Nương Tử Cười
Chương 42
An Nhược Hảo được thổi phồng ngại quá, đỏ mặt xấu hổ.
Thím Tào thấy nàng ngại quá, không tiếp tục trêu ghẹo nữa, giúp đỡ nàng mặc hỉ phục, cầm cây lược gỗ, vừa đọc vừa chải: “Một chải, chải đến chân tóc; hai chải cô nương nâng khay ngang mày; ba chải tôn nhi đầy đất; bốn chải giúp đỡ phu quân, ra đường gặp quý nhân; năm chải đăng khoa tới năm đời, năm đời bạc như măng mọc; sáu chải bạn bè đến hỗ trợ, khuê phòng nhìn gương tô son hồng; bảy chải tiên nữ hạ phàm xứng Đổng Vĩnh, cầu hỉ thước khẽ yên ổn; tám chải bát tiên đến chúc thọ, đồ quý tràn ra bên ngoài; chín chải có tất cả mọi thứ; mười chải phu thê bạc đầu đến lão *.”
(*) Bản Hán Việt:
Nhất sơ sơ đáo vĩ;
Nhị sơ cô nương bạch phát tề mi;
Tam sơ cô nương nhi tôn mãn địa;
Tứ sơ phu gia hành hảo vận, xuất lộ tương phùng ngộ quý nhân;
Ngũ sơ ngủ tử đăng khoa lai tiếp khế, ngũ điều ngân duẩn bách dạng tề;
Lục sơ thân bằng lai trợ khánh, hương khuê đối kinh nhiễm yên hồng;
Thất sơ tiên nữ hạ phàm phối Đổng Vĩnh, thước kiều cao giá hỗ khinh bình;
Bát sơ bát tiên lai hạ thọ, bảo áp xuyên liên đạo ngoại du;
Cửu sơ cửu tử liên hoàn dạng dạng hữu;
Thập sơ phu thê lưỡng lão tựu đáo bạch đầu.
Bạch phát tề mi = Nâng khay ngang mày (theo tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày) ý nói vợ chồng tôn trọng lẫn nhau
Tiên nữ hạ phàm xứng Đổng Vĩnh: truyền thuyết về thất tiên nữ và Đổng Vĩnh
Thím Tào chải tóc, giống như nữ nhi của mình sắp gả đi, trong mắt ngấn lệ, dùng thịt mu bàn tay lau khóe mắt.
“Thím, sao thím lại khóc?” An Nhược Hảo nhìn từ trong gương thấy thím Tào rơi lệ, nghĩ là chạm tới tâm sự của thím rồi.
“Đời này thím không con, nhưng tốt xấu gì thì lão già cũng thương, không lấy người khác, xem như tốt rồi. Nhưng muốn có nhi tử nữ nhi ở bên người, hôm nay Tiếu Nhan xuất giá từ chỗ ta, cứ như nữ nhi của ta không khác.” Thím Tào nghẹn ngào, nước mắt như mưa. “Thím không ngờ còn có thể có một ngày như vậy, chải đầu trang điểm cho ngươi, giống như nhìn nữ nhi của mình xuất giá.”
Trong mắt An Nhược Hảo cũng ngấn lệ, xoay người ôm lấy eo của thím: “Thím, nếu thím không ngại ta gọi thím một tiếng nương.”
“Sao ta có thể chứ? Ta ước gì có một nữ nhi như vậy.” Thím Tào lau nước mắt, cười.
“Nương.” An Nhược Hảo khẽ gọi một tiếng, tuy rằng nàng đề nghị, trong lòng cũng nguyện ý, nhưng vẫn hơi không được tự nhiên. Nói cho cùng, nàng là người da mặt mỏng.
“Các ngươi đừng trình diễn tiết mục nhận người thân nữa, tân lang đã đến cửa.” Vương bà tử xốc rèm đi vào, nói hài hước.
“Nhanh vậy sao?” Thím Tào giật mình, “Còn chưa đánh má hồng đâu.”
“Không sao, là nhị ca nóng lòng, cứ từ từ.” An Nhược Hảo trấn an, chắc tối hôm qua nàng không ở nhà, Lăng Canh Tân không ngủ được. Nhưng tối nay, chỉ sợ là một đêm không ngủ.
Thím Tào nhìn canh giờ, vểnh miệng: “Đúng là hắn đến sớm, bà tử đi dụ dỗ xa xa.”
“Lời này không đúng, sao có thể dụ dỗ tân lang, nếu đến sớm vậy phải lấy ra chút ý tứ chứ.” Vương bà tử đi ra ngoài, ngoài miệng nói không dụ dỗ, ở đó lại đánh hắn ra sân nhỏ rồi.
