Chân lưu manh lén lút giật nhẹ ống tay áo bà, Vương bà tử trừng mắt liếc nhìn hắn, sao Chân lưu manh lại không biết tính tình cha mẹ vợ mình, mặc dù nhìn bà cay nghiệt, nhưng trong đáy lòng lại là một lão thái lương thiện. Hắn len lén nhìn sắc mặt nhị ca, không phải rất nghiêm trọng, đành phải thôi. Lăng Canh Tân thấy Vương bà tử đã mở miệng giữ người, mình cũng không thể cứ đuổi người ta ra khỏi cửa như vậy: “Đại thúc có tính toán gì cho sau này không?” “Ta một người cô đơn, còn có thể tính toán gì.” Tề Phỉ Dương nói xong cúi đầu, “Thân thể này còn không biết có tật xấu gì, không chừng ngày nào đó gục ở ven đường không dậy nổi.” Vương bà tử nghe hắn nói giống như thật, nhớ tới đại ca qua đời ở chỗ này năm xưa, trong lòng chua xót không thôi, chút khôn khéo bình thường mất sạch, bà khẽ sờ khóe mắt ướt át: “Ngươi ở nơi này đi, nếu hai đứa nhỏ này không chứa chấp ngươi, thì đến nhà ma ma ở, vừa đúng lúc nữ nhi bất hiếu đã xuất giá rồi, đại nhi tử lại không có ở đây, phòng trống trong nhà rất nhiều.” Lăng Canh Tân nghe vậy, không thể tỏ vẻ hắn không có khí phách, không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Đại thúc cứ ở nhà chúng ta trước đi, không nên khách khí.” “Đa tạ.” Tề Phỉ Dương nói nghiêm túc, trong lòng lại nghĩ ngươi không đồng ý cũng không được, lại âm thầm khen bản thân mình một câu bao nhiêu năm qua công phu diễn trò ngược lại tiến triển. Vừa rồi An Nhược Hảo tinh tế dò xét vẻ mặt hắn, hơi có vấn đề, nhưng mà dường như có điểm đặc biệt với mình, thật sự lớn lên giống người quen của hắn thôi. Nhưng đúng như Lăng Canh Tân nói, cõi đời này người giống người nhiều không kể xiết, nhìn canh giờ, nên chuẩn bị cơm trưa rồi. Nhà bọn họ cũng không có gì để cho người ta lừa bịp tống tiền, trước hết cứ chứa chấp. Kể từ ngày này, Tề Phỉ Dương coi như ở tại nhà Lăng gia, nhưng hắn không phải người hết ăn lại nằm, vào ngày mùa, hắn lại giúp Lăng Canh Tân xuống ruộng, Lăng Canh Tân tiết kiệm được không ít sức lực, An Nhược Hảo thấy hắn an phận, liền quên đi không thích hợp ngày đầu tiên. Nhưng Lăng Canh Tân vẫn nhớ, huống chi hắn nói hắn đến từ Kỷ Hành. Phụ thân từng dặn đi dặn lại không được để cho người khác biết hắn có quan hệ gì với Kỷ Hành, phụ thân chưa nói rõ ràng, cho nên chuyện này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai trừ Tiếu Nhan. Nhưng có một ngày, An Nhược Hảo ngạc nhiên khi nhìn thấy người nàng cho rằng tuyệt đối không thể xuất hiện đứng ở cách nhà không xa, nhìn cửa nhà mình như có điều suy nghĩ. “Bạch tiên sinh?” An Nhược Hảo cầm theo rau dại mới hái lên tiếng hỏi thăm. “Ừmh.” Bạch tiên sinh ậm ờ lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm nhà bọn họ. An Nhược Hảo nhìn theo ánh mắt, Tề đại thúc đang chẻ củi trong sân, cũng không đặc biệt: “Bạch tiên sinh, nếu không chê, vào nhà ăn bữa cơm trưa?” Bạch tiên sinh kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cứng ngắc gật đầu: “Được.” An Nhược Hảo nghĩ bụng: Mặt trời mọc lên đằng Tây sao. Bạch tiên sinh từ trước đến nay