Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 20 : Bảo vệ

Editor: HangVO9 Lâm phủ Sau khi học xong, trời cũng đã rất trưa, Anh Đào dẫn Lỗ Lỗ về phòng, rửa tay lau mặt thay đổi xiêm y, rồi đi tiền viện dùng cơm. Lỗ Lỗ không vội đi, vừa rồi ở rừng trúc, nàng tổng cộng viết được bốn trang bảng chữ mẫu, phía dưới là hai trang giống được tiên sinh khen hợp cách. Nàng gọi Điềm Hạnh và Anh Đào vào, rất nghiêm túc hỏi: “Các ngươi nói xem, tờ nào tốt hơn?” Trước đây lúc ở Mèo tộc, khi tộc nhân đem thịt đến, đô hội đem những miếng thịt ngon phân cho Thu Thu, nói nàng ta sinh ra đẹp, cho nên đưa đến cũng đều là đồ ngon, đến khi có lần Thu Thu được tộc trưởng mang đi ra ngoài chơi, tộc nhân đem thịt phân cho Thu Thu cho nàng, Lỗ Lỗ mới thực sự hiểu được cái gì gọi là khác biệt.Thứ tốt đưa cho người quan trọng, thu được thứ tốt, người cũng sẽ rất cao hứng. Hiện nàng muốn đem những chữ nàng viết tốt đưa cho lão tộc trưởng xem, chắc làm cho ông cao hứng. Anh Đào và Điềm Hạnh không hẹn mà chỉ vào cùng một trang. Lỗ Lỗ tươi cười, nàng cũng cảm thấy trang này tốt, bởi vì khi viết chữ trang này, tiên sinh chỉ đánh nàng một chút. Hai tay nàng cầm bảng mẫu chữ đi trước. Tới tiền viện, nàng nhìn Thường Ngộ cười cười, rồi đi vào, “Cha, người xem, đây là ta viết, tiên sinh khen ta hợp cách đó.” Lâm viên ngoại đã sớm nghe Thường Ngộ nói trước tình hình. Lỗ Lỗ chịu đòn, ông rất đau lòng, nhưng giờ cũng không còn cách nào, Tống Ngôn lúc trước cũng đã nói, đã thỉnh hắn dạy, thì cái gì cũng phải đồng ý theo hắn. Nghiêm sư ra cao đồ, Lâm viên ngoại hiểu rõ đạo lý này, điều duy nhất ông lo lắng chính là Lỗ Lỗ chịu không nỗi, chạy tới khóc lóc kể lể. Hiện Lỗ Lỗ hưng phấn như thế, không giống như bộ dáng khi bị ủy khuất, Lâm viên ngoại bật cười híp mắt tiếp nhận bảng chữ mẫu, nhìn mẫu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới(*), nói nhỏ: “Không tệ không tệ, Hệ nương chúng ta ngày đầu tiên viết chữ mà có thể viết tốt như vậy, thật là thông minh!” (*) nguyên văn là ‘cẩu bò’. Lỗ Lỗ cười vui mừng, cởi giày ra ngồi bên cạnh Lâm viên ngoại, giảng giải ý nghĩa của những chữ này. Lâm viên ngoại nghe một cách nghiêm túc, chờ Lỗ Lỗ nói xong, mới kéo tay nàng qua, xoa xoa vết xanh nhạt trên cổ tay nàng, đau lòng nói: “Tiên sinh đánh Huệ nương, Huệ nương còn muốn để hắn dạy sao?” “Không muốn!” Lỗ Lỗ rụt vai, nhưng bất đắc dĩ nói: “Nhưng cá của tiên sinh ăn ngon, ta muốn ăn cá, ta chỉ có thể nghe theo hắn.” Lâm viên ngoại thở phào nhẹ nhỏm, sờ sờ đầu Lỗ Lỗ, hai người bắt đầu ăn cơm. Tên bàn có cá câu hấp, đây là muốn thưởng vì Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đi học, Lâm viên ngoại cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị. Nếu như là trước đây, Lỗ Lỗ sẽ có thể đem con cá ăn sạch sẽ chỉ còn xương, nhưng hôm nay khẩu vị lại không tốt như vậy, chỉ chọn bụng cá ăn. Lâm viên ngoại nhìn thấy, thầm nghĩ phương