“Bà tử, bà ra tay nhẹ nhàng chút.” An Nhược Hảo biết bọn họ muốn làm khó hắn rồi, Lăng Canh Tân là người thành thật, gặp phải bà con chắc chắn chỉ có số phận bị làm thịt, hôm nay chắc bị lừa không ít tiền lì xì.
Vương Tú Lệ ở bên cạnh cười ha ha không ngừng: “Bây giờ đã bắt đầu tính kế, Tiếu Nhan của chúng ta sau này là một phụ nữ có chồng khôn khéo.”
“Đi!” An Nhược Hảo sẵng giọng, loáng thoáng nghe thấy giọng Lăng Canh Tân giống như vượt qua kiểm tra rồi, trong lòng lại vui như nở hoa.
“Ta đi cầm ít đồ, các ngươi cứ nói chuyện một lát.” Thím Tào cũng đi ra ngoài.
Vương Tú Lệ bỗng nhiên ưỡn bụng tới gần.
“Này, Tú Lệ tỷ, ngươi đừng lộn xộn.”
“Không sao, mới tám tháng, ổn lắm, ta cũng không phải như mấy thiên kim tiểu thư kia nổi chút trận gió sẽ đổ.” Vương Tú Lệ nói xong cười hề hề tới gần An Nhược Hảo, “Tỷ dạy ngươi một chút.”
“Gì?” Lúc trước An Nhược Hảo còn mờ mịt chẳng hiểu gì, Vương Tú Lệ nói thầm vài câu, nàng đã hiểu toàn bộ. Mặc dù đã xem không ít phim JAV, nhưng dạy người ta như vậy đúng là mắc cỡ chết.
“Đừng ngại quá, sợ rằng đến lúc đó ngươi còn phải đa tạ tỷ tỷ đấy.” Vương Tú Lệ cười rộng rãi.
Tiếu Nhan mắc cỡ muốn đập nàng ta, nhưng nàng ta đang mang thai lớn, nàng lại không có chỗ dùng lực, cuối cùng đành phải vân vê góc áo.
Vương Tú Lệ lại không buông tha nàng: “Đến lúc đó nhất định đừng vào sai lỗ.”
“Ngươi còn nói nữa, nói nữa, ta sẽ niêm phong miệng ngươi.” An Nhược Hảo liếc xéo nàng ta, sẵng giọng.
“Hả, sao mặt Tiếu Nhan hồng vậy?” Thím Tào vào trong nhà kinh ngạc đến cực điểm, “Xem thế này, má hồng không cần đánh.” Nói tới nói lui, vẫn thêm má hồng cho Tiếu Nhan, kiểm tra trên dưới trái phải xong sau đó: “Được rồi.”
An Nhược Hảo nhìn mình trong gương, cái mũi thẳng tắp xinh xắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cái cổ dài thanh tú mềm mại, làn da trơn mềm trắng nõn, thật sự là người còn đẹp hơn hoa, Khuya hôm nay, nàng muốn mê hoặc Lăng Canh Tân Nhưng nàng lại sợ, nàng chưa mê hoặc hắn thì trước đó hắn đã bị đám không biết nông sâu kia cho quá chén rồi. Nàng không khỏi rầu rĩ.
“Tiếu Nhan, vòng bạc này cho ngươi.” Không biết từ lúc nào trong tay thím Tào có thêm một vòng bạc, “Thím không có thứ gì tốt, đây là đồ cưới của thím, dù sao không có con cháu, vòng trang sức này cũng phải mang vào quan tài, còn không bằng cho ngươi.”
“Nương.” Lần này đã trôi chảy hơn rồi, “Vòng bạc này nữ nhi nhận, người cũng đừng thím thím nữa.”
“Ừ ừ ừ, thím, nương quên.” Thím Tào lại lau mắt, mũi mập mạp càng thêm đỏ ửng.
“Tiếu Nhan! Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân kêu vang ngoài cửa, nghe đã rất gần, một đám người sau lưng bắt đầu dụ dỗ, có vẻ hết sức náo nhiệt.
“Nhị ca ngươi đúng là gấp, tân nương tử sẽ không chạy!” Thím Tào oán trách.
“Lão bà tử biết gì, người ta đây là đang lưu ý!” Lão Tào nghiêng ngả đi vào.
“Lão đầu tử, chậm thôi, đừng ngã.” Thím Tào bước lên phía trước dìu hắn.
“Phụ thân, người cần thận.” An Nhược Hảo vội vàng đứng lên.
“Được được được, tân nương tử ngồi xuống, ta đi vào thúc giục, lão bà tử này không biết nông sâu, đừng trễ giờ lành.” An Nhược Hảo nhìn hai người, mặc dù cuộc sống nghèo khổ, còn cả đời không có con cái, nhưng quả thật tình cảm vẫn có hương vị, vui mừng mà cười: “Vâng.”
