Nương Tử Đừng Chạy
Chương 66
Bởi vì phải chú ý đến tình hình của Nhất Nhất cho nên Nhất Phi cùng mọi người đi rất chậm, đáng lẽ nửa tháng là có thể về đến Thẩm gia trang nhưng rốt cuộc lộ trình bị kéo dài thành một tháng. Thời điểm tới được Thẩm gia trang, bụng Nhất Nhất đã hơn tám tháng, lớn hơn trước rất nhiều, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở dạ.
Nhất Nhất được Nhất Phi ôm từ trên xe ngựa xuống, trên đầu đội mũ sa.
Ngoại trừ người trong nhà, hắn không muốn để bất cứ ai biết được hắn một thân nam tử nhưng lại mang thai giống nữ nhân. Việc này nếu để cho người ngoài phát hiện, sẽ khiến Thẩm gia trang bẽ mặt. Cho nên dọc đường đi, Nhất Nhất mỗi khi xuống xe ngựa đều muốn đội mũ sa.
Dáng người Nhất Nhất vốn mảnh mai, lúc này vác thêm một cái bụng bầu, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ hắn là một dựng phụ mà thôi. Vì vậy trên đường đi không hề phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi về đến Thẩm gia trang, Nhất Phi cũng không loan tin mà chỉ ôm Nhất Nhất chạy thẳng tới gian phòng trước giờ vẫn dành riêng cho Nhất Nhất. Nhẹ nhàng đặt Nhất Nhất xuống, tỉ mỉ đắp lên cho hắn một tấm chăn, Nhất Phi đang định đi tìm phụ mẫu thì Thẩm Nhậm hai người đã chạy đến.
Người đầu tiên nhận được tin tức là Nhậm Thanh Hồng, khi đó nàng đang làm một số công việc thường ngày, đột nhiên hạ nhân chạy tới báo rằng Tam thiếu gia ôm một nữ nhân mang thai trở về trang, còn trực tiếp ôm nàng đến gian phòng của Tứ thiếu gia. Vừa nghe tin, Nhậm Thanh Hồng liền vội vàng kéo tướng công đang ở trong thư phòng đọc sách chạy thẳng tới phòng Nhất Nhất để xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nhưng vừa vào phòng, Nhậm Thanh Hồng tinh mắt liền nhận ra người nằm trên giường với cái bụng nhô cao kia không phải nữ nhân mà là nhi tử bảo bối Thẩm Nhất Nhất của mình!
Đến khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt kia là của Nhất Nhất thì trái tim Nhậm Thanh Hồng nhất thời như bị kim châm, đau đến tức khắc rơi lệ, vừa khóc vừa nhào về phía trước, ôm lấy Nhất Nhất, Nhậm Thanh Hồng khóc đến lợi hại.
Hài tử đáng thương! Bụng lớn như vậy, trong khi người lại không có một chút da thịt, mới ôm một cái, Nhậm Thanh Hồng liền có thể chạm được được vào từng mảnh xương dưới da của nhi tử! Tuy rằng nhi tử trước đây cũng không phải người mập mạp nhưng cũng chưa bao giờ gầy yếu đến vậy.
Chứng kiến bộ dạng này của Nhất Nhất, người làm cha làm mẹ sao có thể không thương xót?
ở”Tâm can của ta, Nhất Nhất của ta, ngươi rốt cuộc là phải chịu khổ sơ như thế nào hả?” Hai tay run rẩy xoa nhẹ khuôn mặt Nhất Nhất, Nhậm Thanh Hồng hai mắt đẫm lệ, trên mặt là thương xót không gì sánh được.
Nhìn nữ nhân trước mặt vì mình mà đau lòng, vành mắt Nhất Nhất cũng nóng lên: “Nương, ta không sao, người đừng lo lắng.”
“Nhất Nhất, đừng sợ, có phải tiểu tử Vệ Hạo Thiên kia khi dễ ngươi hay không? Ngươi cứ nói, để cha ngươi đi giáo huấn hắn một phen!” Trông thấy tiểu nhi tử gầy yếu không còn sức sống như vậy, Thẩm Dật Quần đã là gia gia cũng nhịn không được đỏ mắt.
“Cha, không cần nhắc tới người kia. Thẩm Nhất Nhất cùng hắn đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không còn ai nợ ai, cho nên, cha, mẹ, đáp ứng Nhất Nhất, không cần tìm hắn nữa, cũng không cần giáo huấn hắn, có được không?” Nhất Nhất nắm lấy tay Nhậm Thanh Hồng, đôi mắt cầu khẩn nhìn Thẩm Dật Quần.
Hắn thực sự không muốn người nhà hắn và Vệ Hạo Thiên sẽ phát sinh xung đột.
Hắn không muốn bất cứ ai bị tổn thương, cho dù hắn đã quyết định buông tay Vệ Hạo Thiên.
“Ai, Nhất Nhất, ngươi sao phải khổ vậy chứ?” Âu yếm chăm chú nhìn tiểu nhi tử, Thẩm Dật Quần thở dài.
“Đúng a, Nhất Nhất, ngươi cần gì phải như vậy chứ!” Nhậm Thanh Hồng thật sự nghĩ không thông.
