“Ăn cá.” An Nhược Hảo cứ ép hắn ăn điểm tâm, tuy nhiên hai người đều có suy nghĩ riêng. Sau một canh giờ, Lăng Canh Tân làm xong hai người rơm, đặt ở góc ruộng dưa, thuận tiện cột mấy cây roi bằng trúc vào tay người rơm, nhìn giống như một người đang đuổi súc vật. “Nhị ca, huynh làm tốt thật.” An Nhược Hảo lqd nhìn người rơm, lại cúi đầu nhìn dưa hấu đã ra hoa lúc sáng sớm, hoa màu vàng tuy nhỏ, nhưng tràn đầy sức sống. “Tiếu Nhan thích hoa sao?” “Thích.” An Nhược Hảo đưa tay gõ gõ nhẹ lên bông hoa nhỏ màu vàng. Lăng Canh Tân hỏi xong liền đi vào trong cánh rừng, An Nhược Hảo nghĩ hắn lại đi lấy rơm rạ, vẫn ngồi chồm hổm xem dưa hấu, nhìn hoa dưa hấu. “Tiếu Nhan, cho.” Lăng Canh Tân đột nhiên trở lại, đứng bên cạnh nàng, đưa cho nàng một vòng hoa. An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn vòng hoa nhiều màu sắc khác nhau, trong lòng xúc động không thôi. Ngày hôm qua lúc lên núi nàng đã nhìn thấy hoa này, cách đây không xa, nàng chỉ nói thích, hắn liền chạy tới núi bên kia hái hoa làm thành vòng hoa cho nàng “Không thích?” Lăng Canh Tân thấy nàng không lên tiếng sau một lúc lâu, cũng không đón lấy, trong lòng lại bắt đầu bồn chồn “Thích.” Trong mắt An Nhược Hảo hơi nóng, nhận lấy vòng hoa đội lên đầu. “Sao khóc?” dieendaanleequuyddoon Lăng Canh Tân đưa ngón tay thô ráp lướt qua gương mặt nàng. “Nhị ca, xin lỗi.” “Tiếu Nhan.” “Sáng nay muội không nên hung hăng với huynh.” An Nhược Hảo ôm cổ của hắn, chống cằm vào trong hõm vai hắn. “Không có việc gì, chắc là nhị ca không tốt, chọc Tiếu Nhan tức giận.” Lăng Canh Tân khẽ vuốt ve lưng của nàng, lại nhận hết lỗi sai về mình. “Về sau muội sẽ không bao giờ dữ tợn với huynh.” “Nha đầu ngốc, mất hứng cứ việc phát giận với nhị ca là được, nhị ca không ngại.” Lăng Canh Tân kéo đầu nhỏ của nàng từ trong ngực ra, yên lặng nhìn nàng. “Nhị ca rất tốt với muội.” Hai người cứ ôm nhau ngồi chồm hổm trên mặt đất hồi lâu, cuối cùng chân An Nhược Hảo đã tê rần nghiêng sang bên cạnh một cái rồi đứng lên. “Nhị ca cõng muội.” Lăng Canh tân không nhiều lời đặt nàng lên lưng, cõng nàng xuống núi. “Nhị ca, khi nào thì tới thu dưa hấu?” “Nhìn tình hình này, chưa tới lqd tám chín ngày là được. Đến lúc đó, cầu chắc cũng sửa xong, đến khi đó nhị ca dẫn muội đi bán dưa hấu. “Được.” “Nhị ca mua thức ăn ngon cho muội.” “Được.” Lăng Canh Tân trầm mặc một lúc: “Còn phải mua thêm khóa sắt.” “Tại sao?” “Lần sau nhị ca đến xem dưa, một mình muội ở nhà khóa khóa sắt, cũng không sợ người ta tới cậy cửa, như vậy muội không cần tới ruộng dưa rồi.” “Nhị ca, muội thích nơi này.” “Nhưng buổi sáng muội tức giận, muội nhất định là không thích nơi này.” Giọng nói của Lăng Canh Tân chân thật đáng tin. An Nhược Hảo cũng không tiện giải thích, không thể làm gì hơn là trầm