Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ
Chương 5 : Xúc động
Đầu hạ, ban đêm trong núi rừng vẫn còn chút lạnh.
Nhưng đang ngủ thì Cố Tam đột nhiên cảm thấy trên ngực nóng lên, như hỏa lò giữ nhiệt
Hắn bực bội xoay người, nằm dịch ra xa, nhưng quả cầu lông nóng hổi kia lại theo đuổi theo, dính sát vào hắn.
Cố Tam bất đắc dĩ, mở mắt ra. Ngoài ánh trăng mờ nhạt bên ngoài, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Hắn ngồi dậy, quay đầu lại, theo ánh trăng nhìn về phía mèo ngốc, nóng như vậy, sinh bệnh rồi hả?
Không chần chờ Cố Tam vươn tay xoa đầu nó, ngốc mèo cả người duỗi ra, cong lưng thập phần hưởng thụ, tứ chi duỗi thẳng, đầu ngửa ra sau, còn đung đưa đuôi nữa.
Nhìn không giống bệnh nha.
Cố Tam há mồm ngáp một cái, nằm xuống, chờ xem mèo ngốc có dám dán lại gần. Dán lại gần thử xem, ta sẽ cốc tỉnh ngươi!
Chờ chờ, chờ đến mơ màng thì một cánh tay đưa tới… CÁNH TAY????/
Cơn buồn ngủ bay mất, Cố Tam toàn thân cứng ngắc. Hắn biết, ở đây chỉ có một mình hắn, phía sau đột nhiên nhiều ra một cánh tay, tuyệt đối không bình thường a. Có điều, không biết vì cảm thấy quá hoang đường ly kỳ, hay là bởi vì nhiệt độ và xúc cảm xa lạ kia, hắn lại đã quên né tránh, hoàn toàn để yên cho cánh tay ấm áp kia trên thắt lưng, hai luồng mềm mại nhẵn nhụi trên tấm lưng rộng của hắn, và cả cái trán trơn bóng đang cọ cọ sau gáy hắn nữa.
Tựa hồ, không có ác ý. Chẳng lẽ là nằm mơ?
Chẳng sợ trong lòng đã có đáp án, Cố Tam vẫn là ngắt đùi một chút. Không phải là mộng.
Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu quả thật là quỷ quái, ngộ nhỡ kinh động đối phương, sợ là sau gà rừng thì hắn thành bữa cơm chiều đó.
Nhưng bất động cũng không được a!
Cố Tam nhìn nhìn phía trước trăng sáng, nhắm mắt lại. Mẫu thân mất sớm, lão đầu tử cưới kế thất, hai người họ thường vì hắn mà cãi nhau, hắn không thích bị nữ nhân kia suốt ngày léo nhéo mắng loạn, bảy tám tuổi liền bắt đầu lăn lộn ở bên ngoài, thường xuyên tối không về nhà, lúc hắn mười hai tuổi thì bị ông ngoại bắt lại. Đi đêm nhiều như vậy, Cố Tam không tin lại càng không sợ yêu ma quỷ quái gì, dù cho hôm nay gặp thật thì cùng lắm là chết thôi.
Hắn mở mắt ra, rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống che lại đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên hàn quang kia, bình tĩnh quan sát cánh tay trên thắt lưng mình kia như xem đồ vật.
Cổ tay trắng nõn mềm mại, năm ngón tay thon dài, rất đẹp.
Cố Tam nhíu mày, đó là tay nữ nhân, hai luồng mềm mại trên lưng kia, rõ ràng là ngực của nữ nhân. Chặt mím môi, cảm giác tự giễu chợt nâng lên, lần đầu tiên tiếp xúc nữ nhân, lại là như vậy kinh người như vậy, nàng, là tới lấy mạng, hay là vì báo ân?
Hình như hắn cũng không có cứu thỏ trắng gì nha... Ngoài trừ, làm dữ với một con mèo ngốc.
Suy nghĩ dần hợp lại, Cố Tam không khỏi nhíu chân mày, thế nào không nghe được tiếng ngáy của mèo ngốc? Không phải là bị ăn rồi chứ?
Hít sâu một hơi, Cố Tam thử thăm dò lấy cánh tay kia, dừng một chút, nắm nhẹ các ngón tay rồi hơi nâng lên rồi, nhanh chóng đứng dậy, quay nhìn lại.
Mèo ngốc không thấy, chỉ thấy một nữ nhân, lại còn lõa thể nữa...
Cố Tam nhanh chóng buông bàn tay nữ nhân kia ra, cố nhắm mắt nhưng ánh mắt lại dính trên người nữ nhân kia không rời được.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, không cần phải nói nàng còn tự nhiên ngủ bên cạnh hắn. Từ hướng hắn, có thể nhìn thấy hết nàng luôn.
Nàng có một mái tóc dài đen nhánh, một phần bị nàng hất ra sau, một phần bị nàng đè lên, một phần rối tung thả trên vai, vài lọng tóc rơi trước ngực, nữa che nửa hở hai luồng mềm mại kia. Vì nằm hướng về phía ánh trăng, cho nên cặp kia thỏ ngọc kia hiện ra rất rõ ràng, một cái bị đè
ép một chút, một khác chỉ lại ngạo nghễ đứng thẳng, trắng như tuyết, hồng nhạt, hấp dẫn hắn vô cùng.
