“Liễu Nhi... Trừ nàng ra, tất cả những thứ khác đối với ta mà nói đều không quan trọng.” Nàng gọi hắn là Hoàng thượng, là nàng đang nhắc nhở hắn về chức trách và nghĩa vụ của Đế vương, nhưng nàng lại không biết, nếu không có nàng, cuộc sống của hắn chỉ là cái xác không hồn, sống không bằng chết! Một người bảo vệ giang sơn trăm năm đã một sự kiên hết sức mệt mỏi, nếu nàng bỏ quên hắn, vậy hắn sống còn có ý nghĩa gì? Cho nên, dù hắn ích kỉ cũng được, cho dù trên lưng đeo ngàn năm cái danh bị chửi rủa cũng được. Hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng từ trong sinh mệnh của hắn mà biến mất... “Cổ tổng quản thật sự rất can đảm, khó trách ngươi có thể ở bên cạnh Mẫu hậu hơn mười năm mà không mất một chút ân sủng. Nói đi, Trẫm phải làm như thế nào thì Cổ tổng quản mới bằng lòng thả Hoàng hậu?” “Rất đơn giản, ta muốn một khối bài thông quan của Hoàng thượng, năm thiên lý mã (ngựa đi được nghìn dặm). Hơn nữa, Hoàng thượng phải đảm bảo năm người này có thể thuận lợi liên hệ với Trịnh tướng quân.” Sau giây lát trầm ngâm, Cổ Trung nhướng mày nói từng chữ một. “Nô tài và những ám vệ này sẽ ở đây chờ Hoàng thượng, đợi tin tức truyền đến từ phí Trịnh tướng quân, nô tài sẽ thả Hoàng hậu nương nương ngay tức khắc. Hơn nữa, còn có thể đảm bảo Hoàng thượng và Hoàng hậu không cần lo lắng tính mạng.” “Được, Trẫm đồng ý với ngươi.” Lý Ngọc giơ tay lên, một vật màu vàng theo đường cong ở trong không trung bay lên, ném đến trước mặt Cổ Trung. “Người tới, cho bọn họ ngựa.” “Hoàng thượng, không thể.” Mắt thấy kết cục đã định, Lý Ngọc vì nàng mà mất đi lí trí. Bảo hổ lột da ***! Diệp Mộ Liễu vừa nóng giận vừa cảm động không thôi. *** không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương) Áp chế ngọn sóng lớn trong lòng, nàng cao giọng hét: “Lý Ngọc, nếu chàng dám, ta sẽ chết cho chàng xem!” “Đưa ngựa cho bọn họ đi.” Thâm sâu nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Lý Ngọc quát như đinh đóng cột. “Nhanh.” “Lý Ngọc, chàng thật ngốc.” Dù biết cho dù chàng có đồng ý với bọn hắn, thì bọn hắn cũng sẽ không cho chúng ta còn đường sống. Nhưng chàng vẫn như cũ vì ta, làm chuyện bị cả người đời phỉ nhổ. Chàng bảo ta làm sao mà chịu nổi? Khóe mắt có dòng nước chảy xuống, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười xinh đẹp với Lý Ngọc. Vận công lực, đâm về mũi kiếm trước ngực, một giây sau, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ vạt áo của nàng. “Lý Ngọc, thực xin lỗi, ta yêu chàng...”