Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 147 : Đổ dầu vào lửa
Đổ dầu vào lửa
Úc Phi Tuyết xoay người tránh: "Xin lỗi.".
Một câu nói đơn giản và nhẹ nhàng lại khiến Lãnh Dịch Khánh đau buốt tim. Trong lòng của nàng, không có hắn.
Lãnh Dịch Khánh ngượng ngùng buông tay, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, khẽ cười: "Không sao, ta... Là do ta không đúng. Tiểu Tuyết..."
"Chúng ta đi chèo thuyền ngắm cảnh đêm đi! Cảnh sắc hồ nước về đêm ở kinh thành rất đẹp đó!" Úc Phi Tuyết cười dịu dàng, lôi kéo Lãnh Dịch Khánh chạy về phía bờ sông.
Suốt một đêm, hai người vừa chèo thuyền vừa thưởng thức mỹ nhân biểu diễn ca múa trong hồ. Cho đến khi trời sáng, hai người mới trở lại trong cung.
Khi Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh hồi cung, Lãnh Dịch Hạo đã rời đi từ lâu, chỉ còn thái hậu và Ngọc Điệp đợi suốt đêm tại ngự thư phòng.
"Mẫu hậu?" Lãnh Dịch Khánh kinh ngạc nhìn thái hậu đang ngồi đợi ở ngự thư phòng.
"Người còn biết ai gia là mẫu hậu của người sao! Đêm qua hoàng thượng đi đâu?" Thái hậu khinh thường liếc nhìn Úc Phi Tuyết đứng ở phía sau hoàng đế. Đây là nữ nhân mà Lãnh Dịch Khánh tốn công sức chuẩn bị sẵn cung điện cho nàng, giấu kín mọi tin tức về nàng, lại hàng đêm độc sủng đó sao? Bà sớm đã muốn gặp nàng ta, chỉ là chưa có cơ hội thôi, không ngờ hoàng thượng lại cùng nữ nhân này lêu lổng ra ngoài chơi!
"Trẫm... Đi xử lý một số việc. Mẫu hậu tìm nhi thần có việc gì?" Lãnh Dịch Khánh vô thức giấu Úc Phi Tuyết ra sau lưng.
Từ lúc hắn không phê chuẩn cho tam tiểu thư Úc gia vào cung trước mặt mọi người, Úc thừa tướng vẫn cáo ốm không vào triều, xem ra ông ta thật sự bất mãn. Thái hậu cũng vì chuyện ấy mà nói hắn rất nhiều lần nhưng Lãnh Dịch Khánh vẫn kiên quyết không đồng ý cho Úc Mỹ Họa vào cung. Vì vậy thái hậu ghéÚc Phi Tuyết cũng là chuyện bình thường. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để thái hậu xúc phạm tới Úc Phi Tuyết.
"Có phải cô nương này tên là Luyến Tuyết không?" Ánh mắt Thái hậu lướt qua Lãnh Dịch Khánh, đánh giá Úc Phi Tuyết.
Quả nhiên là một tiểu cô nương lanh lợi, thảo nào hoàng đế mê mẩn không rời!
"Thái hậu nương nương." Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, vẻ mặt rất thản nhiên. Nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía thái hậu, trong mắt nàng có chút mong đợi. Trong tim nàng thực sự xem thái hậu là mẹ. Nàng còn nhớ rõ nụ cười từ ái của thái hậu, nhưng ánh mắt thái hậu nhìn nàng bây giờ thật lạnh lùng.
Ngọc Điệp cười mỉa nhìn Úc Phi Tuyết, ả đang chờ xem kịch vui.
"Đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, chẳng trách hoàng thượng luôn để ý đến ngươi, ngay cả ai gia là mẫu hậu, người cũng không xem ra gì." Thái hậu hừ lạnh một tiếng.
Úc Phi Tuyết đưa mắt nhìn xuống, nàng không muốn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thái hậu. Vì sao lần này hồi cung, mọi thứ đều thay đổi. Trước đây thái hậu từ ái, vui vẻ biết bao, giờ lại trở nên lạnh lùng đáng sợ như vậy.
"Mẫu hậu, không phải trẫm không để ý đến mẫu hậu, trong cuộc đời trẫm chỉ có hai người phụ nữ trẫm yêu nhất, một người là mẫu hậu, một người là nàng ấy." Lãnh Dịch Khánh khẳng định, "Đối với trẫm, hai người đều quan trọng như nhau. Vì vậy xin mẫu hậu đừng làm khó trẫm."
Thái hậu đưa mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh, trầm mặc một lát rồi chậm rãi đứng dậy, đi về phía Úc Phi Tuyết: "Không ngờ con trai của ai gia lại thay lòng đổi dạ mau như vậy, thật giống như phụ thân của nó. "
Ý của Thái hậu chính là, Lãnh Dịch Khánh vẫn luôn thích Úc Phi Tuyết, bà giúp hắn đoạt Úc Phi Tuyết khỏi tay Lãnh Dịch Hạo, không ngờ Lãnh Dịch Khánh lại nhanh chóng đi yêu một người khác.