Cố Tam yên lặng nhìn kia điểm hồng kia, nhìn đến một lúc lâu, rồi mới khó khăn nhìn dần xuống.
Eo nhỏ nhắn dịu dàng thon nhỏ, bụng dưới bằng phẳng gọn gàng, hai chân thon dài khép lại, che đậy địa phương thần bí kia, nhưng kế đến là một đôi đùi đẹp đến mức có thể khiến người ta quên cả suy nghĩ. Cố Tam kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên xương hông của nàng, từng chút vuốt xuống phía dưới, nhẵn nhụi như ngọc, bóng loáng, chậm rãi, đi tới chân nhỏ của nàng. Cố Tam nắm một cái, còn chưa có lớn bằng bàn tay hắn đâu, thực là khiến người khác yêu thương.
Nhìn đủ rồi, sờ đủ rồi, hắn rốt cuộc lấy hết dũng khí, liếc nhìn dung nhan tuyệt sắc sau đó không dời mắt được.
Mày liễu dài nhỏ tự nhiên, đôi mi dày cong cong, mũi cao nhỏ thanh tú, đôi môi nhỏ hơi chu ra, khuôn mặt mịn màng xinh đẹp. Câu người vô cùng.
Nói là quyến rũ nhưng khi ngủ, sau lại mang vẻ ngây thơ động lòng người thế này, dáng vẻ hồn nhiên lại thêm ngủ quan tinh xảo, nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm cho được? Bình tĩnh như Cố Tam, nhìn lại như vậy nữ nhân, phòng bị trong lòng đều buông lỏng.
Da thịt ấm áp, đây rõ ràng là người sống.
Ngực Cố Tam phập phồng kịch liệt, chỗ nào đó có chút không khống chế được, dựng lên.
Hắn đẩy nàng: “Tỉnh tỉnh”. Đẩy đẩy, bàn tay to nhịn không được trượt dần xuống thắt lưng, nắm nhẹ mông, xúc cảm quá tốt, hắn lại nhéo nhéo, còn không tự chủ xê dịch dần vào bên trong.
Lỗ Lỗ cảm thấy rất ngứa, nàng lầu bầu một tiếng mơ hồ không rõ, đẩy cái tay quấy rối kia ra, xoay người, đem bóng lưng để lại cho nam nhân đang ngốc lăng kia.
Cố Tam hô hấp cứng lại, cố nén lại cảm xúc xúc động, hướng cái mông mềm mại kia đánh một cái, phát ra “Ba” một tiếng giòn vang. Đối với căn nhà gỗ nhỏ đơn độc trong núi này, tiếng “ba” kia đặc biệt chói tai.
”Ngô...”
Ai cho dù trúng cái tát ác như vậy, khẳng định cũng không thể tiếp tục ngủ yên. Trên mông nóng bỏng rát, đau đến mức làm Lỗ Lỗ đang trong một đẹp cũng phải tỉnh dậy. Nàng sửng sốt một hồi, chậm rãi lật nằm bò trên chiếu, một tay chống nửa người trên, một tay xoa nhẹ mông nhỏ, quay đầu lại, thấy giống đực kia ngồi xếp bằng bên cạnh, ánh mắt mờ mịt không rõ, trong lòng nàng một trận ủy khuất, nước mắt lập tức ứa ra. Đang ngủ ngon nha, hắn tại sao muốn đánh nàng a!
“Mèo ngốc, là ngươi sao?” Cố Tam nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thanh âm khàn khàn.
”Meo...” Lỗ Lỗ hướng hắn kêu đau.
Cố Tam một chút cũng không sợ, một chút cũng không lạnh, hắn nóng vô cùng, thì ra ngốc mèo sau khi biến lại thành người lại đẹp đến yêu nghiệt vô cùng, quan trọng là nàng mặc dù thành người, vẫn là ngốc hồ hồ, thích làm nũng.
Ai sợ được ngốc mèo như vậy?
Hắn không chần chờ, theo sát nàng, bàn tay to đặt lên địa phương mà mình đánh lên, nhẹ nhàng thay nàng xoa xoa, “Đau hở? Ta xoa xoa cho ngươi.”
Kỳ thực khi nãy đau một chút thôi, giờ đã khá hơn nhiều, được hắn ôn nhu vỗ về như vậy, Lỗ Lỗ liền đã quên giận dỗi và ủy khuất, nằm bò lên đùi hắn. Nàng nghiêng đầu, nhìn bên ngoài ánh sáng của trăng tròn bên ngoài, thập phần vui mừng tự mình tìm được đồng bọn, bằng không nàng hiện còn không biết ngủ ở đâu đâu. Thân người cũng như thân mèo mềm mại, trước đây khi còn ở miêu tộc, tất cả giống cái các nàng đều thành thành thật thật chăm lo sào huyệt, không cần lặn lội đường xa, màn trời chiếu đất như những giống đực, dưới lòng bàn chân là mảnh thịt chai, dày?
