Nương tử, ăn xong không được trốn

Chương 5 : Giải trừ hôn ước

Phong Chỉ Dao nghe vậy cười nhạt “Tới đây ăn cơm, thuận tiện gặp Tề Vương điện hạ có chút chuyện cần giải quyết.” Ngay tại lúc Hiên Viên Hạo Phi nhìn về hướng chính mình, Phong Chỉ Dao cũng nhìn về phía hắn đánh giá, Hiên Viên Hạo Phi mặc sam y màu vàng đất chất liệu quí giá, thắt lưng khảm ngọc, tóc đen được một cây trâm bạch ngọc cố định nơi đỉnh đầu, vẻ mặt cùng hơi thở lộ ra vẻ tôn quí, chính là trên mặt hắn lộ lên biểu tình ôn nhu làm Phong Chỉ Dao cảm thấy con người hắn thực giả tạo. Tuy rằng ngay từ đầu Phong Chỉ Dao đối với Hiên Viên Hạo Phi cảm giác không tốt nhưng đứng về phía khách quan mà nói, người này là một người hoàng gia xuất sắc, cũng coi như là hiếm thấy, diện mạo thượng thừa, có thể nói hắn tuấn mĩ vô thường. Phong Chỉ Quỳnh từ sau lưng Phong Chỉ Dao đi tới thấy người trong lòng của mình Hiên Viên Hạo Phi liếc mắt đưa tình đối với Phong Chỉ Dao, lập tức dáng người mảnh mai thướt tha tiêu sái đi qua, nũng nịu kêu một tiếng “Hạo ca ca”. rồi sau đó hướng về phía Phong Chỉ Dao liếc mắt một cái, đáy mặt dù thế nào cũng không che dấu được hâm mộ cùng ghen tị nhưng sâu sắc là hận ý. Phong Chỉ Quỳnh nhìn Phong Chỉ Dao khuynh quốc khuynh thành, tao nhã hào phóng, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên nàng cảm thấy thật tự ti. Hiên Viên Hạo Phi gặp người trong lòng thướt tha đi tới, theo đó là một tiếng gọi yêu kiều, ngay lập tức trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười “Quỳnh nhi, nàng cùng Linh Hi như thế nào mỗi lần đều đến muộn?” Bên trong giọng nói không hề có ý trách cứ mà chứa đầy ôn nhu, tất cả là hắn đối với Phong Chỉ Quỳnh không khó nghe ra giọng sủng nịch. “Thất ca, chúng ta vừa mới đi ngang qua cửa hang son phấn, thấy nơi đó có những món đồ mới, vì thế nên mới tới chậm.” Hiên Viên Linh Hi từ nhỏ cùng Phong Chỉ Quỳnh quan hệ vô cùng thân thiết, chính vì thế cho nên hai người thường xuyên cùng nhau đi dạo phố. Bất quá, Hiên Viên Linh Hi vừa mới đi vào, ánh mắt của nàng luôn hướng đến trên người Tư Đồ Diệp Lỗi không có dời đi được Phong Chỉ Dao thấy nhiều người như vậy đều đứng, bọn họ không than mệt nhưng nàng thì mệt a, vì thế nàng lười biếng ngồi vào ghế cách nàng gần nhất. “Phong Chỉ Dao, đây là ghế của ta.” Tô Mộ Diễm thấy Phong Chỉ Dao ngồi trên chính ghế của mình, lập tức lên tiếng ngăn cản, đáy mắt không chút nào che dấu nồng đậm chán ghét. Kỳ thật cũng coi như có chút chuyện nhỏ, Tô Mộ Diễm trước đây tuổi nhỏ nghịch ngợm, có một hôm bắt một con ếch ném vào trong sân của Phong Chỉ Dao, đem Phong Chỉ Dao khi nhỏ bị dọa khóc lên, cuối cùng bị bà vú bẩm báo lên Phong tướng, vì thế Phong tướng răn dạy Tô Mộ Diễm một chút. Cuối cùng, khi trở lại Kình Thiên Bảo, Tô Mộ Diễm bị Tô lão cha đánh một trận, đến da tróc thịt bong, đau đớn một trận a. Cho