“Lý Ly...”
Do dự trong giây lát, cuối cùng Diệp Mộ Liễu cũng mở miệng.
“Diệp tiểu thư, ngươi nghe đây, ta phải lập tức rời khỏi nơi nay.”
Bỗng nhiên Lý Ly quay người, hai tay vịn chặt vai nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Phải đi ngay sao?
Lý Ly, ngươi không nên thấy chết mà không cứu. Bên ngoài ngươi xa cách lạnh lùng nhưng không che được ý chí sắt đá. Ngươi không tại sao ngươi lại cứu ta?
Bên ngoài của ngươi lạnh lùng nhưng không phải là người có ý chí sắt đá...
“Diệp Mộ Liễu, ngươi nghe đây, trận sạt lở này cực kì nghiêm trọng, không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết. Ta phải lên trấn xin giúp đỡ, cho nên ngươi ở lại đây một mình có được không?”
Mưa phùn không ngừng rơi, gương mặt trước nay luôn bình tĩnh cũng lô vẻ lo lắng như có như không.
Khóe môi mím thành một đường, làm cho gương mặt vốn lạnh lùng của hắn tăng thêm mấy phần đông lạnh.
Nhưng Diệp Mộ Liễu lại cảm thấy nam tử trước mắt lại chưa từng đáng yêu như vậy, chưa từng thuận mắt như vậy.
Nàng gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:
“Ừ, Lý Ly, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Lúc này, nàng không thể giúp đỡ gì, nhưng tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho hắn, hoặc là làm chậm bước chân của hắn...
Lý Ly gật đầu, không nói nhiều nữa, xoay người nhảy lên ngựa, chạy như bay.
Phía sau truyền đến âm thanh của Diệp Mộ Liễu theo gió mà bay đến:
“Lý Ly này, ngươi cũng phải cẩn thận đấy...”
Mưa phùn như màn sương, làm ướt gương mặt của Lý Ly, gương mặt hắn tối sầm nhưng lại tươi cười...
Sau khi Lý Ly rời đi, Diệp Mộ Liễu đưa mắt quan sát xung quanh, cũng biết mình không thể làm gì, nên cái gì cũng không làm.
Sau khi cân nhắc kĩ, Diệp Mộ Liễu bắt đầu hướng dẫn cho mấy người phụ nữ và trẻ em không biết làm gì, phân công hợp tác làm việc,
Hỏi rõ trong thông không có sẵn thuốc cầm máu, Diệp Mộ Liễu phái mấy đứa trẻ lên núi hái thuốc, còn lại chỉ huy mấy người phụ nữ cầm xẻng, cuốc, các loại đồ dùng làm nông, bắt đầu từ những nơi sạt lún...
Bận rộn nên thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt lại đến giữa trưa, nhưng Diệp Mộ Liễu mãi không hình bóng của Lý Ly.
Đại thẩm trong thôn chần chờ nhìn sắc mặt lo lắng của Diệp Mộ Liễu.
“Diệp cô nương, người bạn kia của cô không phải một mình bỏ đi bỏ mặc cô đấy chứ?”
Biểu tình của bị đại thẩm kia có mấy chút hèn mọn, cẩn thận, nước mưa và bùn vẩy trên gương mặt nàng, giống như thất vọng, lại giống như tuyệt vọng...
Nhìn mấy nữ tử bên cạnh dừng động tác nhìn mình, trong lòng Diệp Mộ Liễu căng thẳng. Nàng có thể hiểu tâm tình của các nàng ấy.
Bởi vì người thân, chồng của các nàng đều bị vùi dưới đống phế tích. Mà Lý Ly là hy vọng duy nhất của các nàng...
Các nàng sợ Lý Ly đi mà không quay trở lại, thực ra tâm trạng của các nàng so với Diệp Mộ Liễu càng nghiêm trong hơn.
Mặc dù Diệp Mộ Liễu và Lý Ly chỉ ở chung mất ngày, nhưng hiện tại trong lòng nàng lại tin tưởng hắn – nhất định hắn sẽ trở về.
Hắn nhất định sẽ không bỏ mặt nàng...
Quả nhiên, lúc các nàng sắp không chịu được nữa thì một đám người chạy đến. Như thấy được cứu tinh, mọi người đều hoan hô...
Nhưng Diệp Mộ Liễu nhìn trong đám người không tìm được hình dáng của Lý Ly.
Tìm người dẫn đầu hỏi thăm Diệp Mộ Liễu mới biết được Lý Ly đang ở thôn trang gần đó thuyết phục thông trường phái người giúp đỡ, sau đó lại chạy về hương trấn.
Diệp Mộ Liễu hiểu được nên có chút yên lòng.
Nàng biết, lần cứu viện này, cần càng nhiều người càng tốt, mà bọn họ cũng không có đủ dược liệu.
