“Tam ca, ôm hài tử qua đây.” Nhất Nhất gượng thở một chút, cố gắng không để bản thân ngất đi. “Được!” Cho rằng Nhất Nhất muốn hảo hảo nhìn hài tử một cái, Nhất Phi liền ôm lấy hài tử mới được Tề Ngạo Dương tắm rửa sạch sẽ rồi dùng tã lót quấn lên người, đưa đến trước mặt Nhất Nhất. “Đem hài tử đặt lên miệng đệ.” Nhất Nhất mệt đến nỗi nay cả khí lực nhúc nhích ngón tay cũng không có, đành phải nhờ Tam ca giúp. “Được.” Cho rằng Nhất Nhất muốn hôn hài tử một cái, Nhất Phi lập tức kéo cánh tay bụ bẫm, phấn nộn của tiểu bảo bối từ trong tã lót ra ngoài, sau đó đặt lên môi Nhất Nhất. Không nghĩ tới, cánh tay nhỏ bé của tiểu bảo bối vừa mới chạm lên môi Nhất Nhất, hắn liền mở miệng, cứ như vậy hung hăng cắn một cái. “Oa…” Tiểu bảo bối bị cắn đau, lập tức khóc thét lên. “Nhất Nhất, đệ làm cái gì vậy?” Vội vàng giải cứu cánh tay nhỏ bé của tiểu bảo bối khỏi cái miệng của Nhất Nhất, Nhất Phi bị dọa cho sợ hãi, vừa khó hiểu vừa trách cứ nhìn Nhất Nhất. “Tiểu hỗn đản này, hại đệ đau đớn đến như vậy, chỉ cắn một cái là còn nương tay!” Nói xong, hắn liền thoải mái ngất đi. “Nhất Nhất!” Hai người đồng thanh kêu lên. Không cần phải nói, một trong hai người là Nhất Phi. Vốn là nghe Nhất Nhất nói xong thì y vừa bực mình vừa buồn cười nhưng khi thấy Nhất Nhất xỉu đi thì y lập tức cuống cả lên. Người còn lại, không phải là Tề Ngạo Dương, mà là người vừa mới đẩy cửa bước vào thì đúng lúc nhìn thấy Nhất Nhất ngất xỉu, Vệ Hạo Thiên. Nửa tháng trước, Vệ Hạo Thiên sau khi nghe sư phụ nói xong, y đứng ở bên cửa sổ suy nghĩ trọn một đêm. Rốt cuộc, trước khi trời sáng, y đã thông suốt. Người chết đã chết rồi, y phải trân trọng người đang sống chứ không phải chỉ lo tiếc nuối hay hổ thẹn với người đã khuất. “Nguyệt Nhi, nàng từ trước đến nay luôn là người thấu tình đạt lý, Nhất Nhất trước kia cứu Long nhi, Long nhi lại yêu quý hắn như vậy, để hắn làm mẹ của Long nhi, ta tin rằng nàng cũng sẽ không phản đối. Nguyệt Nhi, ta yêu nàng. Nhưng ta cũng yêu Nhất Nhất, từ nay về sau, nàng cứ coi hắn như đệ đệ để đối đãi là tốt rồi.” Nhìn vào vầng mặt trời phía đông, Vệ Hạo Thiên tự thầm thì. “Nương nương, ta muốn nương nương…” Sáng sớm, Tiểu Long nhi đã thức giấc, vừa tỉnh dậy liền la hét đòi nương nương. Đi đến trước giường, Vệ Hạo Thiên ôm lấy nhi tử vẫn còn chưa tỉnh ngủ, một nét thư thái thoáng hiện, y mỉm cười. “Được. Chúng ta sẽ đi tìm nương nương.” “Thật sao?” Con mắt ngái ngủ của Tiểu Long nhi bỗng chốc mở lớn, tràn đầy kinh hỉ. “Thật.” Lời này Vệ Hạo Thiên đáp Long nhi cũng là lời y tự nói với mình. Thế là, nửa tháng sau, Vệ Hạo Thiên dẫn theo Tiểu Long nhi đã có mặt ở Thẩm gia trang. Người của Thẩm gia trang đương nhiên sẽ không để cho bọn họ bước vào nhưng lúc này không giống trước kia, võ công của Vệ Hạo Thiên đã hoàn toàn bình phục, những thủ vệ của Thẩm gia trang căn bản không cản được y. Hai ba tầng thủ vệ ngăn cản đều bị đánh ngã sấp trên mặt đất, dựa vào ký ức mông lung, rốt cuộc sau nửa canh giờ y đã tìm được đường đến trước cửa phòng Nhất Nhất. Đến lúc này, y mới biết, Nhất Nhất đang sinh hạ hài tử. Muốn chạy vào phòng nhưng lại bị Thẩm Dật Quần, Nhậm Thanh Hồng, Thẩm Nhất Thiên, Thẩm Nhất Xung chặn lại. “Để ta vào!” Nghe tiếng kêu thảm của Nhất Nhất từ trong phòng truyền ra, Vệ Hạo Thiên quả thực như bị dao cứa