Thanh nhi đến trước mắt Lý Ly, ‘bùm’ một tiếng quỳ rạp xuống đất, âm thanh nghẹn ngào, đôi mắt hồng hồng nhưng không rơi lệ. “Ngươi nghe được hết sao?” Nhếch môi cười ảm đạm, Lý Ly xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ. “Cũng được, bên cạnh ta không ai biết chuyện, một số việc sai người đi làm đúng là bất tiện...” “Vương gia... Nhưng lúc này người...” Nói được một nửa, lại bị Thanh nhi nuốt trở về. Cố nén lại sự bi thương trong lòng, nàng lã chã chực khóc: “Thỉnh Vương gia đáp ứng thỉnh cầu của nô tì, để nô tì cống hiến sức lực cho Vương gia!” Dứt lời, nàng cúi đầu, hình bóng của nàng in rõ bóng người trên nền đá cẩm thạch, một âm thanh nặng nề đầy chói tai. Làm cho Chu thái y kìm lòng không được mà mở to mắt, không đành lòng nhìn cảnh tưởng trước mắt. “Không được, không phải ta không chịu để ngươi đi mà như ngươi nghe thấy đấy, hiện tại ta bị phong bế huyệt đạo, võ công không còn, cho nên Thanh nhi, ngươi phải ở bên cạnh bảo hộ ta.” “Nhưng mà...” Thanh nhi vừa muốn cãi lại nhưng không tìm được lý do để cãi lại, nghĩ lại việc bảo hộ cho Lý Ly cũng rất quan trọng, nhưng nàng không nói gì thêm. “Vậy Vương gia chuẩn bị phái người nào đi?” “Nghe nói Du Bạch bị Hoàng thượng nhốt vào thiên lao phải không?” Cúi đầu trầm tư, đôi mắt Lý Ngọc sáng lên, như đang tính kế gì. “Đúng vậy.” Gật đầu, Thanh nhi nói rõ hết mọi chuyện cho Lý Ly. “Vậy cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội đi.” Nhận bát nước hòa vào linh đan giải độc, uống thuốc, mặt không đổi sắc nói: “Thanh nhi, ngươi đi thiên lao thả Du Bạch ra cho ta.” “Vâng, Vương gia, nhưng mà phía Hoàng thượng...” Miệng đáp, nhưng Thanh nhi có vẻ do dự. Dù sao, tội danh của Du Bạch và Bắc Thiên Tuyết cũng không nhỏ, còn là Hoàng thượng tự mình hạ lệnh nhốt vào thiên lao. Lúc này, Lý Ly bỗng nhiên ra thông báo thả Du Bạch, nhưng vạn nhất Hoàng thượng trách tội… “Vô nghĩa, Hoàng thượng muốn như vậy mới đúng!” Khóe môi quét xuống vòng cung đầy ý vị, Lý Ly hết sức chắc chắn.