“Mẫu hậu, người không cần di!enn-đann-l33=quyy`donn cầu xin nàng. Hoán Nhi không sợ chết!” Tiểu thái tử nhìn Hoa Vị Miên, cực kỳ phẫn nộ nói.
Hoàng hậu nghe vậy, hai giọt nước mắt lăn ra ngoài, ôm hắn vào trong lòng, nói: “Ai làm mẫu thân mà hi vọng nhi tử của mình cùng chết theo mình, Hoán Nhi, con đừng nói lời ngốc nghếch.”
“Hoán Nhi chỉ muốn ở chung một chỗ với phụ hoàng mẫu hậu!” Lời nói của tiểu thái tử rõ ràng.
“Muốn ta cứu hắn cũng có thể.” Hoa Vị Miên đột nhiên nói: “Nhưng từ nay về sau hắn theo họ của ta, hơn nữa vĩnh viễn không được có suy nghĩ phục quốc.”
Đế Hậu của Tây Hòa đều vui mừng, rối rít gật đầu, cúi người dập đầu, “Tạ ơn tiên tử, tạ ơn tiên tử…”
Hoa Vị Miên còn chưa kịp đi đỡ bọn họ, thanh âm non nớt bên cạnh đã vang lên: “Quốc cừu gia hận*, Mục Cẩm Hoán ta sao có thể không nhớ?!”
*Quốc cừu gia hận: Hận nước thù nhà
Hoa Vị Miên nhìn mũi nhỏ mắt nhỏ có sắc có hương, lập tức nắm lấy mũi của hắn hỏi: “Ngươi biết cái gì là quốc cừu gia hận sao?”
Mục Cẩm Hoán né tránh, căm giận nói: “Không cho ta báo thù, ta tình nguyện chết!”
Trong mắt Hoa Vị Miên chợt lóe lên tia sắc bén, đứng dậy, thản nhiên nói: “Nhưng ta sẽ không để ngươi chết, không chỉ không cho ngươi chết, còn không cho ngươi báo thù. Xem bắp đùi của ngươi thô, hay là cánh tay ta thô.”
“Ngươi…!” Tiểu thái tử quýnh lên, ra sức ho khan, gần như muốn ho cả phổi ra ngoài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đầy bệnh trạng.
Hoàng hậu vội vàng đến vỗ lưng hắn, nói: “Hoán Nhi, nghe lời, sống sót mới là kỳ vọng lớn nhất của phụ hoàng mẫu hậu đối với con.”
“Mậu hậu… Khụ khụ…!”
Hoa Vị Miên kéo hắn qua, đè lại thân thể nhỏ bé đang giãy dụa của hắn, nói: “Từ bây giờ hắn đổi tên thành Hoa Vô Ưu, hai vị không có ý kiến chứ?”
Đế Hậu của Tây Hòa nhìn nhau, hiểu ý mà cười, nói: “Tạ tiên tử.”
“Các ngươi an tâm đi đi.” Hoa Vị Miên kẹp Hoa Vô Ưu lên rồi đi ra ngoài.
“Phụ hoàng…! Mẫu hậu…!” Hoa Vô Ưu khóc tê tâm liệt phế, nhìn thấy người thân nhất của mình càng ngày càng xa, rốt cuộc thở gấp một hơi rồi bắt đầu hôn mê bất tỉnh.
Hoa Vị Miên vội để hắn xuống, lấy túi châm ra châm mấy châm rồi thở dài. Vừa nghĩ tới sau này phải mất nhiều tiền thì cảm thấy thật nhức nhối!
Diệp Cô Linh quan sát Hoa Vị Miên lúc lâu, cuối cùng nói: “Xem ra ngươi cũng không xấu như vậy nha!”
Hoa Vị Miên liếc nàng một cái, nói: “Ta vốn rất thiện lương được không?”
Lần này Diệp Cô Linh cũng không phản bác, chỉ nói: “Vụ đánh cuộc kia của chúng ta thì sao?”
