Nữ tử trước mắt mặc chiếc váy màu xanh nhạt giống như hoa cỏ trong thơ ca, trong lành làm cho hắn không thể nào dời mắt được.
“Liễu Nhi, nàng đã đến rồi, làm sao lại không nói cho ta biết?”
Diệp Mộ Liễu không trả lời, chỉ dơ hait ay ra ôm lấy cổ hắn, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“ Lý Ngọc… ”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa... Nha đầu ngốc, ngươi khóc trái tim ta đều nát.”
Lý Ngọc đưa tay lau nước mắt bên hai má của Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều hơn.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, dùng hết sức lực toàn thân như muốn nhập nàng vào trong thân thể của hắn như ruột thịt.
“La ta không cho bọn họ nói cho chàng.”
Một lúc sau, Diệp Mộ Liễu mới mở miệng nói chuyện, nhưng làm cho thân thể Lý Ngọc run rẩy.
Mộ Liễu, nàng muốn cho ta ngạc nhiên sao?
Hay vẫn muốn lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi…
Trong lòng nghĩ vậy, Lý Ngọc mở miệng hỏi :
“ Liễu Nhi, có phải nàng còn chưa chịu tha thứ cho ta ? ”
Thân thể bị Lý Ngọc mãnh mẽ ôm vào trong ngực, giây phút này Lý Ngọc cảm giác rõ ràng phần lưng của Diệp Mộ Liễu có chút cứng nhắc.
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, trái tim Lý Ngọc như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, vừa chua vừa chát.
Quả nhiên nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao ?
“ Lý Ngọc, ta không biết. ”
Bỗng dưng Diệp Mộ Liễu lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Lý Ngọc có chút mê man, có chút bất lực.
“Lý Ngọc, ta không thể chịu nổi việc chàng hoài nghi và thăm dò tình cảm của ta, ta cũng không thể chịu nổi việc bị chàng lừa gạt dù có ý tốt, ta cũng không thể chịu được cảnh cũng nữ nhân khác hầu hạ một chồng, chia sẻ chàng. ”
Lý Ngọc muốn tiến lên ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, nhưng bước chân của hắn khi nghe đến lời của Diệp Mộ Liễu thì bỗng dưng dừng lại.
Đau khổ nhắm mắt lại, khóe môi Lý Ngọc quét xuống nụ cười tự giễu.
Lý Ngọc ơi Lý Ngọc, đúng là tạo nghiệt không thể sống ! Kết quả như ngày hôm nay đều do một tay ngươi tạo thành. Tình huống hiện tại ngươi phải làm gì mới có thể vãn hồi lòng nàng, sự tín nhiệm của nàng.
Không đành lòng nhìn biểu tình hiện tại của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu sự đau khổ trong mắt, tiếp tục nói :
“ Nhưng mà, cho dù chàng lừa gạt ta cũng được, ta vẫn không thể quên được chàng. Lý Ngọc, chàng nói cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ ? ”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
89 chương