Nương Tử Cười
Chương 91
Chờ An Nhược Hảo trong tháng xong, lại bảo dưỡng thân thể, đã là tháng mười. Nàng nhìn nhi tử và nữ nhi khéo léo động lòng người trong tã lót, nét mặt tươi cười như hoa. Mặc dù lúc ra đời gần như khiến nàng muốn cắn lưỡi tự vẫn giải thoát, nhưng bây giờ càng nhìn càng thích.
“Nhan Nhan, dáng dấp nữ nhi thật giống nàng.”
“Xinh đẹp chứ?” An Nhược Hảo buồn cười.
“Xinh đẹp!”
“Tiểu thư, cô gia, nghe bên Tề phủ truyền tới, nói Tề phu nhân sắp sinh, mời hai người chạy nhanh qua.” Chung Cẩn Ngôn đi vào cửa báo.
“Được.” Lăng Canh Tân giao hài tử cho hai bà vú, Lăng Tri Ẩn hôm nay nhàn rỗi cũng ở đây chơi đùa.
“Cuối cùng lão tiểu tử kia cũng có hài tử, các ngươi đi trước đi, ta chơi đùa một lát mới sang.” Lăng Tri Ẩn phất tay với bọn họ, “Các ngươi yên tâm, hài tử có nhiều người trông như vậy.”
“Dạ.” Hai người yên tâm thoải mái đến Tề phủ.
“Tề Phỉ Dương ngươi là tên khốn kiếp, sinh con đau thế này!”
Hai người vừa vào phủ đã nghe thấy tiếng kêu rên của Bạch Tịnh Thiền trong phòng, liếc mắt nhìn nhau: Trung khí đầy đủ như vậy, có thể nói tốt hơn An Nhược Hảo hôm đó nhiều.
Tề đại thúc ở ngoài cửa vẻ mặt đau khổ, uất ức nói: “Ta khốn kiếp, ta là tên khốn kiếp, nhưng Thiền Thiền nàng tiết kiệm sức lực sinh hài tử trước.”
“Tiết kiệm hơi sức gì, hài tử này trước vẫn giày vò ta, bây giờ cũng không khiến ta tốt hơn!” Bạch Tịnh Thiền hắng giọng vừa kêu đau vừa dạy dỗ Tề đại thúc.
“Được, chờ sinh hài tử xong, ta sẽ giúp nàng dạy dỗ nó!” Tề đại thúc chỉ thể nói theo lời nàng.
“Đây là ta sinh hay chàng sinh, chàng dám dạy dỗ hài tử của ta?”
“Được được, là nàng sinh, nàng tới dạy dỗ!” Tề đại thúc tiếp tục hùa theo.
“Chẳng lẽ hài tử này không phải của chàng, lại để ta giáo huấn!”
“Ta, Thiền Thiền, nàng muốn ta làm sao bây giờ.” Tề đại thúc thấy An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân đi vào, nhăn mặt chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo thật sự khó đối phó.
An Nhược Hảo bật cười, nhẹ nhàng nói: “Khí lực này của Tịnh Thiền cô cô, đừng nói sinh một, sinh mười cũng không có vấn đề gì.”
“Thật?” Tề đại thúc nhẹ giọng hỏi không biết đến bao giờ.
“Thật.” Lăng Canh Tân cười siết chặt tay nhỏ bé của An Nhược Hảo, nghĩ đến ngày đó nàng khổ cực, Bạch Tịnh Thiền này hoàn toàn không tính là gì.
“Tề Phỉ Dương, chàng lăn đi đâu rồi, nửa ngày không thấy tiếng!” Bạch Tịnh Thiền lại bắt đầu kêu, “Ôi, đau chết ta, ngươi là hài tử hư, nương cũng không cần thương ngươi, sớm biết trước sẽ không ăn nhiều thuốc bổ như vậy, mập mạp không ra được.”
“Phu nhân, người dùng sức bên dưới.” Bà đỡ bất đắc dĩ thúc giục.
“Thiền Thiền, nàng nghe bà đỡ trước, ta vẫn ở bên ngoài cửa coi chừng, buổi sáng ta cũng không lên triều, coi chừng nàng, coi chừng hài tử.”
“Hừ.” Bạch Tịnh Thiền vẫn bất mãn hừ hừ.
An Nhược Hảo cười ha hả, mở cửa dieendaanleequuydonn vào phòng. Nàng biết Tịnh Thiền cô cô chỉ gào to ngoài miệng, chứ trong đáy lòng mềm: “Tịnh Thiền cô cô, cô cô đừng giày vò Tề đại thúc nữa. Đại thúc đang đứng bên ngoài canh chừng, mặt cũng nhăn thành trái khổ qua rồi.”