“Còn đánh cuộc gì nữa!” Hoa Vị Miên tức giận. Hôm nay nàng đã tổn hại tướng công rồi lại còn bị lỗ bạc!
Diệp Cô Linh bĩu môi nói: “Vậy cũng tốt. Không còn chuyện của ta thì ta đi trước.”
Vừa đi hai bước lại quay lại nói: “Sau này ta đến Đại Ân tìm ngươi chơi đùa!”
Hoa Vị Miên nhanh chóng khoát tay một cái nói: “Ngài vẫn nên hóng gió ở Đoàn thành đi!”
“Ngươi cực kỳ không nể mặt ta đấy!” Diệp Cô Linh cảm thấy quái lạ. Diệp Cô Linh nàng lần đầu tiên chủ động kết giao bằng hữu, nàng ấy lại dám cự tuyệt?!
“Mặt mũi giá trị bao nhiêu bạc?” Hoa Vị Miên khinh bỉ nói: “Có thể xào hay có thể luộc? Hơn nữa, ngươi là ai chứ, dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?”
“Nữ nhân dung tục nhà ngươi, mở miệng ngậm miệng đều là tiền. Không biết Phủ Viễn Tướng Quân cảm nhận như thế nào về ngươi!” Diệp Cô Linh né chân, thẹn quá háo giận, cuối cùng tức giận rời đi.
“Tiểu thư, tướng quân bắt đầu công thành.” Bố Thiện đột nhiên xuất hiện.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Hoa Vị Miên ôm Hoa Vô Ưu dậy, nói.
0o0
Hoa Vị Miên không ngờ tới Hoa Vô Ưu lại có thể ngủ như dienn,đann,lle/quyy/donn vậy, một lần ngủ lại ngủ qua nửa tháng. Hiển nhiên Hoa Vô Ưu cũng không nghĩ tới, trợn tròn mắt nhìn rèm cửa sổ đong đưa, nói: “Đây là nơi nào?”
Vừa đứng lên thì nhìn thấy dáng vẻ lão thần khắp nơi của Hoa Vị Miên, ngay tức khắc quát: “Ngươi làm gì phụ hoàng mẫu hậu của ta rồi?!”
Hoa Vị Miên liếc hắn, nói: “Ngươi có thể lớn tiếng một chút nữa, sau đó trực tiếp lôi ra để năm con ngựa xé xác, để phụ hoàng mẫu hậu ngươi chết không nhắm mắt.”
Hoa Vô Ưu nghe vây thì run lên, ngã ngồi trên giường nhỏ, trong nháy mắt nước mắt tràn đầy viền mắt, lại cố gắng chịu đựng, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt.
Hoa Vị Miên giơ tay kéo kéo gò má của hắn: “Ngoan, gọi nương nghe một chút!
Hoa Vô Ưu nghiêng mặt sang một bên, cắn răng nói: “Để ta nhận kẻ trộm làm nương, ngươi đừng mơ tưởng!”
Hoa Vị Miên đan mười ngón tay vào nhau, bóp làm vang lên ‘ục ục ục ục”, nhanh như tia chớp đã đặt hắn ngồi trên đầu gối, ‘bốp bốp’ mấy cái vào mông nhỏ:
“Dựa vào chi. Tiểu hài tử xấu xa mà, ta là nương ngươi, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó. Không nghe lời thì phải bị đánh!”
Hoa Vô Ưu giơ quả đấm giãy giụa, khuất nhục mà kêu lên: “Nữ nhân điên này, buông ta ra! Mau buông ta ra!”
Hoa Vị Miên vừa đánh xuống mấy bàn tay, giận dữ quát: “Tiểu tử nhà ngươi, đang dạy không được tức giận. Có tin ta treo ngược ngươi lên đánh không!”
“Nữ nhân điên này, sẽ có ngày nhất định ta phải đem ngươi băm thây vạn đoạn!”
“Thật giỏi, dám nguyền rủa nương ngươi, ngươi, cái người trời đánh này, xem ta thu thập ngươi thế nào!”
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
64 chương
21 chương