“Thím Tào, giờ lành đến!” Lăng Canh Tân ở bên ngoài lại thúc giục.
“Biết rồi, lập tức ra!” Lão Tào cao giọng đáp.
“Lão già đừng kêu to như vậy, cẩn thận lại ho khan.” Thím Tào vuốt ngực cho hắn thuận khí, phủ khăn voan lên cho An Nhược Hảo, đỡ ra ngoài.
Dọc đường đi nàng được đỡ lấy, chỉ có thể nhìn đất dưới chân, vừa rồi nhìn phu thê già của Tào gia, mặc dù không có con cái, nhưng cũng rất hạnh phúc. Nàng lại nghĩ tới Lăng Canh Tân đang ở bên ngoài đợi nàng, trong lòng thấp thỏm không thôi. Nàng đang nghĩ, trước mắt xuất hiện đôi chân: “Nhị ca?”
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân cao hứng mà hét lớn.
“Đến đây vén khăn voan cho nương tử!” Một đám người Chân lưu manh ở bên cạnh cố ý, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nhưng bọn hắn sao có thể là đối thủ của nhị ca, nhị ca chuyển mình vài cái liền lách khỏi, ôm lấy nàng vượt qua chậu than.
An Nhược Hảo rất đau đầu với trình tự kết hôn hao phí thể lực này, nhưng toàn bộ hành trình đều không cần nàng xuống đất. Hơn nữa Lăng Canh Tân luôn vô cùng quan tâm, trái tim lại ấm áp.
Làm tân nương tử, nhiệm vụ của nàng đơn giản chính là chờ đợi mà thôi. Nàng ngồi trên giường cưới màu đỏ thẫm, nghe âm thanh vui vẻ ở bên ngoài, tiếng mời rượu liên tục, chỉ lo lắng chàng ngốc Lăng Canh Tân đừng quá chén ở bên ngoài.
Sắc trời đã tối, An Nhược Hảo hơi vén khăn voan lên thắp nến. Nến đỏ chập chờn cũng mang theo hương vị hạnh phúc.
Trên đệm giường tơ lụa thêu hoa trong tân phòng trải đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý “Sớm sinh quý tử”, lại trải thành từng trái tim.
Đến khi An Nhược Hảo tựa đầu vào cây cột thượng hạng ở đầu giường định ngủ, tiếng ồn ào phía ngoài mới giảm dần. Trong lúc đó Vương Tú Lệ đã tới mấy lần, còn muốn dạy nàng làm như thế nào, sợ tối nay vợ chồng mới cưới sẽ náo loạn thành trò hề, đều bị An Nhược Hảo đẩy ra ngoài. Mặc dù nàng xem cũng xem rồi, tư thế lau súng cướp cò cũng làm rồi, nhưng chuyện này nói ra miệng vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng.
Cánh cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, tiếng bước chân tới gần, An Nhược Hảo nhìn hai chân thiếu một chiếc giày thì hơi dở khóc dở cười.
Lăng Canh Tân ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, đến khi An Nhược Hảo khẩn trương vân vê chéo áo, hắn mới chậm rãi vén khăn cưới đỏ đến chói mắt lên.
Trên mặt An Nhược Hảo đỏ hồng say lòng người, hai mắt mơ màng, môi hơi cong lên như đang chờ mong người ta nếm thử.
An Nhược Hảo hơi ngửa đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lăng Canh Tân dựa sát vào. Lăng Canh Tân hôn hơi dồn dập, nhưng vẫn mềm mại, mang theo cưng chiều lại hơi thiếu kiên nhẫn, tiếp cận cánh môi mút vào trong chốc lát, sau đó duỗi đầu lưỡi đi vào.
Mùi rượu trong miệng Lăng Canh Tân không phải nặng bình thường, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy như bị xông đến say, ngã vào trong ngực Lăng Canh Tân, mềm nhũn như bông gòn, bị động nhận lấy hôn môi của hắn, chỉ cảm thấy bên cạnh đều là hương vị của Lăng Canh Tân, mang theo chút hương cỏ xanh, mang theo chút hơi rượu, hơn nữa là hương vị đặc biệt của nam nhân. Đầu lưỡi khéo léo quấy nàng, khiến lòng của nàng cũng nhộn nhạo theo.
