, không thể tìm được người tử tế nữa!” Chỉ có cách khiến Tiểu Hoa cô nương gả cho thiếu gia, Tiểu Chu mới hết hi vọng, vậy thì nàng mới có hi vọng. Tiểu nhị bưng một bát mì ra, Tiểu Hoa vui vẻ  cầm lấy đôi đũa, hút một miếng mì thật to, phát ra tiếng rột rột. “Mì ngon quá! Muội thích mê món mì ở quán cơm này!” “Tiểu Hoa cô nương!” Nguyệt nhi vội la lên: “Rốt cuộc muội có nghe thấy lời tỷ vừa nói không?” Nàng đã sắp hai mươi tư tuổi, cũng rất nóng lòng việc hôn sự của mình, nhưng tiếc rằng người trong lòng nàng đã có ý với người khác, nếu Tiểu Chu chưa hết hi vọng với Tiểu Hoa cô nương, tình cảm của nàng chắc chắn sẽ không được đáp lại! “Nguyệt nhi, tỷ phiền quá, đừng tiếp tục nói đề tài nhàm chán đó nữa.” Gần đây, không hiểu Nguyệt nhi muốn làm gì, rất hay xúi giục nàng đòi hỏi Tiếu Ngộ một danh phận, khiến nàng rất phiền lòng: “Có đồ ăn rồi, tỷ mau ăn đi!” Trời nóng khiến Nguyệt nhi mất hết khẩu vị, thức ăn trước mặt dù tỏa hương thơm, nhưng hơi nóng bốc lên khiến đầu nàng đổ đầy mồ hôi. “Tiểu Hoa cô nương, tỷ quan tâm muội, tỷ sợ sau khi bị thất sủng muội sẽ có kết cục thê thảm mà thôi! Muội cũng không muốn lưu lạc đầu đường xó chợ, ngay cả cơm cũng không có mà ăn như lúc nhỏ chứ?” Tay Tiểu Hoa không ngừng vớt mì. “Ngay cả một danh phận thiếu gia cũng không chịu cho muội, rõ ràng trong lòng thiếu gia muội cũng không quan trọng như mọi người nghĩ, sẽ có ngày muội bị thay thế, muội cần phải lo lắng chu toàn mới được.” “Muội biết rồi.” Tiểu Hoa ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa ý cười mỉa mai. “Tiểu Hoa cô nương biết là tốt.” Cuối cùng cũng thuyết phục được nàng! “Nguyệt nhi sợ sau khi muội thất sủng, tỷ cũng sẽ mất việc đúng không? Được rồi! Tối nay muội nói với Tiếu Ngộ, bảo chàng gả tỷ cho Tiểu Chu, tỷ có được nơi nương tựa, thì sẽ không lải nhải như thế này nữa.” “Tiểu Hoa cô nương!” Rốt cuộc muội ấy có hiểu không vậy? “Hai người thích lải nhải ghép lại thành đôi, đúng là tuyệt vời!” “Tiểu Hoa cô nương…” Thấy nàng ăn vội, miệng căng phồng, vốn không để tâm ý tốt của mình, Nguyệt nhi bất đắc dĩ im lặng. Nàng đã hết lòng khuyên nhủ, sao Tiểu Hoa cô nương lại không chịu hiểu? Muội ấy ngốc quá! Ngốc đến mức không biết suy tính cho tương lai bản thân, ngốc đến mức hài lòng với hiện tại, cho rằng mình sẽ được cưng chìu cả đời. Nếu thiếu gia đổi ý muốn thành thân, sao thiếu phu nhân có thể để mặc thiếu gia cưng chìu một nữ nhân không danh không phận! Hơn nữa, ai có thể cam đoan thiếu gia sẽ không chuyển sang chìu chuộng thiếu phu nhân mà lạnh nhạt với Tiểu Hoa cô nương. Muội ấy đúng là không ý thức được những