Con ngươi ảm đạm của Lý Ngọc trong nháy mắt lóe sáng, giống như ánh sáng đêm hè, sáng lạn làm cho người ta không dám nhìn gần. Chỉ cần nàng vẫn không quên được hắn có nghĩa là trong lòng nàng còn có hắn. Cái này đã đủ vừa lòng rồi. Với hắn mà nói, đã là trong họa được phúc rồi. Liễu Nhi, ta biết ta sai rồi, nhưng mà bất luận có thế nào cũng cho ta một cơ hội có được không ? Thở dài một hơi, lúc này Lý Ngọc bước nhanh về phía trước, hết sức kiên định. “ Liễu Nhi, có phải nàng còn có chuyện muốn hỏi ta ? Cùng nhau nói ra hết đi. ” “Lý Ngọc...” Nhìn hắn một cái, Diệp Mộ Liễu cắn môi nói: “Ta nghe nói chàng muốn nạp phi...” Cô nương kia là công chúa Bắc Minh cao quý, nghe nói xinh đẹp không gì sánh nổi, là nữ thần trong lòng nam tử khắp thiên hạ. Nàng ta như vậy khiến nàng cảm thấy mặc cảm, sợ hãi. “Ừ, Liễu Nhi. Chính xác là có việc này.” Tay ôm lấy nàng, theo bản năng nắm chặt lại, khóe môi Diệp Mộ Liễu run rẩy, làm cho Lý Ngọc đau lòng không thôi. “Nhưng mà...” Không đợi cho Lý Ngọc nói xong, Diệp Mộ Liễu một câu đã ngắt lời hắn. “Một khi đã như vậy, vì sao còn hạ thánh chỉ đó?” Vì sao còn kiên trì lập nàng làm Hoàng hậu? “Liễu Nhi, nàng quên ta đã nói gì sao?” Để thân thể của Diệp Mộ Liễu đối diện với mình, Lý Ngọc nhìn vào mắt nàng, nói từng chữ: “Ta đã nói rồi, Hoàng hậu của ta vĩnh viễn đều chỉ có thể là nàng. Giang sơn của Trẫm chỉ chia sẽ một mình nàng, ở bên cạnh Trẫm, cùng Trẫm cùng nhau vui vẻ thống trị thiện hạ cũng chỉ có thể là nàng – Diệp Mộ Liễu!” “Vậy các nàng thì như thế nào?” Diệp Mộ Liễu tuy cười nhưng trong lòng lạnh xuống. Nam tử này hắn thề thốt, đường hoàng như vậy, nhưng mà hậu cung ba ngàn của hắn thì sao? Tam cung lục viện của hắn thì sao? Tất cả phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để nàng giống như người mù, nghe không được nhìn không thấy, từ lừa mình dối người, cùng hắn  vợ chồng hòa hợp mà sống sao? Không, nàng không làm được! Nếu nàng làm được thì nàng không phải là Diệp Mộ Liễu rồi! “Liễu Nhi, thật xin lỗi. Ba năm trước giấu giếm thân phận với nàng bởi vì khi đó thời cơ chưa chín muồi, ta không nắm chắc để nàng cuốn vào thị phi hậu cung còn có thể bảo vệ sự an toàn của nàng.” “Thật ra lúc nàng nói nàng muốn cùng ta lên kinh thành, ta rất muốn nói đồng ý. Trời mới biết một khắc đó, cự tuyệt nàng ta cần rất nhiều dũng khí.” Ánh mắt Lý Ngọc sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, bộ dáng thật sự khác lạ. “Mộ Liễu, nàng có biết không? Lúc trước ta không dám nói là sợ nàng chét bỏ ta. Ta nhớ rõ khi ở rừng đào nàng cứu ta, mắng ta là Hoàng đế háo sắc. Mộ Liễu, nàng hồn nhiên, đôi mặt với nàng, ta cảm thấy thua kém. Thế giới của ta quá mức phức tạp, ta sợ ta không xứng với nàng!” Hắn sợ bản thân hắn không xứng với nàng? Giây phút này Diệp Mộ Liễu mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trần trối. Một thiên chi kiêu từ, nam tử quyền thế nhất trên đời này, vậy mà hắn sợ bản thân không xứng với nàng? Biết được điều này làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy chấn kinh. Nhưng con ngươi đen trong trẻo khác thường của Lý Ngọc làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy hắn đang nói thật. “Lý Ngọc... Lúc trước ta là vì...” Bởi vì lần đó hẳn chỉ tên điểm họ để nàng thị tẩm, nàng mới nói như vậy. Khi đó làm sao nàng biết, hắn chỉ đang giả vờ để che mắt người đời ? ” “ Nàng không cần nói, Mộ Liễu, ta biết. ” Lắc đầu ngăn lời nàng lại, Lý Ngọc tiếp tục nói : “Ba năm sau, đó cũng một trong những nguyên nhân ta sợ nói chân tướng với nàng… nhưng mà, sau này ta mới biết được ta sai rồi. Nàng đợi ta ròng rã ba năm, không thương tiếc vì ta mà làm trái ý cha mẹ. Nếu những thứ này không phải là yêu thì cái gì mới là yêu ? ” “ Liễu Nhi, đạo lý này ta hiểu muộn một chút, nhưng chỉ cần nàng đồng ý cho ta một cơ hội, thì sẽ không muộn, chúng ta vẫn còn cơ hội. Hiện tại quyền lợi lựa chọn ở trong tay nàng, dù nàng có chọn như thế nào, ta đều không trách nàng ! ” “ Cho dù ta có lựa chọn như thế nào, chàng cũng không trách ta ? ” Nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Ngọc, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe sáng. “ Một khi đã như vậy, vì sao chàng phải phát thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ lập ta làm Hoàng hậu ? Lý Ngọc, không phải chàng nói một đằng làm một nẻo, ngôn hành bất nhất (lời nói và hành động khác nhau) ? “ Liễu Nhi, ta từng nói qua, Hoàng hậu của ta chỉ có thể là nàng có phải không ? ” Nghe vậy, Lý Ngọc mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Diệp Mộ Liễu, cười nói : “ Trừ nàng ra, cho dù là ai cũng không được. Cho dù người đó là công chúa Bắc Minh ! ”