Bức tường thành màu xanh đen rộng rại, xuất hiện trước mắt Diệp Mộ Liễu, trong lòng nàng có mấy phần xúc động.
Không giống với đất ở huyện Thanh giang, kinh thành là nơi phồn hoa, khí thế, to lớn.
Lần đầu tiên tới vùng đất dưới chân thiên tử, cảm nhận sự phồn vinh và giàu có của Đông Thương quốc, trong lòng Diệp Mộ Liễu xoay chuyển, có muôn vàn suy nghĩ.
Dây đều là quốc thổ do Lý Ngọc thống trị. Là thiên hạ của hắn, là vinh quang của hắn, cũng là trách nhiệm của hắn.
Hiện tại hắn đang làm gì?
Có giống như nàng, nhớ nàng không ?
Dưới sự giúp đỡ của Tống Vô Khuyết, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng tìm được chỗ của cha mẹ.
Hiện tại vợ chồng Diệp lão gi đang ở phía Tây ngoài cửa thành, hiện tại đảm nhận chức hộ bộ, là quan đồng liêu với Tống Vô Khuyết.
Thấy Diệp Mộ Liễu xuất hiện trước mặt mình, giây phút đó vợ chồng Diệp thị không nhịn được nước mắt tung hoành. Diệp Lâm thị kéo Diệp Mộ Liễu ân cần hỏi han, hỏi nàng chuyện xảy ra từ lúc đó đên nay.
Mà Diệp lão gia lại vô cùng cảm kích Tống Vô Khuyết, một bên thành tâm nói lời cảm ơn, một bên liên tục phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn để đãi khách quý.
Không biết là trùng hợp hay là tâm linh tương thông, Diệp Mộ Liễu và Tống Vô Khuyết ngầm hiểu không nhắc tới cảnh ngộ lần đó, cũng không nhắc tới Lý Ly.
Đêm đó mấy người nâng cốc cười nói, trò chuyện với nhau rất hợp ý. Diệp phu nhân cảm thán tạo hóa trêu ngươi, không nghĩ tới Tống Vô Khuyết và Diệp Mộ Liễu lại có duyên kết bạn cùng nhau đồng hành.
Mà Diệp Mộ Liễu nhìn Tống Vô Khuyết bên cạnh lại nhớ tới nam tử lạnh lùng xa cách. Nhớ tới cặp mắt xếch hẹp dài, ánh mắt đào hoa sáng quắc, con ngươi đen có thể nhìn thấu lòng người.
Nhớ tới bọn họ lâm vào một đêm đó, con ngươi đen sâu như biển, trong veo lạnh lùng như nước, tinh khiết như làn nước mùa thu, sâu không thấy đáy làm cho nàng nhìn không thấu đoán không ra.
Lý Ly là một nam tử bí ẩn, sâu không lường được, hết sức giảo hoạt. Khoảnh khắc nàng và hắn chia ra, cả hai đều không thừa nhận bằng hữu.
Nhưng Diệp Mộ Liễu biết rõ, trên đường đi của bọn họ xảy ra tình cảm sống chết, hắn lần lượt giúp đỡ nàng, lần lượt cứu nàng từ trong nguy cấp, loại tình nghĩa này không có cách nào xóa mờ được.
(Lý Ngọc chính thức ra trận, bà con tung bông cho ảnh nào ^_^)
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
62 chương
76 chương
144 chương
10 chương
48 chương
69 chương