pháp của Tống Ngôn không tệ, ngày kia nữ tiên sinh tới, cũng có thể dụ Lỗ Lỗ học nữ hồng quy củ như vậy. Sau khi ăn xong, Lỗ Lỗ ngủ trưa, Lâm viên ngoại sau biến cố kia, tinh thần không tốt như lúc trước, mỗi ngày sau giờ ngọ cũng phải nghỉ ngơi nửa canh giờ. Thường Ngộ nhân lúc này xuất phủ. Nhằm tránh ánh mặt trời chói chan, hắn chạy nhanh một mạch đến cửa hàng bách vị trai(*) trên trấn, bảo tiểu nhị đem các loại cá khô mặn cay ngọt, mỗi loại hai lạng bọc lại, sau đó tính tiền, tổng cộng tám đồng bạc. (*) bách vị trai là cửa hàng thực phẩm. Tuy mất hơn nửa tháng tiền tiêu vặt, nhưng Thường Ngộ lại rất cao hứng. Tống Ngôn không phải là vì biết đại tiểu thư thích ăn cá sao? Lần này đại tiểu thư có thể tùy tiện ăn, với tính tình tiểu thư, Tống Ngôn nếu như còn dám đánh nàng, đại tiểu thư tuyệt đối sẽ chạy đến trước mặt lão gia làm nũng cáo trạng, sau đó đổi lại một lão tiên sinh hiền lành hòa nhã. Cổ hủ thì sao, chỉ cần lão gia phân phó, đối phương còn có thể không vì cần tiền mà qua được? Tiên sinh hiện tại của đại tiểu thư mỗi tháng có thể lấy năm hai bạc dễ dàng sao! Hắn cười vui trở về, lúc đến Lâm phủ, phía sau bổng nhiên có người gọi hắn. Thường Ngộ nghe tiếng kêu rất quen tai, nhìn lại, liền thấy Tam Phúc, tùy tùng bên người của Đường lão gia, theo sát bóng mát ở chân tường đuổi theo. “Tốt quá, Thường Ngộ ngươi thật rãnh rỗi, buổi trưa nắng như vậy đi bách vị trai mua đồ ăn vặt nhỉ! Theo quy định cũ, gặp mặt chia phân nửa, cho ta nhìn một cái ngươi mua cái gì vậy!” Tam Phúc thở phì phò dừng lại, làm hành động cướp đi bao giấy dầu trong tay Thường Ngộ, trên bao giấy dầu còn có dán ấn đỏ tên cửa hiệu của bách vị trai, hắn đã sớm nhìn thấy. Thường Ngộ sao có thể nhịn cho hắn thực hiện ý đồ được? “Làm càn, đây là đại tiểu thư nhà ta phân phó mua, ta cũng không dám chia cho ngươi.” Hắn nhấc chân, vừa làm bộ như muốn đá Tam Phúc, vừa cười giải thích, chờ Tam Phúc thành thật, mới hỏi hắn: “Ngươi sao chạy tới bên này? Tới đưa lão gia ta thiệp mời? Đường lão gia lại nạp di nương?” Đường gia là nhà giàu nhất Mai trấn, nhà ông có tửu lâu, thức ăn tinh xảo, có danh ở thị trấn, dường như mỗi ngày đều sinh lợi rất nhiều. Đều là phú hộ, lại không phải đối thủ cạnh tranh, qua nhiều lần có cơ hội giao tiếp của giới thượng lưu, Lâm Đường hai nhà đã cùng nhau kết giao, có việc thiện cùng nhau làm, có quan nhậm chức cùng nhau mở tiệc chiêu đãi hiếu kính, đây đó tương hổ chiêu ứng, bình thường cũng lui tới nhiều. Khi Lâm viên ngoại ốm đau liệt giường, Đường lão gia đã tự mình tới thăm viếng. Tam Phúc cùng hắn sánh vai đi về phía trước, lấy trong tay áo ra bái thiếp đưa cho hắn, “Cái gì mà di nương, là lão thái thái chúng ta đến đại thọ bảy mươi, bắt đầu ngày mười bốn, ba đêm hát tuồng, muốn thỉnh Lâm viên ngoại qua phủ xem trò vui. Lão thái thái còn cố ý phân phó, muốn Lâm đại tiểu thư theo qua giúp vui, cùng các vị tiểu thư