cô độc, ngay cả đám cưới lêquyđonn bọn họ cũng chỉ tới đây uống ly rượu mừng thôi. Vừa rồi nàng chỉ hỏi theo lễ phép, nhưng không ngờ ngài ấy lại đồng ý Cho nên, đến lúc cơm trưa, trên bàn vô cùng lúng túng, dường như Lăng Canh Tân sợ hãi trời sinh với Bạch tiên sinh, nhìn chòng chọc An Nhược Hảo, ý nói: sao nàng lại mời vị đại thần này đến nhà. An Nhược Hảo khẽ lắc đầu: ta cũng không ngờ ngài ấy sẽ đến thật. Mà Tề đại thúc còn vùi đầu bới cơm, hình như không hề phản ứng với ‘liếc mắt đưa tình’ của hai người bọn họ Bạch tiên sinh lại không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Tề Phỉ Dương ở đối diện: Tề Phỉ Dương, sao ngươi lại tìm tới nơi này? Tề đại thúc tiếp tục vùi đầu bới cơm: cái gì ta cũng không thấy. Bữa cơm này trôi qua trong không khí đè nén. Nói là ăn cơm, cũng chỉ có Tề đại thúc ăn vui vẻ, An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân ăn không bao nhiêu, Bạch tiên sinh chỉ động vài đũa ý tứ rồi buông xuống. Chờ cơm nước xong, An Nhược Hảo bắt đầu rửa chén, Bạch tiên sinh còn ngồi trong sân, Tề Phỉ Dương tiếp tục bổ củi của hắn, Lăng Canh Tân buồn bực ngồi bên cạnh làm trợ thủ cho An Nhược Hảo, thừa dịp Bạch tiên sinh không chú ý, tiến tới nói bên tai An Nhược Hảo: “Hai người bọn họ là lạ.” “Ừ.” An Nhược Hảo len lén liếc hai người ở bên ngoài, “Tề đại thúc vốn không kỳ quái, nhưng Bạch tiên sinh nhìn hắn chằm chằm như vậy mà không hề phản ứng thì đúng là quá kỳ quái rồi.” “Mặc dù tính tình Bạch tiên sinh hơi cô độc, nhưng là người tốt; chỉ có Tề đại thúc này thật kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào thì không nói ra được.” Trong lòng Lăng Canh Tân lại vô cùng buồn bực. Thật ra An Nhược Hảo cảm thấy giữa hai người bọn họ không có địch ý, nhưng có một luồng khí khó nói ở giữa hai người, hơn nữa giống như một khi bộc phát sẽ ngộ thương nhiều người, cho nên hai người vẫn ẩn nhẫn. Mãi cho đến khi trời tối, An Nhược Hảo định giữ Bạch tiên sinh ăn cơm, nhưng không ngờ hắn đi lên trước nặng nề vỗ một cái lên vai Tề đại thúc, đi rồi. “Phù –” An Nhược Hảo thở ra một hơi: cuối cùng đại thần đã đi. “Giữa Tề đại thúc và Bạch tiên sinh có khó hiểu.” Lăng Canh Tân nhẹ giọng nói. “Ừ, giống như là người quen, nhưng tại sao một câu bọn họ đều không nói?” Lúc này trong đầu An Nhược Hảo lại tự động mơ mộng tới tình tiết đam mỹ cẩu huyết, hắn ta thương hắn, nhưng hắn lại không thương hắn ta. Hắn ta vì tránh hắn mà đi tới nơi này, hắn lại thẳng đường tìm tới nơi đây. Nhưng nếu đúng vậy, nếu như Bạch tiên sinh vì tránh hắn, sao hôm nay lại tự động tìm đến hắn chứ. Không nghĩ ra không nghĩ ra, An Nhược Hảo lắc đầu. Còn vỗ vai cuối cùng là có ý gì đây?” “Tiếu Nhan, nàng đang nghĩ gì?” “Không có gì.” An Nhược Hảo thấy mình suy nghĩ rất lung tung, có phần không biết làm sao. “Vừa rồi bọn họ ngầm đấu đá sao? Định lực của Tề đại thúc đúng là không tầm thường.” “Sao ta nghe được ghen tức?” An Nhược Hảo chế nhạo. “Ta cảm giác hắn ta có lòng mơ ước nàng.” “Nói bậy.” An Nhược Hảo buồn cười, “Ta đã đủ làm