(chắc mn đoán ra được vì sao có tên chương như vậy đúng ko) “Hoàng thúc...” Nếu đã không câu nệ tiểu tiết thì sao người lại im lặng không nói? Nếu là chuyện nhỏ không đáng kể thì sao người lại trốn tránh như vậy? “Nếu Hoàng thúc không chịu nói thẳng không bằng để cho Trẫm đoán một chút thì thế nào?” Lý Ly rũ mắt cười, không phản bác cũng không đồng ý. Thấy vậy, khóe môi Lý Ngọc cong lên, trong giây lát đôi mắt của hắn còn sáng hơn ánh trăng. “Để ta đoán thử, vừa rồi Hoàng thúc có nói qua, Tây Việt quốc quân đang thiếu người nối nghiệp đúng không? Theo Trẫm được biết, Quốc quân Tây Việt là người sợ vợ, hắn không chỉ yêu thương sâu đậm, hậu cung vô phi mà cả đời chỉ có hai người con gái, sau này về già không có con chăm sóc.” Nói đến đây, Lý Ngọc nhìn Lý Ly, thấy đôi mắt hắn hết sức bình tĩnh và thản nhiên. Ha ha Hoàng thúc, người vẫn muốn duy trì sự bình thản như vậy sao? “Cho nên, vì thiếu người nối nghiệp trên thực tế là không có người kế tục có đúng không? Không phải Hoàng thúc bán mình cho Tây Việt quốc, làm Phò mã của công chúa Tây Việt quốc đấy chứ?” “Qủa nhiên Thiên Nhi đã trưởng thành!” Thâm sâu nhìn Lý Ngọc, giọng điệu của Lý Ly vẫn không mặn không nhạt như vậy. “Như thế nào, không lẽ Hoàng thượng không cảm thấy như vậy rất tốt sao? Chắc Hoàng thượng chưa nhìn thấy hai vị công chúa của Tây Việt quốc rồi, một người chim sa cá lặn, một người hoa nhường nguyệt thẹn, đều là tuyệt sắc nhân gian đấy.” “Hoàng thúc muốn là Phò mã thật sao?” Thu lại nụ cười nơi khóe môi, âm thanh của Lý Ngọc từ từ trầm xuống. “Hoàng thúc đường đường là Nhiếp chính vương của Đông Thương quốc, chạy đến cửa nhà người ta làm Phò mã không cảm thấy ủy khuất sao?” “Như thế nào? Chuyện tốt như vậy người khác còn cầu không được đấy.” Thấy ánh mắt sắc bén của Lý Ngọc nhìn mình chằm chằm, Lý Ly mở to mắt, khóe môi quét xuống nụ cười như có như không. “Không những cưới được người vợ dung mạo như tiên trên trời mà còn có thể nắm Hoàng quyền trong tay. Chuyện tốt như vậy chỉ sợ đốt đèn lồng cũng khó tìm đấy.” “Nếu Hoàng thúc muốn giang sơn mà nói, hiện tại Trẫm có thể cho người, người tội gì...” Lý Ngọc nói được một nửa, lại nuốt trở vào. Hắn biết rõ, hắn (Lý Ly) làm như vậy là vì hắn, vì giang sơn xã tắc, lê dân bách tính của Đông Thương quốc, hắn có tư cách gì mà đi trách cứ hắn (Lý Ly). “Người không cần vì vậy mà tự trách, cũng không cần vì thế mà cảm thấy áy náy. Tất cả đều do ta tự chọn, không liên quan gì tới người. Dù người có cho ta giang sơn hoàng quyền của người, nhưng ta nói với người, ta làm vậy là vì bản thân ta.” Lý Ly khoanh tay nhìn mấy chấm nhỏ trên bầu trời, ánh mắt mơ hồ nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. “Thiên nhi cho rằng, ta không muốn, người có thể miễn cưỡng được ta sao? Nói thật cho người biết, năm đó trên đường đi du lịch, đi qua Tây Việt, cùng với trưởng công chúa Tây Việt nhất kiến chung tình, tạo nên đoạn tình duyên trần thế. Nếu không phải mấy năm gần đây vì giúp đỡ Hoàng thượng đoạt lại hoàng quyền, chỉ sợ ta đã cùng công chúa thành hôn từ lâu, sao lại chờ đến bây giờ vẫn là người cô đơn?” “Như vậy sao?” Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, nụ cười của Lý Ngọc không đạt tới đáy mắt. “Hoàng thúc thực sự thích Tây Việt trưởng công chúa sao?” “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ còn giả được sao?” Lý Ly buông xuống hàng mi đen, che dấu ánh sáng chợt lóe trong mắt, nhếch môi cười cười. “Chẳng lẽ Hoàng thượng cho rằng ta sẽ lấy chuyện này nói đùa sao?” “Như thế, Liễu Nhi thì sao? Hoàng thúc không thích nàng hay sao?” Nhìn chằm vào Lý Ly, con ngươi đen của Lý Ngọc ảm đạm, lại sắc bén như lưỡi dao. “Hoàng thúc có biết, khi quân là tội chết hay không?” Nghe vậy, thân thể Lý Ly run lên, lại tỏ vẻ như không có việc gì, cười nói: “Hoàng thượng đang nói gì vậy? Thần không rõ ý tứ của Hoàng thượng.” “Hoàng thúc vì sao lại khổ sở nói dối Trẫm. Trẫm đã điều tra được rõ ràng, lần sạt lở ở sơn thôn đó, Hoàng thúc đã xả thân cứu Liễu Nhi, trong nháy mắt thập tử nhất sinh đó mới là chân thật nhất. Nếu không có như vậy, Hoàng thúc cho rằng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng người như vậy?” Thở dài một hơi, Lý Ngọc tiếp tục nói: “Hoàng thúc, chúng ta đều là nam nhân, có một số việc người không lừa được Trẫm.” Nhìn ánh mắt hắn (Lý Ly) nhìn Liễu Nhi khác thường như vậy, hắn sao có thể không biết đây? Cái gì mà trưởng công chúa, cái gì mà nhất kiến chung tình, đều là quỷ lừa gạt. Hắn chỉ là không không nghĩ đế hắn (Lý Ngọc) tự trách phải không? “Hoàng thượng, người sai rồi, ta cứu Diệp Mộ Liễu là vì nàng là người trong lòng người, đối với ta có tác dụng, không liên quan gì đến tình yêu. Dứt lời, Lý Ly không nói gì nhiều, chỉ xoay người biến mất trong bóng đêm...