“Là hắn đau hay ta đau, ôi, tiểu tử hỗn đản mau đi ra!”
“Phu nhân, lại dùng chút sức, đầu đi ra.”
“Cô cô, người đừng dùng sức ngoài miệng, chú ý dùng lực phía dưới đi, sinh xong là tốt.” An Nhược Hảo cũng ngồi xuống bên giường, cầm tay cô cô.
Bạch Tịnh Thiền không hổ luyện võ, cầm ngược lại tay nàng, thiếu chút nữa vặt đứt cổ tay nàng.
“Cô cô, cô cô bóp đau ta, dồn sức tập trung phía dưới đi, sinh xong đứa bé là tốt.” An Nhược Hảo đau quá muốn rút tay lại.
“Thật đau, Tiếu Nhan!”
“Cô cô, như vậy vẫn còn coi là tốt, lúc ta sinh hai mới đau, hoàn toàn không nói ra lời.”
“Tề Phỉ Dương, sao chàng, a!” Bạch Tịnh Thiền đang định gọi Tề đại thúc, đột nhiên hét thảm một tiếng.
“Thiền Thiền, Thiền Thiền, nàng làm sao vậy?” Tề đại thúc cuống quýt nóng giận, định xông tới, lại nghe bà đỡ chúc.
“Tề lão gia, rốt cuộc đi ra rồi, là một tiểu công tử.”
“Oa, oa -” Xem ra hơi sức đứa nhỏ còn tốt hơn Tịnh Thiền cô cô, tiếng khóc hết sức trong trẻo.
“Phù, rốt cuộc đi ra ngoài.” Bạch Tịnh Thiền thở phào một hơi, “Cho ta nhìn.”
“Phu nhân, trước ôm đi tắm rồi cho phu nhân nhìn, kiên nhẫn đợi lát nữa.” Bà đỡ khác ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán, nói.
“Nhanh lên một chút.” Bạch Tịnh Thiền thúc giục.
“Thiền Thiền, Thiền Thiền.” Tề đại thúc nghe người bên trong nói thu thập xong vội chạy vào.
“Phỉ Dương.” Bạch Tịnh Thiền bỗng nhiên bẹp miệng, tỏ vẻ cực kỳ khổ sở yếu ớt.
“Thiền Thiền, cực khổ.” Tề đại thúc nắm tay nàng xoa nắn.
An Nhược Hảo lui sang một bên, không ngờ Tịnh Thiền cô cô “Sản phụ lớn tuổi” này sinh còn thuận lợi hơn nàng.
“Lão gia, phu nhân, tiểu công tử mặc xong rồi.”
“Ừ, đến đây để phụ thân ôm.” Tề đại thúc vui mừng mắt cũng híp tịt lại, “Tề Đạt, thưởng toàn bộ, thưởng bao nhiêu ngươi nhìn mà làm!”
“Dạ, lão gia!” Người quản gia gọi là Tề Đạt cười đến chân chó khác thường, lĩnh mệnh mà đi.
An Nhược Hảo nghe, Tề đại thúc này đúng là đầu óc nhỏ, nếu không phải được Hoàng thượng ưu ái, không chừng ngày nào đó nằm đường cái ngủ rồi.
“Phỉ Dương ôm đến cho ta nhìn một chút.” Bạch Tịnh Thiền đau cả người đến mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn khẽ nhổm người dậy, An Nhược Hảo vội vàng kê cái gối dưới cổ nàng.
“Ừ, sao lại nhăn nhúm khó nhìn vậy?” Bạch Tịnh Thiền nhìn xong cau mày.
“Không khó coi, không khó coi.” Tề đại thúc biết nàng nói dối, vội vàng phủ nhận.
“Giống như con khỉ nhỏ, khó trách ở trong bụng cũng không để cho ta tốt hơn, da như vậy.” Ngoài miệng Bạch Tịnh Thiền oán giận, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ cưng chiều.
An Nhược Hảo nghe cười hoài, tiếp lời: “Tịnh Thiền cô cô, đứa bé mới sinh ra đều như vậy, chờ thêm một tháng nữa sẽ xinh đẹp rồi. Giống hai đứa nhà chúng ta, hiện tại mềm mại, ông nội và phụ thân dính gần như không thể rời bỏ.”
“Thật?” Bởi vì Bạch Tịnh Thiền không tiện ra cửa, vẫn chưa từng thấy, nhíu mày.