mặc. Lần này bọn họ từ sau nhà tiến lqd vào sân, An Nhược Hảo phát hiện trong sân trồng rất nhiều cà cùng dưa chuột: “Nhị ca, rau trồng sau nhà đã già, sao không lấy xào ăn?” “Nhị ca trồng quá nhiều rau, quên mất rau sau nhà rồi.” Lăng Canh Tân đặt nàng xuống, vào nhà lấy rổ bắt đầu hái cà cùng dưa chuột. “Muốn ăn thịt bằm cà, muốn ăn dưa chuột ngâm tương.” An Nhược Hảo nói lẩm bẩm. “Thịt bằm cà là cái gì?” Lăng Canh Tân ngẩng đầu nhìn nàng. “Chính là cà xào thịt.” “À, vậy nhị ca băm thịt heo rừng cho muội xào cà. Còn dưa chuột ngâm tương là dưa chuột ngâm nước tương đậu?” An Nhược Hảo nghĩ dưa chuột ngâm tương đậu cũng không tệ, ở đây gia vị khan hiếm có tương đậu cũng tốt, liền gật gật đầu. “Ừ, đợi ngày mai nhị ca đến nhà Viên đại nương mua chút tương đậu cho muội muối dưa chuột ăn.” Lăng Canh Tân hái đủ cà liền vào phòng. An Nhược Hảo tìm hai trái dưa chuột còn non, dieendaanleequuyddoon cầm dao thái thành lát, lại rắc chút muối, trộn lên, không có dưa chuột ngâm tương, làm dưa chuột muối cũng được. “Tiếu Nhan biết làm món ăn?” Lăng Canh Tân băm thịt heo liếc nàng một cái. “Chuyện này không phải rất đơn giản, huynh đừng coi thường muội!” An Nhược Hảo nhét một lát dưa chuột vào miệng hắn, tức giận nói. “Thịt heo như này đã được chưa?” “Được rồi.” An Nhược Hảo nhớ ở sau nhà nhìn thấy cây ớt, nhảy ra ngoài hái hai trái, rửa qua để cho hắn băm vào trong thịt. “Tiếu Nhan, nhị ca nhớ trước kia muội không ăn được ớt cay, đây là “thất tỷ muội” cay nhất đó, muội không sợ?” “Cà xào thịt bằm vốn nên dùng nước tương, nhưng trong nhà không có nước tương, vì món ăn ngon, muội chỉ có thể cho ớt.” “Nước tương là cái gì?” Lăng Canh Tân nhíu mày. “Chính là tương đậu và dầu đó.” An Nhược Hảo lqd vội cười ha ha lừa dối vượt qua kiểm tra, nhưng Lăng Canh Tân lại ghi ở trong lòng, Tiếu Nhan muốn ăn tương đậu xào dầu, xem ra năm nay nên trồng nhiều đậu nành làm tương đậu. An Nhược Hảo ăn món cà xào thịt bằm không giống trước, “thất tỷ muội” này đúng là đủ cay, cay đến mức nàng chảy nước mắt ròng ròng. “Cay như vậy, đừng ăn nữa.” Lăng Canh Tân nhìn nàng chảy nước mắt, mặc dù biết nàng muốn cay, nhưng hắn vẫn đau lòng “Không có việc gì, ăn cay mới ngon.” An Nhược Hảo nói xong lại gắp một đũa lớn. “Nhị ca!” Đột nhiên ngoài cửa có người kêu. Lăng Canh Tân vội vàng đi ra ngoài: “Thím Tào, có chuyện gì?” An Nhược Hảo nghe tiếng cũng đi ra cửa, thấy một nữ nhân béo mập đang đứng dưới thềm đá, nhìn cà trong rổ mắt sáng lên: Là một nữ nhân ham món lợi nhỏ. “Ngày mai mọi người cùng nhau sửa cầu, giờ Mẹo khởi công, lão bá Thẩm gia nói giờ này tốt.” “Được.” “Ôi chao, cà nhà ngươi thật lqd tốt, nhà ta cằn cỗi giống như chiếc đũa.” Thím Tào cầm lấy rổ cà nhìn một chút, đây là chỗ cà Lăng Canh Tân còn để lại. “Thím thích thì