vào tim. “Không được!” Thẩm Nhất Thiên, Thẩm Nhất Xung bước lên phía trước. “A…” Tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra. “Để ta vào!!” Thả Long nhi xuống, Vệ Hạo Thiên đỏ mắt, rút đao ra nhắm thẳng vào Thẩm Nhất Thiên và Thẩm Nhất Xung, bộ dạng dám cản ta sẽ phải chết. Thấy thế, Tiểu Long nhi vội thụt cổ, tự động ngoan ngoãn đứng ở một bên. Bộ dạng này của phụ thân thật đáng sợ a! “Không!” Thẩm Nhất Thiên cũng là người rất thương yêu đệ đệ, kẻ trước mặt là người đã hại Nhất Nhất thành ra thê thảm như vậy, cho dù thế nào cũng không cho phép y gặp lại Nhất Nhất. “Vậy cũng đừng trách ta không khách khí!” Nói xong, Vệ Hạo Thiên lại bổ tới. Ngay tại thời điểm lưỡi đao của Vệ Hạo Thiên chỉ còn cách bả vai Thẩm Nhất Thiên một chút thì trong phòng lại truyền đến tiếng kêu gào thảm thương của Nhất Nhất. “A… Vệ Hạo Thiên ngươi cái tên khốn kiếp này, đều là ngươi làm hại, ta hận chết ngươi, hận chết ngươi đi, ô ô…” Ngay lúc này, Vệ Hạo Thiên chợt khựng lại, bàn tay nắm đao buông xuống. Trong tim đau đớn, hốc mắt tràn đầy nhiệt ý mông mông. Nhất Nhất hận y! Nhất Nhất nói hận chết y! Lẽ nào y tỉnh ngộ cũng đã quá muộn? Y còn nhớ rõ, đêm hôm đó, Nhất Nhất vô cùng nghiêm túc nói với y rằng, Nhất Nhất yêu y, không nghĩ tới, một tháng sau, yêu thương đã biến thành thù hận, nghiệt ngã biết bao! Lẽ nào đây chính là báo ứng của việc y đã ruồng bỏ Nhất Nhất sao? “Nghe thấy không? Nhất Nhất nói hận chết ngươi, ngươi còn tới tìm Nhất Nhất làm gì?” Thẩm Nhất Xung thấy y thất thần thì tàn nhẫn nói như nhắm vào tim y mà đâm một đao. Trong lòng Vệ Hạo Thiên chỉ có đau đớn tột cùng. Cánh cửa kia như bức tường ngăn cách giữa y và Nhất Nhất, một giọt nước mắt không lặng lẽ từ khóe mắt Vệ Hạo Thiên rơi xuống. Cửa phòng tuy mỏng manh nhưng lại giống như mấy tầng núi cao, hoàn toàn chia cắt Nhất Nhất cùng với y, y muốn gặp Nhất Nhất, cũng là khó khăn đến như vậy… “Phụ thân…” Thanh âm run rẩy của Tiểu Long nhi rơi vào tai y, thức tỉnh y một chút. Không, không, bất kể cách mấy tầng núi cao, bất kể có bao nhiêu khó khăn, y cũng phải gặp được Nhất Nhất! Y thật vất vả mới xác định được tâm ý của mình, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Vừa rồi Nhất Nhất chỉ là nói nhảm mà thôi, y không thể coi đó là sự thật! Nghĩ như vậy, Vệ Hạo Thiên thu hồi đau thương, thản nhiên nhìn mọi người: “Quên Nhất Nhất, không phải là mong muốn của ta; Nhất Nhất cứu Long nhi, còn mang thai cốt nhục của ta, đối với ta một mảnh thâm tình, còn ta thì lại đẩy hắn ra xa, đó là lỗi của ta; ngày hôm nay, ta khẩn cầu, khẩn cầu các vị để ta vào trong đó, gặp mặt Nhất Nhất, giải thích rõ ràng với hắn!” Nói xong, Vệ Hạo Thiên quỳ một gối xuống, ánh mắt thành khẩn. Thực ra, dựa vào thực lực mình, bất chấp xông vào là có khả năng nhưng y không muốn làm như vậy. Những người này đều là thân nhân của Nhất Nhất, y không muốn thương tổn bọn họ. Tuy rằng nam nhi dưới gối có hoàng kim nhưng vì Nhất Nhất, y nguyện ý gạt danh dự của mình sang một bên. Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó rốt cuộc không ai bảo ai đều tự động đứng tách ra, nhường một con đường. “Đa tạ các vị tác thành!” Đứng dậy, Vệ Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, tiếp đó, đẩy cửa bước vào. Và thế là, có một màn hét tên Nhất Nhất lên như vậy.