“Đương nhiên là thật, hơn nữa về sau bảo bối nhà ta muốn kết hôn với khuê nữ của Tiếu Nhan, đương nhiên phải anh tuấn phi phàm.” Tề đại thúc vẫn đùa giỡn với tiểu nhi tử, hoàn toàn không để ý đến phụ mẫu “Cô dâu nhỏ” ở bên cạnh còn chưa đồng ý.
Quả nhiên, Lăng Canh Tân run rẩy miệng: “Tề đại thúc, ngài ghép uyên ương có phải thái quá không. Khuê nữ nhà ta có thể lớn hơn con khỉ nhỏ này.”
“Lớn thì sao, lấy nữ hơn ba như mang vàng về nhà, huống chi mới hơn ba tháng.” Tề đại thúc bĩu môi.
“Ta không đáp ứng.” An Nhược Hảo cũng kháng cự.
“Không có việc gì, ta đồng ý là được.” Tề đại thúc đoán chắc hai tiểu bối không dám làm khó hắn.
“Muốn cháu nội của ta, chờ hài nhi của ngươi lấy được công danh lại nói, chờ đến khi con khỉ nhỏ của ngươi die endaa nleequ uydonn đạt được công danh, chỉ sợ cháu gái khuynh quốc khuynh thành của ta đã sớm được các nhà ở thành Đông Đô tranh đoạt, không tới lượt rồi.” Lăng Tri Ẩn từ xa cao giọng trêu chọc.
“Con ta nhất định sẽ cưới được cháu nội của ngươi, hừ.” Tề đại thúc tức giận nói, lại còn dám nói nhi tử của hắn là con khỉ nhỏ.
“Phỉ Dương, ta muốn tự mình dạy dỗ nhi tử.” Bạch Tịnh Thiền suy nghĩ thật lâu, nói.
“Tại sao, ta có thể giúp nàng, nàng cũng dùng ít sức.” Tề đại thúc buồn bực.
“Không cần, không lại giống như Chung Dục Cẩn vậy, cho đến giờ vẫn không tìm được cô nương, ta hơi lo lắng cho nhi tử của chúng ta.” Bạch Tịnh Thiền kêu hắn để đứa bé ở bên người, tỉ mỉ suy nghĩ, nhìn kỹ cũng không tệ lắm, chờ mặt mày lớn lên là tốt.
“Tại sao phải đụng đến ta!” Chung Dục Cẩn từ ngoài nhảy vào, la hét kháng cự, “Ta thì thế nào.”
“Phỉ Dương, chàng xem xem, nếu đứa bé của ta cũng cái dạng kia, về sau không lấy được nàng dâu thì làm sao, ta phải tự mình dạy.” Bạch Tịnh Thiền nghiêm mặt nói.
Tề đại thúc bẹt bẹt miệng, không nói tiếp, liếc nhìn Chung Dục Cẩn, bất đắc dĩ gật đầu.
“Ta thì sao, hừ, mấy ngày nữa ta tìm nương tử xinh đẹp cho các ngươi nhìn.” Chung Dục Cẩn không phục.
“Vậy ngươi tìm cho chúng ta nhìn đi.” Bạch Tịnh Thiền cố ý kích hắn.
“Tìm tìm, không để ý đến các ngươi, ta cũng muốn sinh con chơi.” Chung Dục Cẩn vừa nghiêng đầu vừa đi rangoài.
“Sinh con chơi…” An Nhược Hảo im lặng, nhị ca này quả nhiên vẫn chưa trưởng thành, hoàn toàn bị Tề đại thúc dạy sai lệch.
“Thiền Thiền, con chúng ta khẳng định chơi tốt hơn hắn.” Tề đại thúc cười.
“Chơi? Ta muốn để đứa bé tranh thủ công danh, tương lai không cưới được khuê nữ Tiếu Nhan thì làm thế nào, con bé vừa sinh nhưng là tiểu quận chúa!” Bạch Tịnh Thiền quyết tâm phải bám lấy cuộc hôn nhân này với An Nhược Hảo.
An Nhược Hảo không nhịn được nâng trán, bảo bối nhà nàng còn chưa trưởng thành đâu đã bị người bắt đầu tranh đoạt. Mấy ngày trước ở trong cung ma ma bên cạnh thái hậu đã xem, sau đó bắt đầu khoe khoang ba hoa chích chòe, lúc ấy thái tử phi muốn chọn cô dâu nhỏ cho tiểu Vương tử rồi, may mà Lăng Tri Ẩn không nhìn trúng đứa nhỏ ngơ ngác, đùn đẩy. Hôm nay, hài tử này vừa mới sinh, ai phụ mẫu không đáng tin cậy đã la hét đòi kết thân, vậy phải làm sao mới tốt.
