Nương tử đi nhầm phòng

Chương 24 : Muốn chạy hả?

EDIT: JUVIA Lan Lăng nghe vậy xong thì hơi nheo mắt, nàng vừa ghé sát thì một làn hương đào xen vào, vô cùng quen thuộc, hệt như mùi hương hoa đao của Đào Hoa cố! Đào Hoa cốc!? Bỗng nhiên hắn chấn động, vội vã ghì chặt vai của nàng, trong mắt tràn đầy sự tìm tòi. "Ngài?" Hoắc Thủy chấn động, thân thể nhỏ nhắn xinh xinh bị hắn nắm lấy, trong lòng hơi kinh hãi khi đôi diện với cặp mắt kia, hắn đang tìm cái gì? Nàng cứ ngỡ hắn chỉ có một biểu tình thôi chứ? Không ngờ còn có bộ dáng vội vã như vậy nữa, hình như nàng đâu có gặp hắn bao giờ đâu? Một lúc lâu sau, hắn mới buông lỏng tay ra, đôi mắt khôi phục vẻ đạm mà xen kẽ them vài phần mất mác. "Xin lỗi, là Lan Lăng đường đột." Hắn lạnh lùng nói xin lỗi, thân thể lui về phía sau mấy bước. Nàng ta không phải là nàng, sao hắn lại cho rằng nàng ta là nàng chứ? Sao hắn lại quên, Hoắc Thủy từng tu học mười năm ở Đào Hoa cốc chứ... gương mặt đối diện này khác xa với nàngkhông thể nào là cùng một người được? Một người làm sao có tới hai gương mặt chứ? "Ngài nghĩ tôi là ai hả?" Hắn cách xa khiến Hoắc Thủy bất mãn nhíu mày, nàng đột ngột nheo mắt lại, đi qua một vòng quanh hắn."Hả? Đừng nói ngài xem tôi là người trong lòng của ngài nha?" Chòi má! Nhìn không ra nha, người này vậy mà có ý trung nhân? Đáng ghét! Nữ nhân kia là ai, nàng nhất định phải đem nàng ta nhổ đến tận gốc! Mỹ nhân thế nàng đã sớm xem trọng, ai muốn cướp... giết không tha! Thấy hắn không để ý tới mà hạ mắt xuống, đôi mi dài run nhẹ, mắt ánh lên sắc sáng, vô cùng mê người! Tâm của Hoắc Thủy rung động, đôi mắt đầy sương mù, ha... mỹ nhân đẹp vậy mà nhường cho người khác thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Đương nhiên là không thể nhường rồi! Nàng rón rén đến gần, tỏa một nụ cười thân thiết, thanh âm mềm xuống. "Có thể nói cho ta biết nàng ta là tiểu thư nhà ai được không?" Nàng phải biết đối thủ là ai mới có thể trăm trận trăm thắng, mấy cô tiểu thư cổ đại sao có thể thắng nàng được? Nàng vừa tựa vào gần, hương hoa đào nhàn nhạt kia lại thoảng đến, sống động đến mức có thể tách khỏi có mùi mai! Lan Lăng bất ngờ ngước mắt, đôi mắt dừng lâu ở gương mặt thanh tú phía đối diện, khi đối mắt với đôi mắt đẹp đẽ kia thì nhất thời chấn động! Ánh mắt của nàng thật đẹp, căn bản là khác hẳn với gương mặt kia! Một người có hai gương mặt sao? Chỉ cần dùng thuật dịch dung, thì có thể giải quyết điểm đó thật dễ dàng! Huống hồ, hắn chưa quên thân phân của nàng là đại tiểu thư của Hoắc gia, lại tu học trên Đào Hoa cốc nhiều năm... nghĩ như thế, vậy thì người hắn muốn tìm có thể là nàng! Nghĩ điều này, sự mất mác trong lòng biến mất mà thay vào sự mừng rỡ... , hận