Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 23 : Tái kiến

Editor: HangVO9 Đất Lâm gia địa thế đồi núi chiếm đa số, bên ngoài là khu vực bằng phẳng được khai hoang để trồng cây ăn quả, đa số là trồng táo, những thứ khác như lê, đào, lý, hạnh mỗi loại trồng một ít, chủ yếu thu hoạch để dùng hoặc tặng lễ. Trong núi cây già mọc thành bụi, khai khẩn rất khó khăn, nên để hoang, ngày đông đốn củi đốt than, xuân hè hái chút rau cỏ để làm các món ăn dân dã. Lâm viên ngoại lúc còn trẻ, vào mùa thu cũng sẽ mời mấy người bạn tốt đi săn thú, bây giờ tuổi già sức yếu, cũng không mấy hứng thú với vụ này nữa. Phụ trách quản lý vườn trái cây, bảo vệ đất rừng và núi là Điền lão đầu, hắn vốn có vườn của mình, nhưng nửa đường thì bán, Lâm viên ngoại thấy hắn ổn trọng cẩn thận, có nhân duyên quản lý nhà vườn, tay nghề cũng số một số hai, liền nói hắn ra vườn trái cây làm quản sự. Điền lão đầu cần mẫn chịu làm, hai mươi mấy năm qua, trừ hai năm kia gặp thiên tai, còn thì vườn trái cây mỗi năm đều sinh lời rõ ràng ngay ngắn. Hôm nay đến gặp ông, chính là Điền lão đầu. “Lão gia, người thân thể có tốt hơn chút nào không?” Điền lão đầu được Ngô quản gia đưa đến phòng, đi vài bước đã chạy tới trước Lâm viên ngoại quỳ xuống hỏi. Lâm viên ngoại đứng dậy ngăn hắn, “Được rồi, xương cốt đều đã già cả rồi, còn quỳ cái gì nữa, hai tháng rồi không gặp, tóc ngươi hình như còn bạc thêm một chút? Ngươi đó, lại tự mình làm việc có phải không? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đem nhưng việc tốn sức ấy giao cho hậu bối làm đi, ngươi coi bọn họ đừng làm sai là được. Còn đứng đó làm gì, ngồi đi, uống trà uống trà!” Hai người tuổi tác tương đương, Lâm viên ngoại không có huynh đệ, thái độ cực kỳ thân thiết. Điền lão đầu nghe lời Lâm viên ngoại ngồi. Hắn cẩn thận nhìn Lâm viên ngoại trong chốc lát, thấy ông sắc mặt coi như không tệ, yên lòng, khách sáo mấy câu giải thích ý đồ đi đến: “Lão gia, ta nghe nói người thân thể khó chịu, trong lòng thập phần lo lắng, tình cờ đứa cháu ngoại bất hảo của ta săn được một con tuần lộc, ta đã nghĩ đưa tới cho người bồi bổ thân thể. Thịt tuần lộc tính ôn hòa, có thể bổ tỳ ích khí, tốt nhất là ăn vào mùa đông, tuần lộc kia vẫn còn sống, người lúc nào ăn cũng được.” Lâm viên ngoại thật bất ngờ, trong núi thường có gà rừng thỏ rừng, tuần lộc là loại hiếm lạ, rất ít khi gặp được, không khỏi hỏi: “Hắn là từ trong núi chúng ta săn được nó sao?” Điền lão đầu mộc mạc cười, trên mặt có vài nếp nhăn, “Cũng không hẳn, chắc là hắn mèo mù vớ được chuột thôi, hắn cũng hai mươi rồi, ta bảo hắn cùng ta học quản lý vườn trái cây, hắn không học, cố nài nỉ xin lên núi, nửa tháng ở trên núi không thấy mặt. Lần này cũng không biết con tuần lộc kia chọc giận vị thần nào, mà xui xẻo đưa đầu tới cho hắn săn được.” Ngoài miệng nói lời khiêm nhường, nhưng Lâm viên ngoại sống hơn nửa đời người, sao không nhìn ra niềm tự hào trong mắt Điền lão đầu? “Coi ngươi nói kìa, cháu ngoại ngươi nào có tệ?” Lâm viên ngoại vuốt râu cười, “Tuần lộc thính tai, chạy