nguy cơ đó. “Nếu…” Nguyệt nhi có chút ngại ngùng nói: “Tương lai Tiểu Hoa cô nương thất sủng, Nguyệt nhi lại may mắn có thể  xuất giá, đến lúc đó tỷ sẽ chăm sóc cho muội.” Thường ngày Tiểu Hoa cô nương đối xử với nàng rất tốt, xem nàng như hảo tỷ muội, có đồ ăn ngon sẽ chia cho nàng, có trò hay sẽ chơi cùng nàng, nếu muội ấy thật sự lâm vào cảnh khó khăn, nàng tuyệt đối sẽ không làm ngơ! Tiểu Hoa kinh ngạc trừng to mắt. “Nhưng tỷ đang nói tương lai!” Nguyệt nhi vội thêm điều kiện: “Đến lúc đó Tiểu Hoa cô nương không được chỉ biết ăn, nếu không Nguyệt nhi sẽ nuôi không nổi.” Tiểu Hoa cười khẽ. “Nguyệt nhi yên tâm, muội sẽ không thất sủng!” Tiểu Hoa tự tin nói. Nàng tin chỉ cần nàng không thay đổi thì nàng sẽ không thất sủng. Tiếu ngộ từng có lời thề son sắt cam đoan với nàng như thế. Nàng tin hắn, hoàn toàn tin tưởng. Nguyệt nhi lộ vẻ mặt u ám, lặng lẽ thở dài. Tiểu Hoa cô nương quả nhiên rất ngốc… “Tiểu Hoa!” Đồng Tiếu Ngộ mới về nhà vừa lớn giọng gọi, đã nhìn thấy một bóng dáng linh hoạt, mặt cười vui vẻ chạy vào sân. Đồng Tiếu Ngộ gập người lại, dang tay ra, Tiểu Hoa nhanh chóng nhảy lên người hắn, ôm chặt hắn vào lòng. “Nói, sao lần nào nàng cũng biết ta về?” “Thời gian chàng về nhà đều không khác nhau mấy!” Ngón tay chỉ lên trời: “Chỉ cần ta nhìn mặt trời là biết ngay.” “Thông minh vậy sao?” “Không có, Tiểu Hoa rất ngốc, chỉ biết mỗi việc này thôi.” Nàng tựa vào ngực hắn làm nũng. “Đoán xem hôm nay ta mang gì về cho nàng?” “Bánh đậu xanh?” “Không phải.” “Miến trộn nước lạnh?” “Lần này không phải đồ ăn!” “Không phải đồ ăn?” Mặt Tiểu Hoa lộ vẻ thất vọng: “Vậy là gì?” “Nhìn nàng thất vọng kìa, không ăn thì không vui à? Nàng là heo sao!” Tiểu Hoa chỉ ngón trỏ vào mũi mình: “Tiểu Hoa là heo! Ột ột…” “Tiểu Hoa là một con heo ăn hoài không béo. Hắn vuốt tay nàng: “Mỗi ngày ăn nhiều như vậy đều đi đâu cả rồi?” Không có miếng thịt nào. “Tiếu Ngộ không thích Tiểu Hoa gầy sao?” Mắt óng ánh lo lắng nhìn hắn. “Tiểu Hoa có ra sao ta cũng thích.” “Vậy là tốt.” Nàng hài lòng nhếch mép cười: “Vậy rốt cuộc chàng mang gì về cho muội?” “Cái này!” Đồng Tiếu Ngộ đưa ra một lọ sứ được bịt kín. Dù đã bịt kín, nhưng vẫn phảng phất hương thơm. Tiểu Hoa đến gần nghe thử: “Thơm quá! Thảo nào lúc nãy đến gần chàng đã nghe thấy mùi thơm lạ. Đây là gì vậy?” “Đây là nước thơm Tây Vực, nghe nói là được tinh luyện từ hoa, dùng rất nhiều hoa mới luyện ra được một lọ thế này.” Đồng Tiếu Ngộ mở lọ, mùi hoa thơm ngào ngạt tràn ngập cả căn phòng. “Trời ạ! Sao lại thơm như vậy?” Không biết có phải do mùi hương quá nồng nặc, chợt Tiểu Hoa thấy không khỏe, thậm chí