“Hoàng thượng, về... trở về...” Người tới vội vàng, thở hồng hộc, nói chuyện cũng không kịp thở. “Ai trở lại? Là Hoàng thúc sao?” Nghe vậy, sắc mặt Lý Ngọc vui vẻ, muốn đứng dậy, chân lại loạng choạng, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất. “Hoàng thượng, không phải, là Du đại nhân và Qúy phi nương nương.” Người tới lắc lắc đầu. “Lúc này, bọn họ đã đợi ở bên ngoài.” “Nhanh tuyên vào!” Con ngươi mặc ngọc của Lý Ngọc hiện lên sự thất vọng, lại giống như không có việc gì. Tiểu thái giám xoay người rời đi, một lúc sau một nam một nữ dắt tay đi vào. Nam tử toàn thân áo đen, tuấn mỹ cao ngất, đôi mắt đào hoa, hơi mỉm cười, sáng quắc bức người. Nữ tử diện mạo xinh đẹp, mỹ lệ mềm mại tỏa ra khí chất tôn quý, hai người đi cùng một chỗ, quần anh tụ hội (trai gái xứng đôi vừa lứa), giống như tuyệt phối! “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” “Bắc Thiên Tuyết gặp qua Hoàng thượng.” “Miễn lễ!” Lý Ngọc nâng hai người đứng dậy, sau khi nghe được lời của Bắc Thiên Tuyết thì hơi ngẩn ra. Giữa hai hàng lông mày quét xuống thần sắc nghi hoặc, Lý Ngọc nhếch môi cười cười, lại bất động thanh sắc nhìn hai người. “Hai vị trở về còn nhanh hơn so với dự đoán của Trẫm. Du Bạch, vết thương của ngươi thế nào rồi?” “Bẩm Hoàng thượng, vi thần không còn gì đáng ngại.” Có thể do ánh mắt của Lý Ngọc quá nóng bỏng hoặc vì nguyên nhân khác, Du Bạch không tự chủ được mà liếc mắt sang chỗ khác, không dám nhìn về phía Lý Ngọc. “Vậy là tốt rồi. Nhiệm vụ lần này thuận lợi hoàn thành, ngươi và Qúy phi đi đường dài mệt nhọc, trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau khi nghỉ ngơi tốt rồi thì quay lại gặp Trẫm.” “Hoàng thượng, Hoàng hậu nàng...” Du Bạch gật đầu, nhưng không nhanh chóng rời khỏi mà lại mở miệng có mấy phần lo lắng. Đôi mắt Lý Ngọc tối lại, rũ mắt thản nhiên nói: “Hoàng hậu vẫn còn hôn mê...” “Có chỗ nào vi thần có thể cống hiến sức lực hay không? Vi thần nguyện bất chấp gian nguy quyết không chối từ.” Nghĩ lại trước khi hắn đi, nữ tử tràn đầy sức sống kia hiện tại vẫn đang nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt Du Bạch ảm đạm xuống.