trốn rất nhanh, cháu ngoại ngươi có thể bắt sống được một con, có thể thấy là có bản lĩnh thực sự, lại nói trong núi chúng ta xưa giờ chưa nghe nói qua có tuần lộc thường lui tới, lần này đụng phải đứa nhỏ, chỉ bằng phần này vận khí, đủ thấy đứa nhỏ này cũng có phúc. Đúng rồi, ngươi có mang hắn tới đây không? Kêu đến cho ta gặp một cái, ngươi niên kỷ cũng đã cao, dạy hắn cho tốt hai năm, đến lúc đó, đem việc quản lý giao cho hắn. Ngươi dạy hắn, ta yên tâm!” Điền lão đầu vội vàng đứng lên, “Nhưng cũng không được, đứa bé kia, săn thú thì có chút bản lĩnh, nhưng việc ở vườn trái cây, hắn cái gì cũng không biết, lão gia ngàn vạn lần không nên nói lời như vậy nữa.” Lâm viên ngoại cười bảo hắn ngồi xuống, phân phó Ngô quản gia kêu người đến. Thừa dịp chờ đợi, hỏi thân thế đối phương. Điền lão đầu thở dài, “Đứa bé kia họ Cố, bên trên còn có hai ca ca, cũng không ở chung, con rễ ta liền trực tiếp gọi hắn là Cố Tam. Năm hắn lên năm tuổi, mẹ hắn bệnh nặng một hồi rồi buông tay ra đi, cha hắn cưới vợ kế, Cố Tam tính tình ngang tàng, vẫn hay giận cha, thường không về nhà. Ta khi đó rất bận, mỗi ngày đều lên núi, đâu có thời gian lo lắng cho hắn, hắn lại cũng không tới tìm ta, về sau mới nghe người ngoài nói Cố Tam muốn cùng người ta đi áp tải, ta mới biết hắn đi nhiều ngày, vội vàng tới nhận hắn về. Vốn định dạy hắn chăm sóc cây ăn quả, tương lai cũng có thể kiếm phần cơm ăn, nhưng hắn tính tình hoang dã, liền thích chạy lên núi, thực sự tức chết ta!” Hắn giận thật, còn Lâm viên ngoại thì lại rất hâm mộ, “Có cái gì mà tức, ngươi tốt xấu còn có cháu ngoại, ta trái lại mới là người đáng tức, nhưng…” Nói đến phân nữa thì không nói được nữa, lão không con nối nghiệp, không người bi ai, ai không tự mình trải qua thì không cách nào hiểu được. Điền lão đầu vội vàng trấn an hắn: “Lão gia đừng đau buồn, không phải còn có đại tiểu thư hiếu kính ngài đó sao, đúng rồi, đại tiểu thư có ổn không? Ta lần này tới, cũng là muốn diện kiến đại tiểu thư.” “Ừ, nàng hiện giờ đang học với tiên sinh, chờ buổi trưa ta kêu nàng qua đây gặp ngươi một chút. Đứa bé kia tính tình đơn thuần, tương lai còn muốn người giúp đỡ nàng nhiều hơn, đừng để người ta khi dễ nàng.” Lâm viên ngoại suy nghĩ rồi nói. Không chỉ mỗi mình Điền lão đầu, mấy ngày tới rãnh, ông cũng phải kêu trang đầu của mấy điền trang đến diện kiến đại tiểu thư, miễn cho tương lai hắn đi, mấy người đó lấy lý do chưa từng biết mặt chủ mà chậm đãi Lỗ Lỗ. Điền lão đầu lộ vẽ mặt nghi hoặc, thử thăm dò hỏi: “Lão gia muốn đem vườn trái cây làm đồ hồi môn cho đại tiểu thư sao?” Lâm viên ngoại nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói: “Không phải hồi môn. Ta nghĩ sẽ tìm người ở rể cho nàng, tương lại tất cả gia sản này, đều là cho nàng. Đúng rồi, ngươi ở bên ngoài, thấy biết nhiều người, cũng giúp ta để ý một chút, nếu thấy có người phù hợp, nhất định phải nói cho ta biết.” Mấy gia đình ở trên trấn, chắc là không có ai nguyện ý ở rể, nông dân nghèo thì cha mẹ tham của, cũng sẽ không chọn được. Người ở rể khó