Nương tử đi nhầm phòng
Chương 22 : lan lăng... lan lăng
"A......" Hoắc Thủy nghe xong thì miệng co rút mạnh, giọng điệu này sao lại giống với con hồ ly kia dữ vậy? "Ta ngu ngốc lúc nào hả? Không có mắt nhìn!".
Không chút nào để ý mà biểu hiện ra gương mặt sống động như vậy, đôi mắt dưới mặt nạ bạc chợt lóe lên, "Hửm, nói như thế, Hoắc đại tiểu bây giờ và Hoắc đại tiểu thư trong lời đồn ko phải cùng một người?"
Đây là có ý gì? Trong lòng Hoắc Thủy kinh hoảng, hắn hiểu hết lời nói của nàng, vậy không chừng cngx là người xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt đến? Chỉ là, nếu không phải, vậy nàng đã bại lộ rồi sao? Tại cái thời đại phong kiến này, nếu để cho người khác biết, sẽ xem nàng như yêu quái mất? Không được! Không được! Đột nhiên đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, có rồi!
"Công tử, lời này ta không hiểu lắm? Ta chính là ta, nào phải người gì người kia như ngài nói? Nếu không tin, ta nói với ngài một vài vấn đề, ngài xem được không?" Nàng sẽ dùng những vấn đề liên quan tới thế kỷ hai mươi mốt, những vấn đề này đơn giản cực kỳ, nếu không phải là người hiện đại sẽ không hiểu ra.
"Vấn đề? Vậy thì xin mời?" Nam tử nhướng mày, đôi mắt hiện lên chút ý cười, quả nhiên, nha đầu kia không ngu ngốc! Nàng không dễ dàng mà thừa nhận, không sao, hắn còn rất nhiều thời gian và biện pháp.
Hoắc Thủy quay đầu nhìn chung quanh một lần, hơi nhíu mày. "Ở đây thật bất tiện, hơn nữa người tới là khách, không lẽ ngay cả cửa ngài cũng không muốn cho ta vào?" Người này cũng quá cẩn thận đi chứ, ngay cả nơi ở cũng bí mật đén thế, vừa rồi nàng chỉ dựa vào cảm giác nhớ kỹ một chút. Hắn là vị Lâu chủ thần bí của Phong Yên lâu, sao nàng lại quên điều này chứ?
"Xin mời." Nam tử cười khẽ, ày ra dáng người ưu nhã mà xuống xe ngựa trước, xuống xong thì vén màn đứng chờ.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, chỉ xuống xe thôi cũng đã đẹp như vậy, Hoắc Thủy thở dài mà nheo mắt lại, thuận thế để trên tay hắn, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy rừng Bạch Mai trước mắt, kinh diễm đến mức trừng hai mắt lên. "Đẹp quá à... tại sao mai lại có thể vào cuối xuân, thật đúng là hưởng thụ mà!" Không thể không nói, người này có có chút tài năng, vậy mà có thể tạo ra loại lanhxmai chịu được ấm áp!
Trước mắt rừng mai nếu như một mảnh tiên cảnh, nghe tiếng phấn hoa phát tán cánh hoa như mưa, chỉ có một cái đá xanh đường mòn trườn kéo dài tới tùng lâm ở chỗ sâu trong, xuyên thấu qua rừng mai mơ hồ có thể thấy được một cái nhà lầu các, chỉ có hai tầng, lại hết sức tinh mỹ độc đáo.
Một dáng xanh một dáng trắng, một đi trước một đi sau giữa đường mòn, cánh hoa mai trắng nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu hai người rồi đến bả vai, càng tăng thêm mấy phần thanh thoát kỳ ảo.
Nhìn bóng xanh trước mặt, chậm rãi bước đi, trường sam thượng bị dính cánh hoa, chỉ một bóng lưng thôi cũng khiến người ta vui vẻ thoải mái, mái tóc đen dài tung bay, thật giống câu nọ, thanh y tao nhã, hồng nhan tuyệt thế! Nàng thật muốn xông lên phía trước, giở mặt nạ xem thẻ dưới đó đang chứa đựng loại gương mặt như thế nào?
Có người không cần tư thái mà cũng có thể khiến người ta kinh diễm, hắn là người nam tử như vậy!
Hắn... ừm... Hoắc Thủy ảo não nhíu mày, đến bây giờ ngay cả tên hắn nàng cũng không biết! Mọi người đều gọi hắn là Lâu chủ Phong Yên lâu, nhưng lại không ai biết tên thật của hắn, nếu nàng hỏi, hắn sẽ nói sao? Cuối cùng, nàng cũng không nhịn được mà mở miệng. "Ngài tên là gì?"
Thân ảnh màu trắng phía trước rõ ràng ngẩn ra đôi chút, tuy vậy lại không ngừng bước mà vẫn duy trì nhịp đi.
Phản ứng của hắn đúng theo dự liệu của nàng, nhún vai bỏ qua, nàng lại nói. "Tên chẳng qua là cái danh hiệu mà thôi, bộ quý đến vậy sao? Nếu ngài không muốn nói, ta sẽ gọi ngài là... khụ khụ..." Dừng một chút, nàng ho nhẹ mở miệng. "Mỹ nhân? Tiểu Mai? Nam bảo chủ? Hay là..."
Nam tử càng nghe thì sắc mặt càng khó nhìn, khóe miệng có chút co rút, vì muốn ngăn cản mấy lời càng khó nghe của nàng, nên lãnh ngạnh mà phun ra hai chữ. "Lan Lăng."
"Lan Lăng?" Hoắc Thủy nghe xong thì chấn động, đôi mắt hiện lên chút đắc ý, ánh lên màu nắng, đẹp đến động lòng người! Hôm nay nàng lại có thể biết đến tên thật mà không ai biết của lâu chủ Phong Yên lâu, chuyến đi này thật đáng giá! "Lan Lăng? Lan Lăng... Lan Lăng..." Tên này...
"Cô đừng gọi!" Bỗng nhiên hắn dừng bước lại, lạnh lùng nói, nàng không biết thanh âm của nàng rất dụ hoặc sao? Vậy mà cứ đọc mãi tên hứn, thật không biết nàng là cố ý hay vô ý?
"A...... " Hoắc Thủy ngạc nhiên, gọi tên thì có sao à? Nàng nhíu mày. "Keo kiệt!"
Lan Lăng nghe trong thì muốn phụt cười, thiếu nữ thông minh khiến hắn thêm vài phần kính trọng trong nháy mắt đã như hóa trẻ con, đúng là hắn không thể hiểu nổi nàng.
"Dừng ở trước làm chi, không đi nữa hả?" Thanh âm mềm mại ở phía sau kéo lại thần chí của hắn, hắn ngẩn ra, đôi mắt lóe lóe, sao đó bước tiếp về phía trước.
Đi khỏi rừng mai là một tòa lầu các tinh xảo, A Mộc đứng phía trước cửa, nhìn thấy hai người, cung kính gật đầu, "Chủ tử, Hoắc đại tiểu thư."
Chủ tử? Xưng hô này khiến cho Hoắc Thủy xẹt lên một mạt nghi hoặc ở trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
15 chương
82 chương
47 chương
51 chương
185 chương
239 chương