cầm đi.” “Nhị ca thật hào phóng, vậy ta cũng không khách khí.” Thím Tào được hắn cho phép, vén vạt áo lấy chỗ cà còn dư túm lại. Nàng nhìn thấy An Nhược Hảo đứng đằng sau Lăng Canh Tân: “Dáng dấp A Sửu ngày càng xinh đẹp nha, ta nghe nói dường như A Sửu không ngốc nữa.” “Dạ, A Sửu không ngốc rồi, bây giờ muội ấy gọi là Tiếu Nhan, về sau thím gọi muội ấy là Tiếu Nhan đi.” Lăng Canh Tân cười nhắc nhở. “Tiếu Nhan? Tên này không tệ, Tiếu Nhan, rảnh rỗi tới nhà ta chơi, nhà ta có nhiều bã rượu, trộn cơm ăn khá ngon.” “Được.” An Nhược Hảo nhìn nàng ta cười cười, cũng đành phải cười đáp ứng. Thím Tào ôm một đống cà lớn vừa đi vừa quay đầu lại: “Nhớ tới đúng giờ.” “Biết rồi.” Lăng Canh Tân lên tiếng. “Thím ấy cũng biết ham món lợi nhỏ, lấy lòng người liền ôm một đống cà lớn của chúng ta.” An Nhược Hảo không phải là người hẹp hòi, nhưng nàng thấy thím Tào nhìn cà liền sáng mắt, nhìn cũng biết là người ham món lợi nhỏ. Lăng Canh Tân đẩy nàng vào lqd trong nhà: “Ha ha, dù sao nhiều cà như vậy chúng ta cũng không ăn hết. Nhưng thân thể chú Tào không tốt, không trồng được bao nhiêu đồ ăn, chúng ta giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm.” An Nhược Hảo không biết thì ra còn có việc này, hơi xấu hổ: “Thím ấy còn để cho chúng ta ăn bã rượu trộn cơm?” “Thím Tào ủ rượu là ngon nhất, thím ấy phải dựa vào bán rượu để kiếm chút bạc, bã rượu nhà thím ngược lại ăn không hết, néu Tiếu Nhan muốn ăn, nhị ca có thể đi lấy một ít.” “Muội không thích ăn bã rượu trộn cơm, muốn ăn cá ướp bã rượu.” An Nhược Hảo nhớ khi còn bé bà ngoại làm cho nàng ăn, rất thơm, nhưng từ khi bà ngoại qua đời nàng chưa được ăn lại. “Được, ngày mai nhị ca đi lấy ít bã rượu, vừa đúng ngày mai đi sửa cầu, thuận tiện bắt mấy con cá, cho muội ướp, qua năm sáu ngày ngấm vào là có thể ăn.” “Ừhm.” An Nhược Hảo nhớ tới vị cá ướp bã rượu, bao tử mở rộng ra, lại ăn thêm chén cơm với cà xào thịt băm. Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Lăng Canh Tân đã thức dậy, một mình An Nhược Hảo ngủ không được nên thức dậy theo. Lăng Canh Tân định để nàng đợi trong nhà, nhưng An Nhược Hảo nhất định muốn đi, cũng đành phải đồng ý. Hắn dùng cơm thừa ngày hôm qua nắm thành lqd mấy nắm cơm, lấy thịt muối lưu lại từ lễ mừng năm mới, để trong nồi chưng cách thủy lần nữa, lại luộc năm cái trứng gà, tất cả để trong giỏ giao cho An Nhược Hảo xách rồi đi ra cửa. Cây cầu bị lũ cuốn đi là lối đi liên hệ duy nhất giữa thôn Thuấn Thủy và Trần Gia Bình cùng trấn Cổ Nhạc, cho nên hôm nay thanh niên Trần Gia Bình cũng đến. Người hai thôn tập hợp chung một chỗ, có vẻ náo nhiệt khác thường. An Nhược Hảo nhìn bờ sông bày một hàng nến dài, còn có hai lưu hương, lão bá Thẩm gia mặc áo đạo sỹ nói lẩm bẩm bên bờ sông. Lăng Canh Tân nói với nàng đây là