chọn, cho nên ông muốn sớm lo tìm kiếm. Điền lão đầu khiếp sợ nhìn về phía ông, vừa muốn mở miệng, Ngô quản gia đã trở về, đi theo phía sau là một nam tử thân hình cao lớn cường tráng. “Cố Tam bái kiến lão gia.” “Tốt, tốt, đứa nhỏ này trời sinh khỏe mạnh, so với ngươi năm đó còn cao lớn hơn!” Lâm viên ngoại than thở với Điền lão đầu, chờ sau khi Cố Tam đừng dậy, không khỏi lại ngẩng đầu quan sát. Thấy hắn da màu đồng, mày kiếm cao ngất, con ngươi đen sâu thẳm, khuôn mặt trầm ổn, tuy là một thân áo ngắn vải thô, trên người lại không có khí tức của người thôn sơn dã, trái lại có khí chất của loại người thành thục nội liễm, ông lại càng cảm thấy hâm mộ Điền lão đầu. Nếu như hắn đã có được một vãn bối như vậy, còn có gì để không yên lòng đâu? “Cố Tam à, ngươi biếu ta một con tuần lộc, ngươi nghĩ muốn thưởng cái gì?” Lâm viên ngoại cười hỏi. Tuần lộc toàn thân đều quý, mang lên chợ trên bán nhất định được giá tốt. Điền lão đầu thật sự muốn hiếu kính ông, nhưng ông cũng không thể thu không. Cố Tam chắp tay nói: “Lão gia khách khí rồi, đây là Cố Tam hiếu kính ngài, không cần hồi thưởng.” “Khó lắm mới bắt được, ta không thể thu không lộc của ngươi. Như vậy đi, ông ngoại ngươi lớn tuổi rồi, vài năm nữa cũng nên nghỉ dưỡng lão, ta đây cũng tạm thời chưa tìm được người thích hợp để quản sự, không ấy ngươi theo ông ngoại học cho tốt hai năm, tương lai tiếp quản vị trí của hắn, thế nào?” Bản thân người quản sự không cần tinh thông hoa màu, có thể quản mặt người là được. Chỉ cần nhìn sơ qua phong thái Cố Tam, Lâm viên ngoại liền cảm thấy hắn có thể đảm nhận việc này. Cố Tam do dự một chút, sau đó mới nói: “Đa tạ lão gia đề bạt, chỉ là Cố Tam còn muốn xác định một việc, ngày mai lại trả lời người, có thể chứ?” Lâm viên ngoại cũng không ngại, cười đứng lên nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi lúc nào muốn làm, nói ông ngoại ngươi báo tin cho ta là được. Được rồi, chúng ta đi xem con tuần lộc đi, lần đó khi ta vào phủ thành, từng nhìn thấy có người kéo hai con tuần lộc vào thành đi bán, ngươi cũng thật có bản lĩnh!” Ngô quản gia đúng lúc nói: “Lão gia, vừa đem tuần lộc nhốt vào chuồng ngựa rồi.” Lâm viên ngoại đi một hồi, nói: “Chút nữa dắt đến vừa hoa đi, đại tiểu thư nhất định phải nhìn thấy nó, giảm cho nàng phải đi xa.” “Vâng.” Lâm viên ngoại đi đầu, Cố Tam đi khuất sau, lúc qua chỗ ngoặc, hắn liếc mắt nhìn hướng hậu viện một cái. Lâm gia đại tiểu thư, người được mèo hoang nuôi lớn, nay từ trong núi tìm về, sẽ là nàng sao? Lỗ Lỗ cũng không biết đến sự việc đang diễn ra ở tiền viện, nàng cảm thấy buổi học hôm nay thật đặc biệt, không để lại lo lắng, không chậm trễ, tiên sinh bắt đầu giao phó bài tập. Năm trang bảng mẫu chữ cũ, mười trang bảng mẫu chữ mới, so với ngày hôm qua thì nhiều hơn, nhưng vì giọng điệu tiên sinh nhu hòa hơn, còn cho cá khô ăn, nàng không cảm thấy vất vả nhiều, còn ăn cá khô vô cùng cao hứng, cáo biệt tiên sinh về hậu viện. Nghỉ ngơi một hồi, Lâm viên ngoại cho người kêu nàng đi ăn cơm. Trên bàn cơm chỉ có Lâm