Nếu nhìn kĩ mà nói, còn có thể phát hiện vết máu đã khô trên vạt áo của hắn.
Khó trách hôm nay sư phó tiến vào nàng lại có thể phát hiện ra.
Nàng nghĩ võ công của mình tiến bộ, lại không nghĩ tới sư phó là bị người khác làm bị thương.
“Sư phó, ai đả thương người?”
Võ công của ‘độc y’ tuy không phải đứng đầu nhưng độc thuật đã sớm xuất thần nhập hóa, phóng tầm mắt cả thiên hạ này, người có thể làm sư phó bị thương quả thật ít lại càng ít.
“Đừng nói nữa, vi sư lần này thất bại rồi.”
Cười khổ một tiếng, sắc mặt ‘độc y’ ảo não.
“Không nghĩ tới lần này sư phó lại thua trên tay người quen.”
Dứt lời, ‘độc y’ nói sự việc từ đầu đến cuối với Lãnh Hàn Yên, thì ra trên đường hắn trở lại, gặp một người bằng hữu cũ.
Vì thế đến tửu lâu uống rượu nói chuyện, tưởng rằng độc y tung hoành trên giang hồ hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chỉ có hắn dụng độc với người khác, làm sao có người khác hạ độc hắn.
Hơn nữa người nọ lại là bằng hữu cũ, năm đó hắn còn thiếu người ta một ân tình, vì thế không hề phòng bị nhưng lại bị đối phương hạ nguyễn cốt tán.
Nếu là nhuyễn cốt tán bình thường thì thôi, nhưng nhuyễn cốt tán này lại hết sức bá đạo, chỉ sợ mạnh mẽ hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần.
Dù ‘độc y’ hắn đã sớm bất độc bất xâm nhưng lúc trúng nhuyễn cốt tán một ly trà nhỏ, khi hắn phát hiện ta thì mới biết mà âm thầm ăn giải dược nhưng đối phương rất kĩ càng, không biết hắn đã trúng độc hay chưa nên không dám trở mặt.
Lúc hiệu dược sắp mất đi thì đối phương mới phát hiện sơ hở, bắt đầu ra tay.
Lúc đó hắn đã ra tay hết sức, tuy không linh hoạt như xưa nhưng không phải ở trong trạng thái vây khốn chờ chết.
May mắn đối phương không muốn tính mạng của hắn, nhất thời hai người lại giằng co nhau.
Một lúc sau, người nọ có người đến cứu giúp, nhanh chóng bắt được độc y, độc y cũng không để cho bọn họ chiếm được tiện nghi, hơn mười người đến thì một nửa bị thương, tên đó cũng trúng độc bí truyền của hắn.
Nhưng vì vậy độc y cũng bị thương nghiêm trọng hơn.
“Cái gì? Người nói người đánh mất thần long huyết?”
Lãnh Hàn Yên biến sắc, vẻ mặt tối lại như mưa giông sắp tới.
“Đúng vậy, hiện tại nghĩ lại, người nọ vì thần long huyết mà đến, nếu không hắn cũng không trở mặt với ta.”
Đối với thần long huyết mình thiên tân vạn khổ mới có được nhưng lại mất đi như vậy, ‘độc y’ chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và phẫn nộ, vỗ vỗ vai Lãnh Hàn Yên, thề thốt nói.
“Yên tâm đi đồ nhi ngoan, sư phó sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai, chuyện lần này sớm hay muộn ta cũng sẽ đòilại.”
Dừng lại một chút, hắn tiếc hận nói.
“Về chuyện thần long huyết, tuy khó cầu nhưng dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, mất thì cũng mất thôi.”
“Sư phó người không biết.”
Lãnh Hàn Yên lắc đầu, sắc mặt tối lại.
“Thần long huyết này liên quan đến mạng người.”
Nếu ngày thường mất thì mất, nhưng sự tình liên quan đến sống chết của Lý Ly thì lại là chuyện khác.
“Trời, ta tưởng là chuyện gì, không phải sống chết của tên Vương gia kia sao? Liên quan gì đến chúng ta?”
Độc y này luôn hỉ nộ vô thường, tính tình cổ quái, ngoại trừ đối với đồ nhi này còn có chút hòa ái, còn lại tính mạng người khác trong mắt hắn bất quá chỉ là con kiến nhỏ bé không đáng nói.
“Đi, Yên nhi, nếu không có gì chơi thì ở đây cũng chẳng làm gì.”
“Không, sư phó, cokhông thể đi.”
Lời nói vang lên, trong nháy mắt độc y mới nghe được trong giọng nói của nàng vang lên sự lo lắng và khổ sở.
“Là thế nào?”
“Sư phó, người không biết, Vương gia là bằng hữu của con...”
Sự kích động và bất an bao phủ cả người Lãnh Hàn Yên, chưa bao giờ nàng lại bất lực như vậy, nghĩ ngĩ, nàng cầm lấy tay áo độc y khẩn cầu nói:
“Sư phó, ngoại trừ thần long huyết, người còn có biện pháp nào cứu hắn không? Hoặc chúng ta lại đi tìm thần long huyết được không?”
“Con cho rằng thần long huyết dễ tìm như vậy sao?”
Trừng mắt nhìn nàng, độc y cau mày nói.
“Hơn nữa, theo cách nói của con, độc đã nhập vào tâm mạch của Vương gia, hắn đã tục mệnh hai lần, hiện tại thân thể đã không còn chịu đựng được nữa, chỉ sợ sẽ không đợi được đến ngày chúng ta tìm được giải dược...”
Truyện khác cùng thể loại
230 chương
13 chương
11 chương