Lăng Tri Ẩn suy nghĩ một chút; “Không được, ta phải vào cung đòi hoàng huynh một ý chỉ, để hoàng huynh ban tên cho, về sau cưới gả có thể dựa theo ý mình. Nếu không sớm bị định, nhiều chơi xấu quá.”
An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân liếc mắt nhìn nhau, Lăng Tri Ẩn lão ngoan đồng này xem chừng muốn cháu gái cháu trai của mình trở thành món hàng nóng tay đẹp mắt đùa giỡn ở thành Đông Đô.
“Ừ, ta cũng phải đi cầu xin Hoàng thượng ban tên cho.” Tề đại thúc gật đầu, caiá này hay, có Hoàng thượng ban tên cho sẽ tài trí hơn người rồi, còn sợ gì.
“Phỉ Dương ngốc, bát tự đứa bé còn chưa xem đấy.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng gọi hắn lại.
Tề đại thúc đứng lại, gãi gãi đầu: “Cũng đúng, chờ thêm mấy ngày nữa ta tìm Khâm thiêngiám xem, hừ.”
An Nhược Hảo không nhịn được bất bình thay Khâm thiên giám, người ta nhìn bầu trời giống như nhìn vận nước bị kéo tới nhìn vận mệnh rồi, mặc dù trước cũng biết Lăng Tri Ẩn từng làm chuyện như thé. Đại khái đây chính là “Bắt đầu” vô cùng tốt? Về sau chỉ sợ công việc của Khâm thiên giám lại nhiều hạng mục nhất rồi.
Chờ An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân trở về phủ, nhìn nam nữ nhi của mình, so sánh với con khỉ nhỏ nhà Tề đại thúc, quả nhiên thuận mắt hơn nhiều, hôn nhẹ cái này ôm ấp cái kia, hai đứa bé trợn mắt nhìn, gần đây bị ôm phiền, bọn chúng muốn tự mình chơi.
Lăng Canh Tân nhìn đứa nhỏ không kiên nhẫn, quay đầu lại đi phiền An Nhược Hảo: “Nhan Nhan, bọn chúng đều không thân mật với ta.”
“Hài tử của chàng, sao lại không thân mật với chàng.” An Nhược Hảo lườm hắn, nữ nhi vô cùng yêu nàng, cả ngày kéo trân châu trên y phục của nàng không buông tay, chỉ sợ trân châu bung ra.
“A Tân, Tiếu Nhan, tên xin rồi, hộ tịch cũng thuận tiện làm xong.” Lăng Tri Ẩn từ bên ngoài đi vào, đưa cho hắn một sổ ghi chép, sau đó phối hợp đi chơi đùa cháu trai cháu gái, thật quá đáng yêu, còn đáng yêu hơn bọn họ khi còn bé.
“Nhìn cháu trai ta lại đang phun bong bóng, xem ra ngày mai lại là ngày nắng gắt đấy.”
An Nhược Hảo nghe, mừng rỡ cười không ngừng, cùng Lăng Canh Tân mở hộ tịch ra, thấy tên nữ nhi đột nhiên xuất hiện. Bởi vì huyết mạch hoàng gia, cho nên nhi tử thấy bối phận hoàng gia, là Hoàng thượng ban tên cho, tên nữ nhi cũng do Thái hậu chọn, bọn họ bày tỏ rất hài lòng.
Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ đến ngày hai mươi tháng chín là sinh nhật Lăng Canh Tân, tính ngày: “Nhị ca, ngày mai là sinh nhật chàng?”
“Sinh nhật?” Sau khi kinh ngạc, Lăng Canh Tân cười nói, “Khi còn bé không để ý, coi như ngày bình thường thôi.”
An Nhược Hảo chua xót trong lòng, tự nói với mình nhất định phải cho hắn trải qua một sinh nhật tốt đẹp, ra cửa phân phó người làm giúp một tay.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hai ngày sau, nàng để nam nữ nhi ở lại phủ Hộ quốc công cho mọi người chăm sóc, một mình trở về nông trang. Đợi nàng chuẩn bị thỏa đáng xong, mới cho người đến phủ Hộ quốc công mời Lăng Canh Tân tới.
Lăng Canh Tân nghe nói một mình Nhan Nhan đi nông trang, bản thân cưỡi ngựa chạy đến. Chờ đến Đào nguyên, bên ngoài nhà không có ai, hắn nghi ngờ đẩy cửa vào, hoa quế bay từ đỉnh đầu xuống, mùi thơm xông vào mũi.