không thể xuyên thấu qua bộ dạng bình thường kia của nàng! Hoắc Thủy bị hắn nhìn đến rợn tóc gáy, lưng đột nhiên lạnh xuống, nàng bất chấp việc gì mà cười ha ha, rồi lui về hướng lan can. "Công tử Lan Lăng, sắc trời cũng tối rồi, ta sẽ không quấy rầy nữa, sau này còn gặp lại ha!" Trực giác của nàng muốn chạy trốn vì nhận thấy điều gì đó! Nói xong, sau lưng đã dán lên lan can gỗ, đột ngột xoay người, nhún chân một cái, sử dụng khinh công muốn rời khỏi đây. Phía sau tràn lên một đợt hương mai, bên hông căng thẳng! Một khúc lụa trắng đã quấn quanh eo của nàng, rồi giật một cái kéo nàng lại, sau đó bị ôm vào một khuôn ngực ấm áp, hương mai nhàn nhạt vây quanh nàng, bên tai là khí tức ấm áp của hắn, âm thanh thanh nhã hơi chút trầm, nhè nhẹ ái muội. "Thế nào? Bị ta nhận thấy điều gì nên muốn chạy trốn sao? Hả?" Hoắc Thủy mềm cả người, căn bản không có sức để giãy dụa, vương ra một nụ cười, "Nào có? Chỉ là sắc trời đã tối, một thiếu nữ xinh đẹp như ta thì sẽ không được an toàn nếu đi giữa trời tối!" Chết tiệt! Rốt cuộc thì hắn nhìn ra điều gì? Vừa rồi còn là bộ dáng lạnh lùng, trong nháy mắt, lại trở nên ái muội tà ác, rốt cuộc bộ dang nào mới là hắn? Nam nhân này, giảo hoạt hơn con hồ ly kia nữa mà! "Ha ha..." Lan Lăng nghe xong thì không khỏi cười ra tiếng, thật hắn chưa từng thấy có người lại tự khen mình đến mức ấy, mặt không đỏ mà mũi cũng không thở gấp, nha đầu kia đúng là quá thú vị! Đôi mắt nửa khép, tỉ mỉ quan sát dáng người mảnh khảnh kia, làn da hồng nhạt lộ ra dưới bạch y, vô cùng mê người, gương mặt trái tim tinh xảo nhỏ nhắn, ngoài ý muốn lại không thấy được chỗ dịch dung ở hai má! Sao có thể?! Hắn biết nàng dịch dung, lại không ngờ thuật dịch dung của nàng cao siêu đến thế, không để lại chút dấu vết nào, hoàn toàn đạt tới mức xuất thần nhập hóa! "Ngươi cười cái gì?" Hoắc Thủy có chút ảo não, nàng thấy rõ ánh amwts của hắn, nàng không thích bị người khác chằm chằm như thế! Qủa nhiên là hắn hoài nghi nàng, hừ! Bộ cho rằng nàng ngốc vậy sao, sẽ để lại dấu vết ở hai má hả? Cái loại dịch dung vụng về này nàng không thèm dùng đâu, dịch dung của nàng trùm đến tận ngực, như vậy thì an tàn hơn nhiều! Hắn muốn nhìn rõ, thì chỉ còn cách cởi y phục của nàng ra thôi! Đang nghĩ ngợi, cần cổ nóng lên, ngón tay của hắn đã vuốt nhẹ lên đó, dần dần hạ xuống. Một cỗ xúc cảm theo đầu ngón tay của hắn mà truyền khắp cơ thể, Hoắc Thủy quá sợ hãi. "Ngươi muốn làm cái gì?!" Nàng bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức giãy giụa, hắn lại trói chặt cơ thể nàng, ngón tay chưa dừng, xoa xuống nơi khác nhau giữa nữ nhân và nam nhân, nhất thời không thể giãy được, Hoắc Thủy chỉ còn một cách, há miệng la lớn. "Phi lễ a!!!"