nên hiện tại mỗi lần nhìn thấy Phong Chỉ Dao thì Tô Mộ Diễm liền không thể nào có sắc mặt hòa nhã. Lúc này Phong Chỉ Dao còn ngồi lên ghế của hắn, sắc mặt lại thêm âm trầm. “Ghế của ngươi? Trên ghế có ghi tên của ngươi hay sao?” Phong Chỉ Dao hơi ngiêng đầu hướng bàn gỗ, một tay chống má, ung dung ngồi, mắt đẹp hơi híp lại, mỉm cười hỏi ngược lại. “Này…” Tô Mộ Diễm bị nàng hỏi choáng váng. Đúng vậy, nơi này là Tùng Hạc Lâu là sản nghiệp của gia tộc Tư Đồ. Nhưng là theo hắn biết, trên ghế ngồi thực sự không có khắc tên chủ nhân a. “Này cái gì? Không trả lời được, vậy liền chứng minh ghế này không phải ghế của ngươi đâu, ta yên tâm ngồi thoải mái”. Phong Chỉ Dao hướng Tô Mộ Diễm chớp đôi mắt động lòng người, khóe môi cười một cái, thay đổi tư thế ngồi thoải mái. “…” Tô Mộ Diễm nghe vậy dại ra, Phong Chỉ Dao từ khi nào trở thành một người mồm miệng lanh lợi như vậy, trước kia đối với mình nàng chính là cung kính có lễ. “Tỷ tỷ, đó là vị trí của biểu ca, ngươi như thế nào có thể ngồi.” Phong Chỉ Quỳnh nhìn thấy biểu ca Tô Mộ Diễm chịu thiệt, liền tức giận lên tiếng nhắc nhở. Nương của Phong Chỉ Quỳnh cùng cha của Tô Mộ Diễm là huynh muội ruột thịt, vì thế hai tiểu hài tử vẫn luôn quan hệ thân thiết. Tô Mộ Diễm là con trai độc nhất nên vẫn luôn mong muốn có một tiểu muội muội, nhưng nương của hắn bụng thua kém a, từ khi sinh hắn ra không thấy có động tĩnh gì nữa. nguyên nhân đó nên Phong Chỉ Quỳnh được nương của hắn thương yêu như con ruột thịt, vì thế quan hệ biểu huynh muội tuy không phải thân sinh ruột thịt nhưng lại thân hơn ruột thịt. “Muội muội, biểu ca ngươi còn không có ngăn cản ta ngồi xuống, còn có ý trung nhân tốt của ngươi Tề Vương điện hạ cũng không có ngăn cản tỷ tỷ ngồi xuống, cho nên ngươi nói một câu thật vô nghĩa.” Phong Chỉ Dao dung những ngón tay xinh đẹp vuốt nhẹ lên đôi vòng ngọc đang đeo trên cổ tay, ngay cả đầu nàng cũng không ngẩng lên nhưng vẫn lên tiếng phản bác. Cái gì? Dám nói nàng nòi vô nghĩa? “Hạo ca ca, ngươi xem Phong Chỉ Dao nàng…” Phong Chỉ Quỳnh ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Phong Chỉ Dao. Có mặt Hiên Viên Hạo Phi nên nàng không nghĩ tổn hại đến hình tượng thục nữ của bản thân mình. Tay nhỏ bé lôi kéo tay áo Hiên Viên Hạo Phi, mắt vì ủy khuất mà hơi hồng lên, điềm đạm đáng yêu khiền người khác thương tiếc. “Dao nhi, Quỳnh nhi là muội muội tốt của ngươi, nói chuyện đừng khó nghe như thế.” Hiên Viên Hạo Phi đi nhanh đến hướng Phong Chỉ Quỳnh và ôm lấy nàng, lên tiếng khiển trách đối với người vừa rồi còn nhu tình mật ý Phong Chỉ Dao. “Tề Vương điện hạ, đây là việc nhà của nhà chúng ta, cùng với ngươi không quan hệ.” Phong Chỉ Dao lạnh lùng liếc hắn một cái, lạnh nhạt lên tiếng. “Dao nhi, ngươi là vị hôn thê của bổn vương, Quỳnh nhi là muội muội của ngươi, làm sao có thể đối với bổn vương không quan hệ?” Hiên Viên