An Nhược Hảo bị động một lúc, không nhẫn nhịn được thế trận này, ngược lại chủ động, ôm cổ của hắn, cái lưỡi xâm nhập. Lăng Canh Tân giống như được cổ vũ, đột nhiên ôm chặt lấy An Nhược Hảo, không còn mềm mại như vừa rồi, hơi vội vàng đuổi theo đầu lưỡi của An Nhược Hảo, trên tay càng không nhàn rỗi, trượt vào từ cổ áo vạt áo.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo bị Lăng Canh Tân kích động giật nảy mình, nàng vốn quên, mặc dù ngày thường Lăng Canh Tân luôn thành thật chững chạc, cũng là nam tử trưởng thành chưa từng ăn mặn, dưới sự khiêu khích của nàng đâu nhịn được, chỉ hận không thể lập tức ăn nàng vào trong bụng.
Cảm nhận được An Nhược Hảo hơi khẩn trương, Lăng Canh Tân khẽ buông nàng ra, dẩu môi, thở hổn hển nói: “Tiếu Nhan, ta đã nhịn lâu rồi.”
Câu nói trắng trợn khiến gò má An Nhược Hảo đỏ như chăn mền phòng tân hôn, nàng khôn ngoan nằm trong ngực hắn không dám lộn xộn, ánh mắt mông lung, khóe miệng mang theo ý cười: “’Vậy thì đừng nhịn, đêm nay tùy theo ý chàng. Chỉ có điều…”
Nghe lời nói dịu dàng của An Nhược Hảo, Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy trái tim bị đánh mạnh, một sung sướng khó nói nên lời xông lên đầu, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều biến thành đẹp hơn, toàn bộ những tin tức truyền đến từ trấn Cổ Nhạc đều vứt ra sau đầu.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ thật trắng của An Nhược Hảo, cất giọng ấm áp ở bên tai: “Chỉ có điều gì?”
“Chúng ta vẫn chưa uống rượu hợp cẩn.” An Nhược Hảo cực kỳ thẹn thùng rồi, cúi đầu, tối nay nàng muốn trở thành thê tử của hắn.
Lăng Canh Tân cười nhẹ: “Là ta quá nóng lòng.”
Dứt lời, tới bên bàn bưng ly rượu nhỏ, hai người uống xong rượu hợp cẩn.
Chén rượu của An Nhược Hảo xuống bụng, đột nhiên cảm thấy trên người nóng lên, mắt đẹp mơ màng.
Lăng Canh Tân thấy vậy, dục hỏa trong mắt càng mạnh, tiến đến bên tai An Nhược Hảo: “Tiếu Nhan, ta muốn nàng đã lâu rồi, nàng có bằng lòng không?”
“Ta nguyện ý.” Bởi vì khẩn trương nên giọng nói của An Nhược Hảo hơi run rẩy, trên tay cũng run rẩy cởi bỏ hỉ phục.
“Tiếu Nhan, để cho ta được không?” Lăng Canh Tân thấy nàng khẩn trương thì hầu kết càng gay gắt, cười nói.
An Nhược Hảo nhìn dây lưng không nghe lời trên tay, đành phải bất lực ngượng ngùng gật đầu, để mặc Lăng Canh Tân lột bỏ từng lớp hỉ phục. Hỉ phục này thật sự phức tạp, cho dù là Lăng Canh Tân cũng phải phí sức lực thật lớn, An Nhược Hảo nhìn theo hàng mi nét mày thật dài của hắn để lại bóng mờ nhàn nhạt dưới mắt, dưới nến đỏ làm nổi bật, có vẻ ấm áp lạ thường.
Lăng Canh Tân thấy nàng chỉ ngẩn ngơ nhìn mặt mình, cười cười, kéo tay nàng đặt lên hông mình, ra dấu nàng cởi cho mình.
Tuy không phải An Nhược Hảo chưa từng nhìn thấy thân thể của hắn, nhưng nói rõ mục đích ra như vậy, mang theo dục vọng ăn thịt người trắng trợn vẫn là lần đầu tiên, nhưng nghĩ tới hắn đã là trượng phu của nàng, trái tim ấm áp, liền không xấu hổ nữa, đưa bàn tay nhỏ bé cởi dây lưng.
Hỉ phục của Lăng Canh Tân cực kỳ đơn giản, sau khi dây lưng cởi ra thì toàn bộ đều nới lỏng, An Nhược Hảo không mất nhiều thời gian liền cởi hết cho hắn trừ quần trong, còn Lăng Canh Tân vẫn hăng hái chiến đấu với vạt áo của nàng.
An Nhược Hảo thấy hắn vừa cởi áo vừa ăn đậu hũ, lại thấy hai hạt đậu đỏ trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng đụng chạm lên, trên người Lăng Canh Tân lập tức run rẩy. An Nhược Hảo cười tinh ranh, hàm răng khẽ cắn, cái lưỡi mềm mại lướt qua, hai hạt đậu đỏ lập tức cứng lên, mà phía dưới của Lăng Canh Tân cũng ngẩng đầu lên, chống vào bắp đùi nàng.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
32 chương
60 chương
23 chương
7 chương