của phủ chúng ta làm bạn, thiếu một người cũng không vui. Đúng rồi, có thật Lâm đại tiểu thư là mèo hoang nuôi lớn?” Thường Ngộ cầm thiệp mời, nói “Phải”. Chuyện của đại tiểu thư cũng không phải bí mật gì. Tam Phúc đối với Lâm gia đại tiểu thư đã sớm hiếu kỳ, lập tức liền liên thanh hỏi dồn: “Nghe nói nàng trông giống con mèo, chỉ biết kêu meo meo, khi đi tay chân đều chạm đất, còn thích ban ngày đi ngủ, nửa đêm bắt chuột… Ai da, ngươi đá ta làm gì?” Thường Ngộ đuổi theo cho Tam Phúc một đá, sắc mặt xanh đen: “Còn dám nói hươu nói vượn, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi!” Tam Phúc xua tay cầu xin tha thứ, xoa mông từ dưới lên trên, kinh ngạc nói: “Ta cũng là nghe người ngoài nói, mà cũng không nói ngươi, ngươi giận cái gì!” “Vậy ta nói nhị tiểu thư các ngươi thích nhặt phân dê ăn, ngươi thích nghe sao?” Thượng Ngộ tà mắt liếc hắn một cái. Tam Phúc suýt chút nữa giận đến ngã ngửa! Lâm gia đại tiểu thư, nói sơ là minh châu nhuộm trần, nói khó nghe chính là dã nha đầu chưa giáo hóa, sao có thể so với nhị tiểu thư nhà bọn họ? Ở Mai trấn nhị tiểu thư chính là cô nương có sắc có tiền, chưa cập kê, người cầu thân hai cái tay đều đếm không hết, Thường Ngộ dám nói nhị tiểu thư ăn phân dê… “Thường Ngộ, ngươi đừng quá phận!” Tam Phúc dừng lại, chỉ vào Thường Ngộ mắng. Thường Ngộ không quay đầu, vẫn đi về phía trước. Đường gia nhị tiểu thư, Đường Lan, hắn ở vườn mai đã thấy qua một lần, nhìn sơ qua cũng được, nhưng da mặt hơi bị dày, sáng tối tố tình Bùi Sách không được, đi ra vườn mai Bùi gia thưởng mai làm thơ. Cái này cũng chưa tính, nàng cư nhiên chạy đến vườn mai Lâm gia nói ẩu nói tả, chửi bới mai cảnh Lâm gia, cứ như làm vậy thì tất cả khách nhân đều sẽ đi qua vườn Bùi gia, Bùi Sách sẽ cảm kích nàng! Nàng cũng không nghĩ đến, Bùi Sách chính miệng đã thừa nhận mai cảnh Lâm gia thắng một bậc, nàng làm vậy thì gọi là gì? Chính là ngu xuẩn, không đáng xách giày cho đại tiểu thư, nói nàng ăn phân dê là còn dễ nghe. Chân hắn chạy nhanh như gió, rất nhanh đã tới Lâm phủ, căn bản chưa cho Tam Phúc cơ hội đuổi theo. Sau khi giấu kỹ cá khô, lúc trở lại tiền viện hầu hạ, Ngô quản gia mới dẫn Tam Phúc tiến vào. Thường Ngộ cười híp mắt cùng hai người chào hỏi, nhìn Tam Phúc đang trừng mắt với mình làm như không thấy. Lâm viên ngoại đã tỉnh, ông xem bái thiếp, nhìn Tam Phúc nói: “Ta biết, đến lúc đó nhất định đi chúc thọ lão thái thái. Chỉ là, ngươi chuyển lời kính xin lão thái thái, Huệ nương hồi phủ mới một thời gian ngắn, quy củ còn nhiều khiếm khuyết, nếu mạo muội đi sợ sẽ quấy rầy nhã hứng của lão thái thái, nên sẽ không thể đi bêu xấu, chờ sau này nàng hiểu chuyện, ta lại mang nàng đi bái kiến lão thái thái.” “Lâm lão gia yên tâm, Tam Phúc nhất định sẽ đem lời ngài mang nói cho lão thái thái.” Tam Phúc quy quy củ củ hành lễ. “Được.” Lâm viên ngoại gật gật đầu, thấy hắn đầu đầy mồ hôi, phân phó Thường Ngộ: “Đi, ngươi dẫn Tam Phúc đến chỗ ngươi uống một ngụm trà, làm khó hắn buổi trưa phải đi một chuyến.” Thường Ngộ cung kính vâng lời, sau khi rời khỏi, trực tiếp dắt Tam Phúc tới cửa. “Coi như ngươi ngoan!” Tam Phúc đứng dưới bậc thang, ngửa đầu căm tức nhìn Thường Ngộ, dưới trời nắng nóng chạy xa như vậy, hắn chết khát! Thường Ngộ đứng chắp tay, híp mắt nhìn hắn, miệng cười như không. Tam Phúc biết rõ tính tình Thường Ngộ, hắn cười đến xán lạn, lúc chỉnh người bị người chỉnh lại quá thảm, không phải chỉ là hai câu oán trách sao? Không đáng để giận. Đường gia có nhiều thiếu gia, bên người cũng đều có tâm phúc, vô luận tương lai ai làm gia, cũng sẽ không trọng dụng hắn là người cũ bên cạnh lão gia. Thường Ngộ thì ngược lại, chỉ cần coi chừng một tiểu thư ngu ngốc là được, bằng vào bản lĩnh của hắn, lên làm quản gia không là vấn đề, đến lúc đó, nói không chừng tự mình còn muốn trông chờ Thường Ngộ dìu dắt. Đúng vậy, có phải bởi vì vậy, Thường Ngộ mới giữ mặt mũi, nghe không được lời người ngoài nói xấu Lâm đại tiểu thư? Trong lòng tính toán xong, Tam Phúc nửa nghiêm túc, nửa vui đùa hướng Thường Ngộ chắp tay bồi tội: “Được rồi, là ta miệng chó phun không ra ngà voi, theo người ta nói mò. Kính xin Thường đại nhân đại lượng, tha tiểu đệ lần này?” Hắn cúi đầu, Thường Ngộ cũng không thật cùng hắn căng thẳng, tiện tay ném qua một chuỗi nhỏ tiền đồng: “Cầm đi đi, đại gia thưởng ngươi dùng trà!” “Đại gia gì ngươi!” Tam Phúc nhanh mắt nhanh tay tiếp nhận tiền, đếm một chút, có mười đồng, hài lòng cười. Hắn làm bộ giận mắng một câu, rồi không dừng lại nữa, chạy tới dưới chân tường đối diện, vừa đi vừa chạy. Thường Ngộ xoay người vào trong, tìm cơ hội đem bao cá khô đưa cho Anh Đào. Lúc trước hắn theo người mô giới đi chọn mười tiểu nha hoàn, mỗi người đều do hắn cố ý chọn, trong đó bao gồm Anh Đào và Điềm Hạnh. Hiện nay, hai người mặc dù không phải hoàn toàn nghe theo lời hắn, nhưng đối với hắn cũng đều là cung kính. Thế là, chờ Lỗ Lỗ ngủ trưa tỉnh lại, Anh Đào liền đưa gói đồ đến trước mắt nàng, chỉ nói là nàng cùng Điềm Hạnh sai người mua. Lỗ Lỗ hút hút mũi, mỗi loại đều thử một chút. “Đại tiểu thư, ăn ngon không?” Anh Đào có chút phức tạp hỏi, Điềm Hạnh không biết nguyên cớ Thường Ngộ cho cá khô, nhưng nàng lại biết. Thường Ngộ hắn đối với đại tiểu thư quả nhiên rất để tâm. “Còn mang đi đi.” Lỗ Lỗ thử qua một lần không ăn tiếp, lười động thắt lưng, chớp chớp mắt, nhớ tới tiên sinh phân phó công việc, ngoan ngoãn đi ra trước bàn học tô chữ. Mười trang, hi vọng trước giờ cơm chiều sẽ viết xong. Anh Đào cười khổ thu thứ tốt, để buổi tối lúc bồi Lỗ Lỗ đi ăn cơm, đem kết quả này nói cho Thường Ngộ. Thường Ngộ mặt không thay đổi nhìn phía viện Tống Ngôn. Rốt cuộc là tên kia cho đại tiểu thư ăn cá gì? Ai làm? Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh thùng cá lớn khi gặp ở bên sông, hắn nhíu mày, như có điều suy nghĩ.