còn buồn nôn, nàng vội nuốt nước miếng thật nhanh để áp chế cảm giác khó chịu này. Đây là nước thơm Đồng Tiếu Ngộ đặc biệt mang về cho nàng, nàng không thể tỏ thái độ khiến chàng thất vọng hoặc không hài lòng. Hắn dùng đầu ngón tay chấm một ít, xức lên chỗ ngực nàng: “Thế này thì nàng biến thành một đóa hoa thật rồi.” “Bây giờ ta là Tiểu Hoa thơm rồi.” Tiểu Hoa cố nén khó chịu cười nói. Mùi hương vấn vít chóp mũi mãi không tan, cảm giác khó chịu càng rõ ràng hơn. “Thiếu gia.” Một nha hoàn bước vào phòng: “Đã đến giờ ăn tối, mời thiếu gia và Tiểu Hoa cô nương đến nhà ăn dùng bữa.”  “Biết rồi, ta qua ngay.” Nha hoàn kia lui xuống, nha hoàn bên cạnh bước lên hầu hạ hắn thay quần áo, nhân dịp này Tiểu Hoa rời khỏi phòng, hít chút không khí trong lành.  “Tiểu Hoa cô nương.” Mỗi lần Đồng Tiếu Ngộ về phủ, Nguyệt nhi đều bị bỏ rơi, nàng bước vào sân: “Là mùi gì vậy? Thơm quá!” “Là nước thơm Tây Vực...” Rốt cuộc nhịn không được, Tiểu Hoa vịn vào tường, nôn khan. “Tiểu Hoa cô nương, muội sao vậy...” Bất chấp dạ dày đang cào xé, Tiểu Hoa đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu: “Thiếu gia đang ở bên trong.” “Nhưng muội...” Không phải nên cho thiếu gia biết muội ấy không được khỏe sao? Tiểu Hoa khó chịu đến mức không nói chuyện nổi, đành dùng ánh mắt cương quyết bắt Nguyệt nhi im lặng. Nguyệt nhi chưa từng thấy qua ánh mắt sắc bén này của Tiểu Hoa, giật mình sửng sốt. Nôn khan một lúc lâu, bớt khó chịu, lúc này Tiểu Hoa mới nhẹ giộng nói: “Có thể do mùi thơm quá nồng, khiến muội hơi khó chịu. Cái nay do thiếu gia đặc biệt mang về cho muội, đương nhiên không thể để thiếu gia biết nước thơm đó làm muội buồn nôn, tỷ hiểu chưa?” “Hiểu rồi...” Thì ra Tiểu Hoa cô nương luôn tự miễn cưỡng bản thân như vậy sao? Nguyệt nhi chợt hiểu ra. “Tiểu Hoa.” Tiếng Đồng Tiếu Ngộ truyền ra từ trong phòng: “Nàng đâu rồi?” “Ta đây.” Tiểu Hoa quay người lại, ôm lấy cánh tay Đồng Tiếu Ngộ cùng đến nhà ăn dùng bữa như chưa từng có việc gì xảy ra. Tiểu Hoa và Đồng Tiếu Ngộ vừa ngồi xuống, thứ ăn lập tức được dọn lên. Đồng Tiếu Ngộ tự tay gắp miếng thịt cá ngon nhất đặt vào đĩa trước mặt Tiểu Hoa. “Cảm ơn chàng.” Tiểu Hoa cười ngọt ngào. “Không có gì.” Đồng Tiếu Ngộ mang vẻ mặt cưng chìu véo véo mũi đáng yêu của nàng. Các vị trưởng bối bên cạnh thấy hai tiểu bối còn trẻ mà không hề e dè âu yếm nhau, vẻ mặt không vừa ý, thậm chí Đồng lão phu nhân còn quay mặt khinh thường. “Tiếu nhi.” Đồng lão phu nhân lên tiếng: “Bà nghe mẫu thân cháu nói, mẫu thân cháu nhờ người tìm cho cháu một số bức họa của tiểu thư con nhà khuê các, cháu lại không hề liếc mắt tới?”