Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 9 : Động phòng rồi

Úc Phi Tuyết lập tức bày ra tư thế sẵn sàng, chuẩn bị đánh nhau: “Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đến việc bắt nạt ta, ta không sợ ngươi đâu !” Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa nhíu mày, ngửa tay: “Vậy được rồi, nàng đến trước đi.” “Gì ?” – Úc Phi Tuyết nghi hoặc nhíu mi. “Động phòng, không phải nàng biết phải làm gì rồi sao ?” – Lãnh Dịch Hạo đến bên cạnh bàn, ném một hạt đậu phộng vào miệng, sau đó lại giơ tay làm một tư thế ‘xin mời’, chờ xem kịch. Đôi mắt Úc Phi Tuyết chớp chớp, nhìn tân phòng bừa bãi hỗn độn, còn có một cái lỗ lớn có thể nhìn thấy ánh trăng bên trên mái nhà. Bây giờ làm sao đây ? Không có ai nói cho nàng biết cái gì là động phòng hết ! Cùng chơi với nàng, không phải nam nhân thì là nam nhân bà (bi h gọi là tomboy ý), hơi bình thường một chút, không phải dọa nàng chạy, mà là nàng đi dọa người khác. Bây giờ không thể để cho tên tiểu tử anh tuấn đến mức không thể diễn tả bằng lời trước mặt này xem thường được ! Cái đầu nhỏ của Úc Phi Tuyết nhanh chóng hoạt động. Động phòng, động phòng, cứ trông mặt mà bắt hình dong đi, vậy chắc là – Úc Phi Tuyết giơ một ngón tay lên: “Ngươi muốn lừa ta sao? Đã động phòng rồi, bây giờ, ngươi có thể đi ra ngoài!” Lãnh Dịch Hạo đang há mồm chuẩn bị ném hạt đậu phộng vào, bị một câu nói của Úc Phi Tuyết làm cho choáng váng, sững sờ ở đó rất lâu không có động tĩnh. Ánh mắt theo ngón tay của Úc Phi Tuyết nhìn lên trên, lỗ hổng lớn trên nóc nhà giống như một cái miệng đang mở lớn. Quay đầu nhìn lại khuôn mặt đang rất nghiêm túc của Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Hạo rất khó khăn mới lý giải được ý tứ của nàng. (chữ động: 洞 trong động phòng: 洞房, cũng có nghĩa là lỗ hổng, ở đây UPT hiểu động phòng là nhà có lỗ hổng…) Trong tân phòng đột nhiên vang lên tiếng cười sang sảng. Lãnh Dịch Hạo tay ôm bụng, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Đây là động phòng ? Tân phòng bị phá một lỗ gọi là động phòng? Nữ nhân này thật đúng là biết nói dối được ! “Này, cười cái gì mà cười! Bổn cô nương nói, động phòng đã xong! Còn không đi ra ngoài!” – Úc Phi Tuyết bằng bất cứ giá nào, không cần biết hắn cười cái gì, dù sao phải tìm đại một lý do đuổi hắn ra ngoài. Trả lại cho nàng sự yên tĩnh! Lãnh Dịch Hạo vất vả lắm mới ngừng cười được: “Đã động phòng rồi sao ?” Từ tiếng cười của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết đã biết bản thân phạm một lỗi đáng cười, nhưng mà sự tình đã đến nước này, nàng đành phải cứng đầu cứng cổ, chống đỡ đến chết: “Đúng vậy, bên trên là động, bên dưới là phòng, thế không phải là động phòng sao ? Ta nói sai sao ? Bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài!” “Vậy nếu ngày mai phụ hoàng hỏi đến, nàng tính trả lời như thế nào?” – Lãnh Dịch Hạo dùng sức nín cười, làm cho cả khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo méo mó vô cùng. “Đã động phòng rồi !” – Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy sao? Lần này, Úc Phi Tuyết rất hiểu chuyện nói. Lần này, Lãnh Dịch Hạo rất hài lòng gật đầu. Thú vị, xem ra nữ nhân này có rất nhiều điểm thú vị ! Là gian tế phụ hoàng phái tới ? Không giống chút nào ! Là thiên kim của Úc phủ ? Cái này khó nói lắm ! Người đẹp như thiên tiên hiền lành thục đức dịu dàng khả ái ? Tuyệt đối không phải!