"Mẫu hậu, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Cho dù là ai cũng không thể khống chế được. Mẫu thân phải hiểu điều đó chứ." Thân thể cao lớn của Lãnh Dịch Khánh chắn
Cảm nhận được Lãnh Dịch Khánh kiên quyết che chở cho Úc Phi Tuyết, thái hậu nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh, hơi gật đầu: "Đúng là con trai tốt của ai gia! Tiểu Tuyết, chúng ta hồi cung!"
"Vâng." Ngọc Điệp đắc ý nhướng mày nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết. Xem ra nữ nhân này vừa vào cung đã đắc tội với thái hậu rồi, thật thú vị! Thật là thú vị!
Trên đường quay về Từ Ninh Điện, nhìn vẻ mặt thái hậu đầy giận dữ, Ngọc Điệp ra vẻ vô ý thở dài an ủi: "Xin thái hậu đừng nóng giận, tuy rằng Luyến Tuyết cô nương này không phải là danh môn khuê tú, nhưng xem dáng vẻ nàng ấy cũng không phải hạng người gian xảo, nếu hoàng thượng thích, người cứ chiều theo ý hoàng thượng đi, nếu chỉ vì nữ nhân mà khiến hoàng thượng và Thái hậu xảy ra bất hòa, sẽ không tốt đâu ạ."
Thái hậu nghe xong, quả nhiên như Ngọc Điệp dự tính, càng thêm tức giận: "Người tốt như Úc Mỹ Họa thì không cưới, lại đi tìm một kẻ lẳng lơ như vậy! Lai lịch không rõ ràng còn muốn tiến cung? Ai gia tuyệt đối không đồng ý!"
"Nhưng nếu như hoàng thượng biết..." Ngọc Điệp tiếp tục đổ dầu vào lửa.
"Ai gia tất có biện pháp! Tuyệt đối không thể để ột người lai lịch không rõ ràng trà trộn vào cung!" Thái hậu nổi giận, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết.
Đợi Lãnh Dịch Khánh vừa lên triều, thái hậu liền cho gọi Úc Phi Tuyết đến Từ Ninh Điện. Úc Phi Tuyết lưỡng lự không biết có nên đi hay không.
Đi, nhất định không có chuyện gì tốt, có Ngọc Điệp ở đó, ả ta nhất định sẽ ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, đến lúc đó thái hậu nhất định sẽ xử lý nàng!
Không đi, ý chỉ của thái hậu, không đi được sao?
Cuối cùng, nàng nghĩ được một cách, sai nha hoàn bên cạnh mình đi thông báo với hoàng thượng, còn mình thì đi theo tiểu thái giám đến Từ Ninh Điện.
Úc Phi Tuyết không thể ngờ, tiểu nha hoàn nàng sai đi báo tin vừa ra khỏi cửa Thanh Loan Điện đã bị một hắc y nhân đánh ng mặt đất, rồi kéo vào vườn hoa nhỏ.
***
Từ Ninh Điện, thái hậu ngồi ở trên cao, Ngọc Điệp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bóp chân cho thái hậu. Thấy Úc Phi Tuyết đi vào, Ngọc Điệp nhẹ nhàng nhíu mày, muốn báo tin cho hoàng thượng? Đừng có mơ!
Ả đảo mắt nhìn, muốn xem thái hậu sẽ trừng trị cái thứ nữ nhân không rõ nguồn gốc này ra sao!
Lãnh Dịch Hạo ơi là Lãnh Dịch Hạo, trước đây vì bảo vệ Úc Phi Tuyết, chàng bắt ta giả mạo nàng ta tiến cung, thế nhưng chàng không thể ngờ, Úc Phi Tuyết tự mình xông vào trong cung. Chàng chỉ biết là thái hậu muốn hại chàng, chàng sợ làm hại đến Úc Phi Tuyết nên chàng mới để nàng ta rời khỏi mình. Chẳng lẽ chàng không nghĩ tới việc, đối với một nữ nhân muốn cướp đi con trai yêu quý của mình, thái hậu sẽ dễ dàng buông tha sao?
Hay đây là ý trời, cho ả cơ hội mượn tay thái hậu để loại trừ Úc Phi Tuyết!
Nhìn chỗ dụng cụ tra tấn thái hậu chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, trong đôi mắt long lanh của Ngọc Điệp bắn ra tia sáng khác thường, ả muốn nhìn xem Úc Phi Tuyết sẽ chết như thế nào!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
158 chương
58 chương
40 chương
11 chương
36 chương
11 chương
13 chương
72 chương