Diệp Mộ Liễu chạy một đường, bên tai chỉ có tiếng gió gào rít, nước mắt hai bên má ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt nhưng nàng hoàn toàn không biết, chỉ hoảng hốt bỏ chạy…
Bất tri bất giác, Diệp Mộ Liễu phát hiện mình chạy tới rừng đào.
Lúc này đã là tháng bảy, hoa đào đã thưa thớt, chỉ còn lại những cây đào xanh tốt, dáng người kiêu ngạo đón gió thổi tới.
Thiên nhiên không lừa dối người, nhưng cảnh còn người mất.
Cây Thương Long cổ thụ, dòng suối xanh vờn quanh, làm cho nước mắt Diệp Mộ Liễu trong nháy mắt không nhịn được mà trào ra...
Rừng đào này, ba năm trước kể từ khi chia tay với hắn, nàng không còn tới nữa.
Không phải là không muốn đến mà là không dám đến, sợ vừa nhìn tới sẽ nhìn vật nhớ người.
Trước đó mấy ngày, rốt cuộc hắn vẫn trở lại. Nàng vẫn nghĩ sẽ đưa hắn trở lại chỗcũ này.
Ai biết, trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
Hắn là Hoàng thượng của Đông Thương quốc, là tên sắc quỷ, hôn quân trong miệng nàng ba năm qua.
Buồn cười ba năm tương tư của nàng, ba năm chung tình, kết quả mới biết, toàn bộ đều là âm mưu.
Bây giờ nghĩ lại, ba năm trước hắn đã biết nàng là con gái quan huyện được khâm điểm thị tẩm. Vậy mà hắn có thể bình tĩnh giấu nàng hết sức kín đáo.
Nàng cho rằng nàng gặp được duyên phận của mình, kết quả chỉ là trò cười mà thôi.
Lý Ngọc ơi Lý Ngọc, không nghĩ tới chàng lại nhẫn tâm như vậy...
Sắc trời dần dần tối.
Trên núi, ánh nắng chiều ta dần buông xuống. Ánh sáng rực rỡ nhuộm cả vòm trời, xinh đẹp lóa mắt.
Diệp Mộ Liễu lau khô nước mắt, lảo đảo đi xuống núi...
Ai đó chuẩn bị lên sàn bà con ạ ^_^
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
62 chương
76 chương
144 chương
10 chương
48 chương
69 chương