Hắn nhìn thấy trong đại sảnh có bóng dáng màu đỏ đang bận rộn, lập tức bước qua thềm cửa đi vào. Vào cửa nhìn trái phải, bên trong phòng bày một bàn dài, trên bàn bày một hàng nến, chiếu ánh đỏ khắp cả phòng.
Giữa bàn bày cao lương mỹ vị, hương vị kia lấn át hương hoa quế, khiến hắn chảy nước miếng.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân gọi bóng dáng đang bận rộn.
“Xong ngay đây.” An Nhược Hảo chạy đến phòng bếp nhỏ, bưng chén canh cuối cùng lên.
“Nhan Nhan.”
“Sinh nhật vui vẻ, chúc chàng về sau mỗi ngày đều hạnh phúc như ý.” An Nhược Hảo bưng một tô cho hắn.
Lăng Canh Tân vừa nhìn: “Mỳ trường thọ?”
“Ừ.” An Nhược Hảo vốn định làm bánh ngọt, nhưng nguyên vật liệu nấu ăn không có, hơn nữa chưa chắc Lăng Canh Tân đã thích ăn, nên làm mỳ trường thọ bình thường nhất.
“Ăn ngon.” Lăng Canh Tân ăn vài miếng đã ăn xong chén to mỳ trường thọ.
“Ngốc, sao ăn hết, bên trên còn một bàn đấy.”
“Không có việc gì, dạ dày ta lớn.”
An Nhược Hảo cười ha ha, kéo tay hắn ngồi xuống, ý bảo hắn bắt đầu ăn.
Lăng Canh Tân đã sớm nuốt một bụng nước miếng, ngồi xuóng ăn triệt để, hưn nữa ý Nhan Nhan rõ ràng, tất cả đều chuẩn bị vì sinh nhật hắn, có thể hắn phải ăn toàn bộ món ăn vào bụng.
“Ngốc, bụng ăn no quá thì đừng ăn nữa.” An Nhược Hảo nhìn hắn không đành lòng lãng phí tâm ý của mình mà biến bụng mình thành tròn xoe, lấy chiếc đũa trong tay hắn xuống.
“Ưmh.” Lăng Canh Tân che bụng, thật sự hạnh phúc, thật thỏa mãn.
“Ngốc.” An Nhược Hảo thấy vậy, lại cười khẽ.
Bỗng nhiên, mắt Lăng Canh Tân sáng ngời: “Nhan Nhan, ta dẫn nàng đến chỗ này.”
“Chỗ nào?”
Đi thì biết.” Lăng Canh Tân die.enda`anleequuyd.onn kéo nàng, giống như trận gió lướt qua sân sau, mang nàng lên núi nhỏ.
An Nhược Hảo bò theo đường đá này lên, từ trước đến nay chưa từng tới, bây giờ mặc dù nhìn núi không cao, nhưng đủ để nhìn nửa thành Đông Đô rồi.
“Đến rồi.” Lăng Canh Tân kéo nàng mở cửa hàng rào bằng tre.
“Nhà Tiếu Nhan?”
“Ừ, thật ra năm ngoái đã làm xong, chỉ có điều khi đó nàng mang thai nên không mang nàng tới, ta vẫn muốn cho nàng bất ngờ.”
“Ta rất thích.” An Nhược Hảo đi tới vuốt ve cửa sổ làm bằng trúc, từ trong cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy cây lựu trong sân, mặc dù đã qua kỳ trổ hoa, nhưng nhìn dáng dấp vẫn sức sống bừng bừng.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân vừa chạy suốt đường cảm thấy khát nước nên đi lấy chút nước suối, trở lại nhìn thấy An Nhược Hảo đang nằm trên giường trúc, tư thế mê người.
“Giống trước kia như đúc.”
“Khát nước không?” Lăng Canh Tân đưa ống trúc cho nàng.
An Nhược Hảo nhận lấy uống, lại không cẩn thận để nghiêng ống trúc, toàn bộ số nước còn dư đổ hết lên người.
“Nhan Nhan.” Xiêm áo mùa thu còn chưa thật dày, cho nên sau khi dính nước đã dính hết lên người. Vóc dáng trọn vẹn của An Nhược Hảo nhanh chóng khôi phục, hơn nữa càng thêm dáng vẻ của thiếu phụ lười biếng, càng thêm vẻ mê người.
An Nhược Hảo nhìn mắt hắn gần như toát ra ánh sáng, tính toán, hắn đã cấm dục hơn một năm, khẽ đứng dậy ôm cổ hắn ngã xuống giường.
Đời này kiếp này, bọn họ nhất định ngọt ngọt ngào ngào, triền miên không nghỉ.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
32 chương
60 chương
23 chương
7 chương