viên ngoại cùng Điền lão đầu, Cố Tam bối phận quá thấp, do Ngô quản gia dắt đi cùng ăn ở thiện phòng. “Huệ nương, đây là Điền bá của con, giúp chúng ta xử lý vườn trái cây đó, trước đây ngươi thích ăn anh đào với Điềm Hạnh, đều là do hắn chọn ra, sau này nhìn thấy Điền bá nhất định phải tôn trọng, biết không?” Lâm viên ngoại sợ sờ đầu Lỗ Lỗ, giới thiệu Điền lão đầu với nàng. Điền lão đầu đã sớm quỳ xuống, hướng Lỗ Lỗ dập đầu vô cùng trịnh trọng: “Lão nô bái kiến đại tiểu thư.” Lỗ Lỗ dựa bên người Lâm viên ngoại, tò mò nhìn ông, “Điền bá, vườn trái cây ở đâu? Cây anh đào lớn như thế nào? Ngươi dẫn ta đi xem có được không?” Lần trước khi ăn anh đào, nàng hỏi lão tộc trưởng mấy vấn đề này, lão tộc trưởng nói sau này sẽ mang nàng đi xem, nay đã qua nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy động tĩnh. Điền lão đầu đứng lên, chỉ liếc mắt nhìn Lỗ Lỗ một cái, liền không dám nhìn nữa, hơi cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, hiện anh đào cùng hạnh đều hái xong, trên cây đều chỉ còn lá, không có gì đẹp để nhìn. Đại tiểu thư nếu thực sự muốn đi, nếu không ngại thì cuối tháng này đi, đào chín tới, táo cũng lớn bằng nắm tay, cũng có thể ăn được.” Lỗ Lỗ lại phải chảy nước miếng, hỏi dồn: “Đào là cái gì, táo là cái gì?” Điền lão đầu sửng sốt, Lâm viên ngoại cười ha hả, gõ nhẹ đầu Lỗ Lỗ: “Được rồi, được rồi, tháng sau cha dẫn con đi vườn trái cây, con cũng đừng quấn quýt lấy Điền bá con. Đến đây, ăn cơm trước đi, ăn xong cha dắt con đi xem tuần lộc, là Điền bá con cố ý biếu cho chúng ta.” “Tuần lộc là cái gì? Có thể ăn sao?” Lỗ Lỗ ngồi xuống, vừa gắp cá ăn vừa hỏi. Lâm viên ngoại nhìn Điền lão đầu bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Có thể ăn có thể ăn, da tuần lộc còn làm ủng, yên tâm đi, cha đều cho con hết.” Lỗ Lỗ cười tươi, còn muốn hỏi ủng là cái gì, nhưng nàng thực đói bụng, liền đem vấn đề để ra sau đầu, chuyên tâm ăn cơm. Điền lão đầu bên cạnh nhìn, trong lòng thầm tiếc hận. Đại tiểu thư quá đáng thương, dung mạo đẹp như vậy, mà vì Bạch Bình hãm hại từ khi mới sinh, chẳng trách lão gia muốn tìm người thành thật ở rể, nếu là kẻ dối trá, còn không đem nàng nuốt sống. Sau khi ăn xong, Lâm viên ngoại cùng Điền lão đầu còn rất nhiều lời muốn nói, Lỗ Lỗ không đợi nỗi, mang theo Anh Đào đi trước ra xem tuần lộc, Thường Ngộ cùng đi phía sau. Tuần lộc được cột vào một thân cây hòe to ngoài bìa hoa viên, Lỗ Lỗ liền nhìn thấy, lại nhìn cặp mắt to ướt sũng, trong lòng nàng cực thích, đi vài bước tới, tay đã muốn sờ sờ đầu tuần lộc. Một bóng người từ sau thân cây đột nhiên đi ra, “Đại tiểu thư cẩn thận, trên đùi nó có thương tích không đứng dậy được, đụng trúng vẫn rất đau.” “Bị thương ở đâu, sao ta nhìn không thấy?” Lỗ Lỗ duy trì tư thế khom lưng, quay đầu nhìn lại. Cố Tam hướng nàng mỉm cười, đôi con ngươi đen còn muốn sáng hơn cả lúc nhìn thấy tuần lộc ở trong rừng, tia nhìn sáng quắc. Thừa dịp Anh Đào cùng Thường Ngộ ở phía trước, hắn một bước đến gần Lỗ Lỗ, thấp giọng nói: “Mèo ngốc, còn nhớ ta không?” “Meo…”