" Sư huynh, muội có thể vào rồi chứ? " " Nàng vào đi " Lúc Hàn Nguyệt Chi bước vào chỉ thấy Lãnh giáo chủ đang ngâm mình trong bồn dược liệu thứ nhất. Vì quá trình giải độc lại nhanh hơn dự kiến củanàng nên có lẽ chỉ hai đến ba lần nữa là có thể lấy hết toàn bộ độc tốtrong người ra. Nhìn những vết sẹo trên lưng của hắn, không hiểu sao nàng lại cảm thấy đau lòng. " Huynh có muốn muội xóa bỏ những vết sẹo này không? Chỉ cần thường xuyên xoa dược là có thể ". Nàng nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo mà hỏi. " Lúc này thì không cần, sau khi ta trả thù xong, nếu được lúc đó ta sẽ nhờ nàng " Sau đó hắn cầm lấy bàn tay đang đặt trên lưng mình nhẹ nhàng hôn lên đó như một món bảo vật vậy. " Ta cảm thấy rất vui, Tiểu Chi, đây là lần đầu tiên nàng đau lòng vì ta " Bừng, sau khi nghe lời này mặt của Hàn Nguyệt Chi lại có thêm hai phần đỏhồng bên má. Lúc này nàng có thể nhìn rõ phần thân phía trước sư huynh.Cơ bụng và cơ ngực thật là rắn chắc, làn khói trong nước bốc lên lạicàng tăng thêm vẻ đẹp trước mắt. " Có phải ta rất đẹp không? " " Huynh...... huynh đang nói gì vậy chứ? " " Không phải sao? Nếu không tại sao nàng lại nhìn ta chăm chú đến như vậy?! " Hắn vừa nói vừa rướn người đến sát mặt nàng, nhẹ nhàng vươn tay lấy cái mặt nạ trên mặt Hàn Nguyệt Chi xuống. " Tiểu Chi, đừng che dấu bất kì thứ gì khi đối diện với ta, kể cả khuôn mặt nàng, được không? " Khuôn mặt của Hàn Nguyệt Chi lúc này đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Nàng chỉ cố cuối gầm mặt xuống, sư huynh khi rướn người lên thì đồng thời cảthân hình của hắn cũng lộ ra, tất cả gần như.... ... Thấy vẻ túng quẫn của nàng, Lãnh giáo chủ cũng không muốn chọc nàng thêm nữa. " Hahaha, được rồi ta sẽ không tiếp tục chọc nàng nữa. Ngâm mình nhiêu đây chắc là đã đủ rồi? " " Được rồi, huynh mau chuyển qua bồn dược thứ hai đi ". Nói rồi nàng quay mặt đi. Tiếp sau đó nàng vẫn tiếp tục công việc của mình, thi châm sau đó hút hếtchất độc ra. Mặc dù chỉ là lần thứ hai nhưng Lãnh giáo chủ lại không cảm thấy đau đớn như lần đầu. Điều này cũng khiến cho Hàn Nguyệt Chi ngạcnhiên, không lẽ thể chất của huynh ấy có gì đó đặc biệt!? Một đêm cứ qua đi như vậy với nghi vấn trong lòng nàng. Lãnh giáo chủ tuy nhậnra được nhưng lại không nói ra, hắn chờ đến ngày nàng chấp nhận, hắn sẽgiải đáp tất cả mọi thắc mắc của nàng. Cho đến lúc nàng quay trởvề phòng, nàng mới biết rằng thì ra hai căn phòng chỉ cách nhau một bứctường mỏng. Vì sao nàng biết được ư? Lúc Hàn Nguyệt Chi đang nằm trêngiường suy nghĩ vô tình thở dài một tiếng, lúc đó một giọng nói vanglên. " Tiểu Chi, vì sao nàng lại thở dài? " Xưng hô với nàng như vậy chỉ một người, đang muốn nổi giận ngồi dậy, khôngngờ sư huynh lại dám nuốt lời, nhưng khi nhìn quanh lại thấy không có ai cả. " Sao nàng không trả lời ta? ". Hắn lại tiếp tục lên tiếng. Hàn Nguyệt Chi nhìn quanh vẫn không thấy người đâu, lúc này nàng lên tiếng hỏi. " Sư huynh, rốt cuộc huynh ở đâu vậy? " " Hahaha, làm nàng ngạc nhiên rồi. Thật ra giường của ta chỉ cách giưòngcủa nàng một bức tường mỏng. Chỉ cần một tiếng động nhỏ ta cũng có thểnghe rõ " (Nguyệt: ý a là tiếng gì a~? ) Đây chính là "âm mưunham hiểm" của Lãnh giáo chủ. Hắn vốn đã tính toán tất cả kể từ khi nhận ra tình cảm của mình. Hắn muốn gần nàng hơn, cũng như ở cạnh nàng đầutiên khi nàng gặp ác mộng. Như thế, hắn nhất định có thể chiếm được trái tim nàng. " Chẳng phải huynh nói chỉ ở chung một viện chứ không phải một phòng sao? Tại sao huynh lại không giữ lời " " Ta không hề nuốt lời!!! Đây vốn là hai phòng, bất quá chỉ cách nhau một bức tường mỏng mà thôi. Nàng không thể đổ oan cho ta như thế được " " Huynh.... huynh..... ". Hàn Nguyệt Chi chỉ có thể ấp úng trước câu trả lời của hắn. Thẹn quá hóa giận, Hàn Nguyệt Chi liền kéo chăn nằm xuống ngủ. Ở bên kia,Lãnh giáo chủ nghe một tiếng soạt cũng biết nàng làm gì, vì thế hắncũng không tiếp tục chọc nàng nữa. Haiz, ngày mai hắn lại phải tìm cáchdỗ giành giai nhân đây. " Sư huynh thối, sư huynh đáng ghét, cư nhiên lại dám tính kế nàng " Hàn Nguyệt Chi cứ nằm đó oán trách Lãnh giáo chủ, chính nàng cũng khôngbiết, mình đã để hắn vào một góc đặc biệt trong tim mình.