“Cha, mẹ, ta… Mọi người đáp ứng Nhất Nhất, được không?” Nhất Nhất không muốn thừa nhận rằng hắn thật ra vẫn còn thích người kia, đành phải cầu xin lần nữa.
“Nhất Nhất… vậy được rồi!” Không muốn làm Nhất Nhất khó xử, Thẩm Dật Quần gật đầu, không thể không thỏa hiệp.
“Được rồi, Nhất Nhất, đệ cũng mệt mỏi rồi, trước hãy nghỉ ngơi đi. Ta và cha mẹ ra ngoài, có chuyện gì thì lớn tiếng gọi, Tam ca ở ngay bên ngoài.”
“Ân.” Nhất Nhất quả thực mệt mỏi, hắn cười cười gật đầu đáp ứng. Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không lâu sau, hắn liền đi vào giấc ngủ.
Ngoài phòng.
“Nhất Phi, nói cho ta biết, Nhất Nhất rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vừa ra khỏi phòng, Nhậm Thanh Hồng liền vội vã hỏi Nhất Phi. Nhất Phi cũng không giấu giếm, Nhậm Thanh Hồng vừa hỏi, y rành mạch kể lại tất cả những chuyện đã phát sinh trong thời gian vừa qua.
“Ai, Nhất Nhất đúng là mệnh khổ!” Nghe xong, Nhậm Thanh Hồng đau lòng dựa vào người Thẩm Dật Quần, lệ cũng không kiềm được mà rơi ra.
“Nương tử, đừng như vậy nữa, Nhất Nhất nếu đã không muốn chúng ta tới tìm Vệ Hạo Thiên thì chúng ta chỉ cần hảo hảo mà chăm sóc Nhất Nhất, không để Nhất Nhất tiếp tục chịu khổ là được rồi.” Trong lòng Thẩm Dật Quần tuy không chịu đựng nổi, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
“Ân. Nói gì thì nói, từ nay về sau nhất định không thể để Nhất Nhất chịu khổ như vậy nữa.” Nước mắt Nhậm Thanh Hồng cuối cùng cũng vơi đi một chút.
“Cha, mẹ, hai người đã biết chuyện này, vậy đại ca và nhị ca, phiền cha mẹ giải thích.” Sự tình đáng giận như vậy, Nhất Phi thật sự không muốn nói nhiều.
“Cũng được. Vậy ngươi nhanh trở về hảo hảo chăm sóc Nhất Nhất đi, những chuyện khác cha mẹ sẽ tự mình xử lý.”
“Vậy ta…”
“A!”
Lời còn chưa kịp nói xong trong phòng liền truyền ra một tiếng thét lớn của Nhất Nhất.
Nghe tiếng, Nhất Phi lập tức có phản ứng, giống như bay về gian phòng, sau đó bổ nhào tới giường. Nhìn thấy khuôn mặt Nhất Nhất trắng bệch, y sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng hỏi: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, đệ sao vậy? Đệ sao vậy…”
“Tam, Tam ca, đệ, đệ hình như sắp sinh!” Nén cơn đau, Nhất Nhất nói ra một câu khiến cả ba người khiếp sợ.
Hắn vừa mới ngủ không lâu thì cái thai trong bụng chợt động đậy, sau đó một cỗ đau đớn vô cùng kéo tới, khiến hắn không nhịn được mà “A!” lên một tiếng.
“Sắp sinh?! Nhanh, nhanh đi gọi bà đỡ! Tướng công, nhanh đi tìm bà đỡ!” Rốt cuộc trong bốn người thì Nhậm Thanh Hồng là người đầu tiên bừng tỉnh.
“Được, vậy, vậy ta đi, ta đi!” Không biết làm sao, vừa nghe Nhất Nhất nói sắp sinh, Thẩm Dật Quần cũng cực kỳ căng thẳng, so với lúc nương tử sinh còn khẩn trương hơn.
Vừa nghe Nhậm Thanh Hồng nhắc tới bà đỡ, Nhất Phi liền bình tĩnh trở lại: “Cha, đừng đi!”
Vội hô lên một tiếng khiến Thẩm Dật Quần đã chạy ra đến chợt khựng lại, Nhất Phi vội vàng giải thích, “Nhất Nhất là nam tử, không thể tìm bà đỡ bình thường!”
Một câu nói khiến mọi người bừng tỉnh, Thẩm Dật Quần lập tức bình tĩnh trở lại.
Nhất Phi nếu đã nghĩ đến vấn đề này thì chắc hẳn đã có biện pháp.
Nghĩ như vậy, mọi người liền chăm chú nhìn Nhất Phi, chờ y tiếp tục nói.
“Cha, mẹ, hai người ở lại đây trông chừng Nhất Nhất, ta đi tìm Tề Ngạo Dương! Hắn chính là vì muốn giúp Nhất Nhất sinh hạ nên mới cùng chúng ta tới Thẩm gia trang!”
“Được, vậy ngươi mau đi đi!”
Khẽ vuốt cằm, Nhất Phi nhún người nhảy khỏi phòng, chạy thẳng tới chỗ Tề Ngạo Dương đang nghỉ ngơi.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
43 chương
11 chương
29 chương