Lửa nóng nơi đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng Hoa Vị Miên, từng chút từng chút dao động trên lưỡi nàng, mang theo một chút hương thơm của gà ăn mày, lướt qua hàm răng nàng. Thân thể không khỏi mềm nhũn, nàng dựa vào ngực Tông Chính Sở, hai cánh tay vô lực vịn vào bả vai hắn, kìm lòng không đậu ưm một tiếng. Phút chốc đó, Tông Chính Sở càng hôn kịch liệt hơn, mang theo tình cảm nồng nàn, hung hăng liếm láp chiếc lưỡi của nàng. Hai người trao đổi nước miếng, còn phát ra thanh âm “chậc chậc”. Đại não của Hoa Vị Miên thiếu oxi, ý thức bay biến, đến khi nàng thiếu chút nữa bất tỉnh, Tông Chính Sở rốt cuộc buông ra. Hai người trán kề trán, hô hấp gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực khiến mặt Hoa Vị Miên đỏ như quả cà chua, sóng mắt long lanh, mang theo hơi sương mù cùng say mê, vẻ cám dỗ không nói thành lời, chăm chú nhìn Tông Chính Sở. Tròng mắt lục sắc của Tông Chính Sở giống như mất đi ánh xanh lạnh nhạt, chỉ còn lại dục vọng bị đè nén cuồn cuộn mà đến. Hơn nữa, sau khi nhìn Hoa Vị Miên mê người như vậy, càng thêm không thể vãn hồi, hắn muốn, người trước mắt! Đang định có động tác kế tiếp, cửa liền “Oành” một tiếng bị mở ra. “Hoa Kỳ, ngươi gặp Vu Bàn Nguyệt rồi?!” Thanh âm của Thanh Dương vang lên. Tông Chính Sở bởi vì không được thỏa mãn dục vọng mà ánh mắt trở nên âm trầm. Hoa Vị Miên trong nháy mắt bừng tỉnh, nhảy dựng lên từ trong ngực Tông Chính Sở, vội vàng lau khóe miệng, sợ lưu lại dấu vết gì. “Ngươi tới làm gì?” Khẩu khí của Tông Chính Sở vô cùng không tốt. Lúc này, Thanh Dương không để ý nhiều như vậy, kéo Hoa Vị Miên vội vàng nói: “Ngươi thật sự gặp Vu Bàn Nguyệt?!” Hoa Vị Miên gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy a!” Dứt lời lại chuyển ánh mắt tới dò hỏi Tông Chính Sở, sao khi nhắc tới Vu Bàn Nguyệt hắn lại có bộ dạng kia! Tông Chính Sở uống một ngụm trà, nói: “Có lẽ đều là người học y, đối với nhân vật đặc biệt có chút câu nệ đi!” Hoa Vị Miên sáng tỏ gật đầu, sau đó liền nhìn thấy Thanh Dương thập phần không yên nuốt nước bọt, hai mắt bốc u quang hỏi: “Vu Bàn Nguyệt là nam nhân hay nữ nhân?” Ngụm trà trong cổ họng Tông Chính Sở dừng một chút rồi mới nuốt xuống, không tự chủ nắm chặt ly trà trong tay: thật là mất thể diện! Ba năm trước, Vu Bàn Nguyệt là một kỳ nhân ngang trời xuất thế, y thuật cao siêu, giỏi võ công, không người nào biết lai lịch của hắn, chỉ biết nơi nào có bệnh có tai họa liền thấy một hồng sam nam tử, trong một thời gian ngắn ngủi liền nổi danh thiên hạ, mỹ xưng: đệ nhất thần y. Tuy nói Vu Bàn Nguyệt lần nào cũng mặc nam trang, nhưng người từng gặp qua đều ngạc nhiên vì mỹ mạo của hắn, nghe sai đồn bậy, hắn tức thì thành kẻ không phân biệt giới tính tuổi tác, cho nên rất nhiều người suy đoán hắn là nam hay nữ. Hoa Vị Miên khinh bỉ nhìn Thanh Dương, chán ghét hất tay hắn ra, ngươi nói xem, đứa nhỏ này sao lại mất thể diện như vậy! “Rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân a?” Thanh Dương chưa từ bỏ ý định hỏi. “Là nam nhân.” Hoa Vị Miên nói. Thanh Dương chấn động, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Ngươi không nhìn lầm?” Hoa Vị Miên vỗ ngực nói: “Ta đã nghiệm chứng, đảm bảo là một nam nhân!”