nữ nhi cho đại thúc, có lòng mơ ước, lại dùng từ ngữ loạn.” “Mới không phải, nàng là người trong cuộc mơ hồ, ta ở bên cạnh nhìn rõ ràng, nhiều khi hắn mê muội nhìn nàng, ta thật sự muốn khoét mắt hắn ra.” Lăng Canh Tân căm hận. “Phì.” An Nhược Hảo biết Lăng Canh Tân chỉ nói vậy thôi, nhưng hắn nói thế mình cũng có cảm giác, nhưng nàng cảm giác đại thúc vốn chẳng phải nhìn nàng, mà giống như nhìn người khác. Tề đại thúc đã từng nói dáng dấp của nàng rất giống một cố nhân của đại thúc, có lẽ đại thúc muốn tìm chút bóng dáng cố nhân trên người nàng mà thôi. “Nhan Nhan, nàng đừng có cười như thế. Thật ra ta đã nghĩ tìm cho hắn một chỗ, nhưng nhìn dáng vẻ hắn giống như chút ý tứ rời đi cũng không có.” Lăng Canh Tân mím môi. “Bây giờ đại thúc là người cô đơn rồi, chúng ta cũng không sợ nhiều miệng cơm, hơn nữa đại thúc cũng giúp dienlquyedon chàng làm nọ kia, chàng gắng gượng đón nhận đi.” An Nhược Hảo rửa chén xong, rửa sạch tay, ra cửa nhìn đại thúc còn đang chẻ củi. “Đại thúc, củi quá nhiều rồi, nghỉ ngơi chút thôi.” “Không ngại, vừa vặn luyện gân cốt một chút.” Tề đại thúc vừa nói vừa bổ ba miếng gỗ. “Có vẻ đại thúc là người luyện võ.” Lăng Canh Tân xác định. “Lúc còn trẻ có luyện chút phòng thân, bây giờ già rồi không dùng sức được.” Tề đại thúc lau mồ hôi trên trán. “Lúc còn trẻ đại thúc buôn bán cái gì?” Tề Phỉ Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Áp tải.” “Khó trách sức tay đại thúc còn lớn hơn người luyện võ bình thường một chút.” “Nghĩ tới lúc ta ở Kinh thành cũng từng phải lẫn lộn, không có bao nhiêu phân lượng sao dám kiếm cơm ở đó. “Ừmh.” Trước đó Lăng Canh Tân cũng nói bóng gió, nhưng mỗi lần đều không hỏi ra cái gì, hôm nay cũng giống vậy, nghe không ra chút sơ hở nào. Tề Phỉ Dương lại thầm nghĩ: tiểu tử, ngươi theo ta đấu còn non lắm, nói thế nào ta cũng là người lăn lộn trốn quan trường. Đời này, người hắn khâm phục chỉ có ba, một là An đại nhân, một là Chung đại nhân, còn có một người là Lăng Tri Ẩn vô lại nhưng chính nghĩa. Mà mười năm trước Lăng Tri Ẩn đã lui ẩn rồi, bây giờ không biết tin tức. Nữ nhi An đại nhân ở đây, bây giờ họ Lăng, tiểu tử này cũng họ Lăng! Hắn vỗ đầu một cái, đột nhiên nghĩ thông suốt, vốn đang sợ thân phận cô nương bại lộ sẽ gặp bất trắc, nếu tiểu tử này là nhi tử của Lăng Tri Ẩn, vậy không còn lo lắng gì nữa. Chỉ có điều Lăng Tri Ẩn từng nói không phải An đại nhân cả đời không cưới, sao lại có nhi tử, nên hắn suy nghĩ nhiều. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Ta ở nhờ nhà các ngươi, còn chưa biết tục danh của lệnh tôn?” “Phụ thân ta họ Lăng, ở nhà đứng hàng thứ tư, gọi là Lăng Tứ Lang.