Vì vậy kêu gọi phụ nữ và trẻ trong thôn bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, lý do rất đơn giản, người ta ở xa tới cứu giúp cũng không thể để cho người ta bụng đói mà phải làm việc có đúng không?
Hơn nữa, không có sức lực thì làm sao có thể cứu người từ dưới đám phế tích được.
Người đến, có không ít người được cứu lên. Mấy đứa bé lên núi hái thuốc cùng trở lại, mang thuốc mới hái tới, mới có hy vọng cứu được người bệnh.
Tai nạn trước mắt có người may mắn cũng có người bất hạnh.
May mắn còn sống thì ôm hôn người thân, ôm đầu khóc rống. Đã chết thì thi thể bị vứt sang một bên không có thời gian bận tâm. Bởi vì còn sống so với người chết thì vĩnh viễn quan trọng hơn.
Đến lúc chạng vạng, rốt cuộc Lý Ly cũng quay trở lại.
Mang một đội nhân mã tới, còn có cả đồ dùng và dược liệu, còn có cả người của quan phủ.
Cứu viện đến với khí thế hừng hực, Diệp Mộ Liễu cùng mấy nữ nhân bắt đầu nhóm lửa, nấu cơm, nấu nước, bôi thuốc cho người bệnh...
Trước cái chết, mọi người đều vứt bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực hiếm thây, nhờ mọi người cùng ra sức mà sức mạnh như thành đồng.
Lần cứu viện này kéo dài từ sáng tới tối, lại tiếp tục từ tối đến sáng, liên tục ba ngày ba đêm.
Từ lúc bắt đầu mọi người đã không ngủ không nghỉ, càng về sau, Lý Ly ép mọi người thay nhau nghỉ ngơi.
Đến sáng ngày thứ ba, rốt cuộc mưa cũng ngừng, mặt trời từ sau đám mây hiện ra, có người bệnh được cứu ra từ đám phế tích ở trong đám người hoan hô...
Hai người Diệp Mộ Liễu và Lý Ly xuyên qua đám người có thể thấy được trong mắt đối phương là sự vui sướng...
“Mọi người tiếp tục thôi, kiên trì một chút nữa là được rồi.”
Gọi đám người một tiếng, Lý Ly ngoái đầu nhìn lại, trong nháy mắt nụ cười ngừng lại.
Phía sau Diệp Mộ Liễu có một khối đá lung lay sắp đổ không chịu được mà ầm ầm đổ xuống. Mà Diệp Mộ Liễu lại hoàn toàn không biết, chỉ lo cúi đầu nhìn, khóe môi quét xuống nụ cười nhẹ.
“Diệp Mộ Liễu, cẩn thận!”
Lý Ly không kịp suy nghĩ, phi thân đẩy Diệp Mộ Liễu đi xa...
“Lý Ly...”
Diệp Mộ Liễu quay đầu, nhìn hòn đá lướt qua người Lý Ly, nháy mắt muốn chôn vùi hắn. Trong lòng nàng đau xót, phát ra tiếng gào thét xé lòng.
Không ai trả lời nàng, đám người nhất thời yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, sự cố bất thình lình kéo tới, mọi người đều đỡ đẫn.
“Lý Ly, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ... Lý Ly… ”
Diệp Mộ Liễu bổ nhào đến bên cạnh hòn đá, giọng nói hoảng sợ. Cả người không khống chế được mà run rẩy.
Lý Ly, ngươi không thể có chuyện gì, ngươi nhất định không có việc gì có đúng không?
Ngươi đã đồng ý với Tống Vô Khuyết phải hộ tống ta an toàn đến kinh thành, sao ngươi lại không giữ lời ?
Dám ngươi nhanh chóng vây quanh, Diệp Mộ Liễu ở trong đám người chỉ cảm thấy mờ mịt, giống như trời sắp sập xuống, miệng vẫn thì thào :
“ Lý Ly, ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi không thể bỏ mặc ta. ”
“ Diệp Mộ Liễu thật ầm ĩ, ta không chết thì cũng bị ngươi làm cho phiền chết rồi… ”
Âm thanh suy yếu, từ bên hòn đá khác truyền đến, xa cách như đến từ địa ngục…
Diệp Mộ Liễu lắc đầu, không thể tin vào lỗ tai mình. Trong đám người có người hoan hô :
“ Thật tốt quá, Lý công tử không có việc gì, Lý công tử còn sống. ”
Vẫn còn sống sao?
Trái tim của Diệp Mộ Liễu đột nhiên đập lỡ một nhịp, đẩy đám người, nàng chạy tới bên cạnh hòn đá.
Vừa nhìn, một gương mặt tuấn mỹ lộ ta. Nhưng đùi bị thương, chỗ khủy tay cũng bị trầy da, vạt áo bị nước bùn vẩy lên. Giờ phút này có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Nam tử này vậy mà vẫn còn cười được.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
62 chương
76 chương
144 chương
10 chương
48 chương
69 chương