đang thỉnh Thần, một lát sau, Lăng Canh Tân kêu nàng lấy trứng gà ra, sau đó mọi người cũng lấy trứng từ trong ngực hoặc rổ ra, theo lệnh Thẩm lão bá ném toàn bộ vào trong sông. An Nhược Hảo còn tưởng trứng gà này là cơm trưa nhị ca nấu, không ngờ cho hà bá ăn, âm thầm buồn bực, may mà Thẩm đạo sư chưa nói muốn tìm mấy đồng nam đồng nữ ném xuống, nếu không đi đâu tìm Tây Môn Báo * đây. (*) Tây Môn Báo: Là một nhà chính trị nổi tiếng của nước Ngụy thời Ngụy Văn Hầu thế kỷ thứ năm trước công nguyên, khi ông được cử đến Nghiệp Địa làm huyện lệnh, ông đã xóa bỏ hủ tục ném đồng nữ xuống sông Hoàng Hà làm vợ cho Thủy thần để tránh lũ lụt. “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi khởi công.” Trầm lão bá cởi áo khoác, xoa chút mồ hôi trên mặt rồi cười nói, mặc dù sáng ngày hè mát mẻ, nhưng mặc áo bào đạo sỹ dày như vậy vẫn rất nóng. “Tiếu Nhan, ăn cơm thôi. Cơm lqd nước xong muội và các bà cô cùng nhau giúp đỡ nhặt rau, nấu cơm.” Lăng Canh Tân ra hiệu sau lưng nàng. An Nhược Hảo ăn cơm nắm cùng thịt muối, thấy dưới bóng cây bên kia, quả nhiên có mấy nữ nhân đang ngồi cạnh nồi lớn, xem ra trưa nay bọn họ muốn ăn cơm tập thể rồi. Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt mê man của nàng, nhớ tới nàng không biết nấu cơm, liền dắt nàng đến trước mặt thím Tào: “Thím, Tiếu Nhan không biết dùng nồi lớn, thím để muội ấy giúp đỡ nhặt rau.” Thím Tào dùng tay áo lau mồ hôi: “Biết rồi. Bên kia bắt đầu khởi công, ngươi đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt muội muội của ngươi.” Sau khi Lăng Canh Tân cảm ơn, dặn dò An Nhược Hảo đi theo thím Tào liền bị đám nam nhân bên kia kêu đi. “Tiếu Nhan, thời gian vẫn còn sớm, ngươi ngồi nghỉ một lát trước đi.” Thím Tào nói xong lại quay đầu lại bắt đầu xếp mấy tảng đá làm bếp lò. An Nhược Hảo thấy mọi người đều bận rộn, nàng cung ngượng ngùng đứng dậy, liền đi qua hỗ trợ. Thím Tào đang mang một tảng đá lớn, sắp không xê dịch nổi rồi, thật may là An Nhược Hảo đưa tay đỡ một chút, nàng ta cười cười: “Tiếu Nhan.” “Thím, ta có thể hỗ trợ, thím nói cho ta biết làm như thế nào là được rồi.” “Cũng được.” Thím Tào liền tỉ mỉ nói với nàng, nơi này phải đắp bao nhiêu bếp lò, phải nấu bao nhiêu cơm cho bằng này người ăn, cùng với ai là người phụ trách nhặt rau, người nào lại đây nấu đồ ăn. An Nhược Hảo nghe nàng ta nói, tiện lqd thể nhận biết mấy người một chút. Mặc dù thím Tào là người ham món lợi nhỏ, nhưng xét đến cùng vẫn là người tốt, những nữ nhân khác cũng nhiệt tình. Đợi mọi người đắp xong bếp lò, liền ngồi dưới bóng cây bắt đầu nhặt rau. Đều nói ba người đàn bà thành một cái chợ, mười mấy nữ nhân đây ngồi chung một chỗ, bắt đầu nói chuyện phiếm. Nghe nói Lương gia ở Trần Gia Bình, tiểu nhi tử viên phòng với con dâu nuôi từ bé rồi.”