Cố Tam vẫn len lén quan sát nàng, thấy nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hạnh phúc đối mặt với mặt trăng, đôi mắt lấp lánh nước mắt chực rơi xuống, lại càng thên động lồng người vô cùng, liền không tự chủ được nằm nghiêng bên cạnh nàng, hỏi nàng vài câu, nàng lại hướng hắn nhoẻn miệng cười, sau đó, lui đến trong ngực hắn, ôm thật chặt, còn vươn cái lưỡi liếm liếm cổ hắn.
Lỗ Lỗ thật ra chỉ biểu đạt sự ưa thích của mình, đây là cách báo tộc dạy các nàng.
Cố Tam hô hấp rối loạn, có chút giãy giụa. Đây rõ là yêu tinh, hắn có thể cùng nàng sao? Làm, sau này sẽ thế nào? Cưới nàng? Mèo ngốc yếu ớt, biết giặt giũ nấu cơm sao? Có thể thay hắn nuông dưỡng con cái, phụng dưỡng cha mẹ không?
Không cưới! Chính là nàng tự mình đưa đến…
Hắn giơ lên nàng cằm, “Ngốc mèo, ngươi là đến câu dẫn ta, có phải hay không?”
Lỗ Lỗ nghi ngờ nháy mắt, nàng nghe không hiểu giống đực nói.
Đôi mắt ướt át, trong suốt thuần khiết, đuôi mắt hơi xếch, quyến rũ xinh đẹp.
Cố Tam thở dài, quên đi, ngốc liền ngốc đi, có thể lấy được mèo ngốc thế này, hắn cũng rất có phúc khí. Cùng lắm thì, hắn nuôi nàng một đời.
Trong lòng có quyết định, hắn không hề do dự, bàn tay to đặt ở thắt lưng nàng xoa, đem Lỗ Lỗ đang kinh ngạc kéo lại gần, sau đó đặt tay ở sau ót và thân nàng.
Lỗ Lỗ không biết phải làm sao.
Báo tộc trông coi đã nói, vô luận giống đực đối với các nàng làm cái gì, các nàng cũng không thể phản kháng, còn phải ngoan ngoãn phối hợp, thế nhưng, kia chỉ áp dụng với giống đực báo tộc, thế nào đối đãi dị tộc, không ai đã dạy nàng. Thu Thu lúc đầu phản kháng, về sau lại thuận theo, nhưng cái quái nhân kia vẫn là giết nàng. Hiện “thân” nàng, cũng là dị tộc, một dị tốc có thể hiểu nàng nói, nàng nên làm cái gì bây giờ?
”Ngô...” Môi bị người ngậm vào, hắn gặm được nàng có chút đau, Lỗ Lỗ nhịn không được lấy tay đẩy hắn, kết quả giống đực đột nhiên bật dậy, Lỗ Lỗ ngây ngốc nhìn hắn, nhìn hắn quỳ cởi thắt lưng bên hông ra, nhìn hắn cởi ra xiêm y kì quái, sau đó, lộ ra một cây…
Lỗ Lỗ khiếp sợ mở to mắt, đây là nàng lần thứ hai nhìn thấy phía dưới của giống đực, này so, so với quái nhân giết chết Thu Thu kia thì đây càng hùng vĩ hơn!
Cố Tam rất hài lòng phản ứng của mèo ngốc, hắn cười cười, ngay sau đó không hề dấu hiệu nhào tới, đè lại tay nàng hỏi: “Mèo ngốc, lưu lại đi?
Không đi nữa, làm vợ ta, ta nuôi ngươi mỗi ngày.” Nói rồi, hai tay tách ra chân nàng, sờ hướng nàng chỗ đó. Chạm lấy, hắn tâm thần dập dờn, lại nhíu mày, hắn nghe qua không ít huân tiết mục ngắn, nói nữ nhân động tình liền sẽ ẩm ướt, ướt mới sẽ không đau, nhưng ngốc mèo một chút cũng không ướt a, là hắn thân còn chưa đủ sao?
Hắn thu hồi tay, cúi đầu ngậm nơi đẫy đà của mèo ngốc.
”Ngô!” cảm giác kí quái kích thích đột nhiên lan khắp toàn thân, Lỗ Lỗ kêu nhỏ lên tiếng, sau một khắc, nàng liền cảm thấy đuôi mình, ở dưới mông, rất khó chịu.
Nàng ngơ ngác nhìn nóc gỗ của sào huyệt, chợt nhớ lại tình cảnh Thu Thu khi chết lúc trước, lập tức thét lên giãy giụa, quấy nhiễu hắn, đá hắn, không phải là bởi vì đuôi khó chịu, mà là bởi vì động tác của hắn, cơ hồ kẻ nọ giết chết Thu Thu không sai biệt lắm!
Nhớ đến cách hắn nói, nàng không thể không tin, bọn họ đều là như nhau.
Lỗ Lỗ không muốn chết!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
1020 chương
24 chương
134 chương
163 chương
32 chương
107 chương
145 chương