Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ

Chương 13 : Chính thức gặp mặt

" Không được cho hắn uống " Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phương hướng giọng nói thoát ra. Họthấy một nữ nhân mặc hồng y, trên mặt đeo mặt nạ có hình hoa đào. Ám vệ chưa kịp xuất thủ đẻ ngăn chặn nàng thì nàng đã nhanh chóng đi đếnbắt mạch cho Lãnh giáo chủ. Hoàng Dực đi theo phía sau liền lên tiếng để tránh gươm đao. " Sư huynh, đó là đệ tử của đệ. Nói bọn họ đừng động thủ, thuốc đệ đưa có điều không ổn " Nữ nhân vận hồng y không ai khác chính là Hàn Nguyệt Chi, và hiện tại nàng là Tử Nguyệt. Nghe xong lời đó, mọi người đều đồng loạt im lặng, thulại kiếm vốn đã được rút ra một nửa. Còn về phía đương sự, hắn vừa thấydáng người, liền biết đó là ai. Vì thế hắn không xuất thủ, mà vẫn imlặng chờ xem nàng muốn làm gì. Một khắc trôi qua, Tử Nguyệt sau khi bắt mạch xong liền hỏi. " Ngươi mới uống có một viên? " Một người trong Huyết giáo đang toan trả lời, vì hắn biết giáo chủ khôngthích nói chuyện với người lạ. Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì mộtgiọng trầm chứa đựng một tia ôn nhu vang lên. " Một viên là đủ, ta cũng không phải là người chết dễ dàng chỉ vì độc " Toàn bộ người của Huyết giáo hóa đá ngày tại chỗ. Không phải vì lời nói củagiáo chủ mà vì giáo chủ lại tự mình nói chuyện với người lạ. Từ trướcđến nay, dù là bất kì người nào, giáo chủ đều để cho Ảnh Hồn tiếpchuyện. Chỉ người giáo chủ tin tưởng hay thân tín mới có thể nói chuyệnvới người. Nhưng hiện tại, giáo chủ vừa mới mở lời với người mớigặp lần đầu, lại là một nữ nhân. Hình như bọn họ cảm nhận được một nétôn nhu trong lời nói, hay bọn họ nghe nhầm? " Ngươi trúng độcDịch Thủy, để càng lâu cơ thể sẽ ngày càng suy nhược, cơ thể sẽ không cử động được, không thể ăn uống. Uống Diệp Hỏa đơn không thể kiềm chế được độc tính, dùng càng nhiều độc càng phát tán nhanh hơn ". Tử Nguyệt bình thán nói. " Tên chết tiệt, nếu như nghe lời ngươi mỗi ngày một viên thì đồ đệ ta đã sớm phát độc mà chết rồi " Hoàng Lân nghe xong lời đó liền tức giận mắng chửi Hoàng Dực. Hai sư huynh đệ lại bắt đầu đấu khẩu với nhau. " Đệ không cố ý, nếu biết đây là độc gì thì làm sao đệ dám đưa Diệp Hỏa đơn cho huynh " " Ta không cần biết, nếu đồ đệ ta có việc gì ta sẽ ăn thua đủ với ngươi " " Không phải lúc nãy huynh đang muốn ép tiểu tử kia uống thêm một viênsao, tại sao trách nhiệm lại thuộc về mình đệ. Đều là do huynh cả " " Do ngươi " " Do huynh " " Do ngươi " " Do huynh " ...... Hai lão nhân hiện tại chả khác gì hai lão ngoan đồng, đấu khẩu với nhau như hai đứa trẻ. Một người đã đủ ồn rồi, giờ lại thêm một người nữa, bọnthuộc hạ lại tiếp tục ai oán. Có ai mau kêu hai người họ dừng lại đi, lỗ tai bọn họ sắp chịu đựng không nổi rồi. " Sư phụ, người nháo đủ chưa? " " Sư phụ, người nháo đủ chưa? " Hai thanh âm đồng thời vang lên, một lời chứa đầy vẻ tức giận, lời còn lạitỏ vẻ mệt mỏi. Lãnh giáo chủ tức giận vì hai lão nhân thật rất ồn, cònTử Nguyệt mệt mỏi vì âm thanh quá ồn. " Không chơi với các ngươi nữa " " Không chơi với các ngươi nữa " Hai lão nhân bất mãn lên tiếng rồi dùng khinh công bay ra ngoài. Để lại hai đồ đệ chỉ biết thở dài mà ở lại trong phòng. Không khí yên lặng trongphòng khiến cho người ta cảm thấy bất tiện. Lúc này, Tử Nguyệt lên tiếng chấm dứt không khí ngột ngạt này. " Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? " " Dù sao cũng là huynh muội đồng môn, muội gọi ta là sư huynh, ta gọimuội là sư muội. Muội cảm thấy như thế nào? ". Hắn bình tĩnh nói. Bọn thuộc hạ lại thêm một lần nữa hóa đá, đây là lần đầu tiên giáo chủ hỏi ý kiến một nữ nhân. Đây có phải là giáo chủ nổi danh lãnh khốc, muốn gìcó đó, một ngày không giết người không vui không? " Vậy sư huynh, mong huynh thứ lỗi cho hành động lúc nãy của muội ". Tử Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi trả lời. " Không sao, về độc mà huynh trúng phải, muội có thể giải không? " " Độc Dịch Thủy muội có thể giải, nhưng có một chút phức tạp. Huynh trúng độc cũng gần 2 tháng, nên quá trình giải độc cũng phải kéo dài. Giaiđoạn giải độc cũng rất khó khăn, sẽ có những cơn đau trong mỗi lần giảiđộc " " Muội mau nói rõ cho huynh "