Hạo Phi bị nàng nói là người ngoài, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận. Tuy rằng Phong Chỉ Dao không phải là nữ nhân mà hắn thích, nhưng là vì thực lực của Tướng phủ, hắn cần phải kết hôn cùng với nàng thân phận đích nữ. Cùng lắm thì sau đó hắn cố gắng thuyết phục Quỳnh nhi làm bình thê, như vậy hắn có thể nắm trong tay thực lực Tướng phủ cùng với Kình Thiên Bảo, hai đại thế lực cùng vào tay. “Tề Vương điện hạ thật sự nhanh quên, lúc trước Tề Vương điện hạ không phải cùng Dao nhi nói qua? Ngươi nói Dao nhi không còn trinh tiết, ngươi còn muốn cùng Dao nhi từ hôn? Chẳng lẽ Tề Vương điện hạ nói chuyện không giữ lời sao?” Phong Chỉ Dao sắc mặt lạnh nhạt lên tiếng nói. Nói chuyện không giữ lời? Bây giờ, bất đắc dĩ Hiên Viên Hạo Phi đành phải gật gật đầu nhưng ngay sau đó hắn lập tức giải thích “Dao nhi, đó chỉ là lời đồn bên ngoài, còn không có điều tra rõ. Cho nên ngươi vẫn còn là vị hôn thê của bổn vương.” “Hạo ca ca….” Phong Chỉ Quỳnh nghe xong lời này trong lòng nổi giận. Chết tiệt Phong Chỉ Dao không có bị nàng chọc giận ngược lại còn cùng nàng tiếp tục bên cạnh tranh dành Hạo ca ca, nàng nhất định phải làm điều gì đó ngăn cản Hạo ca ca cùng nàng(PCD) cùng một chỗ. Hạo ca ca hắn chỉ có thể là của một mình nàng. “Thất ca của ta tất nhiên trong lời nói là nhất ngôn cửu đỉnh.” Hiên Viên Linh Hi gặp Hiên Viên Hạo Phi hơi hơi chần chờ trong lời nói đành mở miệng trách móc. “Phải không….” Phong Chỉ Dao thấy có người ngu ngốc mắc câu, lập tức nở nụ cười nhưng nàng là cố ý kéo dài ngữ điệu hỏi lại. “Thất ca, ngươi nói đi.” Hiên Viên Linh Hi vốn là hi vọng bạn tốt Phong Chỉ Quỳnh có thể làm thất tẩu của chính mình, nay có cơ hội tốt như vậy, nàng tự nhiên phải giúp một phen. Hiên Viên Hạo Phi gặp thần sắc bình tĩnh của Phong Chỉ Dao, hắn đột nhiên có một loại cảm giác hoảng hốt. Phong Chỉ Dao như vậy, nàng như thế không giống trước đây có thể dễ dàng nắm trong tay. “Ta biết Tề Vương điện hạ tâm luôn ở muội muội của ta Phong Chỉ Quỳnh, hơn nữa hai người còn lang hữu tình thiếp có ý. Đây là chuyện mọi người đều biết, ta cũng không nghĩ tới Tề Vương vì hôn ước của chúng ta mà làm ủy khuất muội muội. Cho nên ta cam tâm tình nguyện rời khỏi. Đây là đôi vòng ngọc là khi trước Tề Vương điện hạ tặng cho ta, vốn để làm vật đính ước, nay ta hoàng trả lại cho chủ của nó.” Phong Chỉ Dao không chút do dự tháo xuống đôi vòng tay ngọc đang đeo trên tay, đưa cho Hiên Viên Hạo Phi trước mặt mọi người, thanh âm lạnh nhạt, đáy mắt không hề chứa một tia tình ý, giống như một người xa lạ. Tử Vân nhìn đến như vậy Đại tiểu thư lạnh nhạt, trong lòng sinh ra cảm giác khiếp sợ không thua gì những người khác, Tư Đồ Diệp Lỗi cùng mọi người cũng trợn tròn mắt, Phong Chỉ Dao không phải yêu sâu sắc Tề Vương sao? Như thế nào mà đột nhiên suy nghĩ trong suốt? Còn chủ động cùng Tề Vương