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo suýt nữa định tiết lộ sự thật. An Nhược Hảo nghe hắn nói láo, trong lòng kinh ngạc, nhưng trên ngọn gió nhiều phức tạp cẩn thận vẫn luôn tốt, gật đầu một cái. Tề Phỉ Dương là ai, vừa nhìn cũng biết bọn họ nói dối. Lăng Tứ Lang, Lăng Tri Ẩn cũng đứng hàng thứ tư, càng nghĩ càng có thể rồi, hưng phấn trong lòng không dứt. Tiểu tử này vẫn cất giấu công phu của mình, chờ lúc nào đó dò thử một lần là biết. “Hình như Lăng ca nhi biết chút quyền cước?” Tề Phỉ Dương chẻ củi, làm như không để ý mà hỏi, khóe mắt còn liếc trộm An Nhược Hảo. Hắn phát hiện An Nhược Hảo cũng kinh ngạc nhìn Lăng Canh Tân, không ngờ tiểu tử này còn gạt thê tử mình. Lăng Canh Tân nhìn theo ánh mắt đại thúc liếc nhìn An Nhược hảo, hắn vừa nhìn vẻ mặt kia của An Nhược Hảo, trong lòng càng không có cảm xúc, Tề đại thúc đây là có gì ý? “Nhị ca, Mễ lão đầu đưa cho các ngươi ít thứ, ngươi xem một chút.” Chân lưu manh chạy từ đường nhỏ tới, trên tay cầm một gói đồ nhỏ, thở hồng hộc đưa cho Lăng Canh Tân. “Ừ.” Lăng Canh Tân cười nhận lấy, Chân lưu manh nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có đôi môi hơi nhúc nhích, xoay người chạy về nhà. Lăng Canh Tân cầm gói đồ nhưng không lập tức mở ra, xoay người vào cửa. Hắn nhìn túi nhỏ này, trong lòng thấp thỏm. An Nhược Hảo nhìn hắn không mở ra, giống như trong chiếc túi kia có yêu ma quỷ quái, liền tự mình đưa tay cởi ra: “Chiếc đũa và quả đào?” “Chiếc đũa và quả đào?” Tề đại thúc từ ngoài cửa nghe tiếng đi vào, “Chạy mau *?” (*) đây là đồng âm khác nghĩa. ‘Chiếc đũa’ 筷 và ‘mau’ 快 có cùng cách đọc [kuài], ‘quả đào’ 桃 và ‘chạy’ 快 đọc giống nhau [táo] “Tiếu Nhan…” Lăng Canh Tân phân vân nhìn An Nhược Hảo, có lẽ nên nói cho nàng biết chút chân tướng. “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” Phụ thân Chân lưu manh chạy từ xa tới, vừa chạy vừa kêu, nửa thôn đều nghe thấy, thấy ba người An Nhược Hảo từ trong nhà đi ra, thở không ra hơi nói, “Tú Lệ muốn sinh, lúc này vẫn một mực gọi Tiếu Nhan, Tiếu Nhan nhanh đi nhìn một chút.” “Đây không phải mới chín tháng, sẽ sinh non?” An Nhược Hảo hoảng hốt. “Không biết thế nào, vừa rồi không biết tiểu tử thúi kia nói với con bé cái gì, tâm tình vừa động liền động thai khí, thời gian chín tháng coi như cũng đủ, nhưng nhìn tình huống có vẻ không ổn, thật sự muốn mạng người…” Phụ thân của Chân lưu manh nói lải nhải. An Nhược Hảo chưa nghe xong, co cẳng chạy: Mặc dù nàng không hiểu cái gọi là kiến thức y học, nhưng nàng biết lúc này sản phụ vô cùng cần an ủi tâm lý. Nàng còn muốn hài tử kia gọi nàng là nghĩa mẫu đấy, không thể xảy ra chuyện không may. “Tú Lệ tỷ, Tú Lệ tỷ!” Từ xa An Nhược Hảo dã nghe thấy tiếng kêu đau xé cõi lòng của Vương Tú Lệ vội vàng kêu lên. “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” Vương Tú Lệ ra sức bên dưới, vừa chống đỡ thân thể lấy hơi sức kêu Tiếu Nhan. “Tú Lệ tỷ.” Tiếu Nhan thấy vẻ mặt thất bại của Chân lưu manh, vừa lo lắng lại không thể làm gì đứng trước cửa, nàng tránh mấy ma ma bưng chậu nước, nhào tới trước giường Tú Lệ, “Tú Lệ tỷ, không có chuyện gì, tỷ nhất định không có chuyện gì.” “Tiếu Nhan, không phải là ta, là ngươi.” Tú Lệ cố hết sức ngẩng đầu lên. “Ta thế nào?” Tiếu Nhan nghe nàng ta nói vậy, trong lòng hồi hộp. “Lưu manh nói với ta, khoảng thời gian này ngươi không lên trấn trên nên không biết, nhưng trấn trên đã quậy lật trời rồi.”