yêu cầu từ hôn? “Dao nhi, ngươi đây là chủ động yêu cầu từ hôn? Không hối hận?” Hiên Viên Hạo Phi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày Phong Chỉ Dao chủ động yêu cầu từ hôn, còn như vậy không nể mặt. Phải biết rằng hiện giờ đứng bên cạnh hắn tất cả là những người bằng hữu quan trọng. “Dao nhi chỉ là làm việc mà trong lòng Tề Vương điện hạ trước nay rất muốn làm nhưng lại rối rắm không biết làm ra sao.” Phong Chỉ Dao châm chọc liếc mắt một cái Hiên Viên Hạo Phi, ý vị thâm trường nói. Hiên Viên Hạo Phi chính là không biết hiện giờ mình có nên tiếp nhận đôi vòng tay ngọc hay không, vì thế hắn nhìn chăm trú Phong Chỉ Dao, trong lòng thế nhưng có một tia luyến tiếc, đáy mắt lại kỳ quái xẹt qua một tia mất mát cùng ảm đạm. Phong Chỉ Quỳnh vẫn luôn chờ mong Phong Chỉ Dao cùng Hiên Viên Hạo Phi từ hôn, nay thấy thế bèn dung ánh mắt hướng Hiên Viên Linh Hi, ý bảo nàng đi lấy đôi vòng ngọc trên tay Phong Chỉ Dao Hiên Viên Linh Hi nhận được tín hiệu từ bạn tốt, lập tức tiến lên nhận lấy, sau đó đối diện Hiên Viên Hạo Phi nói “Thất ca, ngươi đừng lề mề, người ta Phong gia Đại tiểu thư nhưng là đồng ý từ hôn, ngươi tội gì phải luyến tiếc đây.” “Hừ, ta nào có luyến tiếc, chính cầu còn không được đây.” Hiên Viên Hạo Phi vì lấy lại mặt mũi của chính mình, khuôn mặt tuấn tú chứa sự tức giận nói. “ Tề Vương điện hạ đây là quyết định của chính ta, cùng cha ta không hề có quan hệ.” Phong Chỉ Dao nghĩ nghĩ còn nói thêm, “Đôi ta giải trừ hôn ước, ta sẽ cố hết sức thuyết phục cha ta, ngươi hẳn là rõ ràng vị trí của ta ở trong lòng cha.” Phong Chỉ Quỳnh gặp tâm nguyện của mình rốt cuộc có thể hoàn thành, nhưng là thấy Hiên Viên Hạo Phi trong lúc lơ đãng lóe lên thần sắc mất mát. Nàng lạnh lùng hướng Phong Chỉ Dao nói, “Tỷ tỷ ngươi đã chủ động từ hôn, nếu tương lai ngươi vì việc này mà có khả năng khó gả đi, ngươi cũng không thể oán ta cùng Hạo ca ca.” “Ha ha, ta còn chưa có ý định gả đi đâu. Tốt lắm, các vị, nơi này đã không có chuyện của ta, các ngươi cứ tiếp tục. Tử Vân, chúng ta đi.” Phong Chỉ Dao nghe xong lời nói châm chọc của Phong Chỉ Quỳnh, không giận mà lại cười, cười đến run rẩy hết cả người, phong hoa tuyệt đại. Trong khoàng thời gian ngắn làm cho những người nhìn đến, chỉ cảm thấy nữ nhân này nguyên lai chỉ là nụ cười cũng có thể là cho người ta thấy thực hấp dẫn lòng người. “Phong Chỉ Dao, hãy dừng bước, Thất ca của ta còn muốn trả cho ngươi thứ này.” Hiên Viên Linh Hi biết Phong Chỉ Dao từng đưa cho Hiên Viên Hạo Phi một cây sáo nhỏ do chính tay mình tự khắc. Bây giờ, nàng lại nhìn thấy bạn tốt ra ám hiệu, lập tức rõ ràng trong lòng lên tiếng nói. “Nga? Là cái gì vậy?” Đúng nha, nếu là hôn ước, không riêng gì nam nhân đưa nữ nhân vật đính ước, mà nữ nhân cũng đưa nam nhân tín vật. Vì thế Phong Chỉ Dao dừng bước, thướt tha xoay người, đột nhiên lạnh giọng hỏi.