Tần Thận lên xe, chú Trần đứng canh ở bên ngoài xe. Nhìn người ba luôn luôn trầm mặc ổn trọng, anh nhướng mày. Cố ý chờ anh ở đây, xem ra còn có chuyện muốn giấu mẹ để hỏi anh đây mà. Người ta thường nói phụ tử liên tâm, quả nhiên, Tần Khánh tháo gọng kính bạc trên cánh mũi xuống, ông liếc nhìn đứa con trai có nhiều nét giống mình, đột nhiên hỏi: “Diệp Tân về nước có phải vì con hay không?” Trước khi Tần Diệp Tân ra nước ngoài từng thẳng thắn bày tỏ quan điểm với ông, cô hy vọng có thể ở lại New York giúp sức quản lí sản nghiệp của Tần gia. Lúc đó Tần Khánh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn dành nhiều lo lắng cho đứa con gái này, dù vậy con trẻ có tính toán của riêng của nó, hơn nữa đây cũng không phải việc gì xấu. Ba mẹ còn ở đây, không cần đi xa, nếu đi xa thì phải chọn nơi thật tốt. Nhưng trông thấy ánh mắt mãn nguyện khi nhắc đến con gái cuả Diệp Tình, Tần Khánh không đành lòng nói với vợ về mong muốn được định cư tại Mỹ sau khi tốt nghiệp đại học của Tần Diệp Tân. May mà sau hai năm ngắn ngủi, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý, chuẩn bị về nước. Tần Khánh cũng chỉ cô như một cô gái nhỏ một mình sinh sống ở nước ngoài khổ cực, nhớ nhà là chuyện bình thường, rốt cuộc không nơi nào ấm áp bằng nhà mình. Đoạn thời gian đó, các dự án trong tay Tần Thận từng cái được tiến hành rất tốt, địa vị trong công ty cũng vì thế lên như diều gặp gió, dần nhận được tín nhiệm của mọi người. Tần Khánh đối với biểu hiện của con trai có chút ngoài dự đoán, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng cùng hài lòng. Không chỉ có thế, Tần Thận còn tiếp nhận quản lí doanh nghiệp ở nước ngoài và đã hoàn thành rất tốt. Tần gia có Tần Thận giúp san sẻ công việc, gánh nặng đặt trên vai Tần Diệp Tân cũng giảm đi không ít, huống chi thị trường chủ yếu của công ty vẫn là ở trong nước, cô gái nhỏ có thể trở về giúp anh nó thì càng tốt hơn rồi. Nhưng sau lời nhắc nhở của Diệp Tình ngày hôm qua, Tần Khánh nhớ tới một sự kiện, bỗng nhiên cảm thấy ngày đó Tần Thận chủ động muốn tiếp quản sản nghiệp nước ngoài cũng quá mức trùng hợp rồi. Không đợi con trai trả lời, ba Tần nhíu mày nói: “Lúc trước con lấy cớ đến New York để làm quen công ty, có phải vì trước đó ba từng đề cập tới việc con bé dự định cư trú tại Mỹ hay không?” Tần Thận đầu tiên là sủng sốt, sau đó khóe môi tràn ra một nụ cười bất lực. Anh cười nói: “Ba đã biết?” Khi Tần Thận biết được Tần Diệp Tân muốn ở lại Mỹ, anh mới phát giác ra rằng tâm trí của anh đã sớm bị người con gái nào đó đang ở phương xa xâm chiếm lấy toàn bộ rồi. Trong giấc mơ mỗi tối, thế nhưng sẽ thường xuyên xuất hiện hình ảnh hai chân người con gái vòng quanh eo anh khóc thít thít. Cầu anh đừng dừng lại, đừng để cô rời đi. Khuôn mặt quyến rũ, tiếng khóc kiều mị. Nhắc tới điều đó, Tần Thận lại hỏi: “Mẹ cũng biết rồi sao?” “Trong mắt mẹ con, trong tâm trí mẹ con chỉ toàn lo nghĩ cho hai đứa. Tối hôm qua bà ấy còn nghi ngờ, ba để ý rằng mẹ con còn có tâm tư muốn tác hợp hai đứa đấy.” Ba Tần không khỏi hỏi nhiều: “Con cũng không còn nhỏ nữa, có dự định gì với con bé?” Tần Diệp Tân tuy không phải là con gái ruột của ông, nhưng ông tuyệt đối không cho phép Tần Thận đùa cợt hoặc lăng mạ con bé. Tuy nói như vậy nhưng trong lòng ba Tần vẫn yên tâm tin tưởng phẩm hạnh của đứa con trai này. Tần Thận cau mày, thẳng thắn nói: “Con muốn kết hôn với cô ấy.” Hôn nhân không phải trò đùa, Tần Khánh dừng một chút, hỏi: “Chuyện này con suy nghĩ bao lâu rồi?” “Mới hai năm.” Thái độ của anh nghiêm túc không giống như là thuận miệng nói giỡn. Tần Khánh nhẹ nhàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn con trai, ngữ điệu lạnh lùng. “Xem ra con lên kế hoạch đã lâu, còn muốn giấu cả ba mẹ”, dứt lời, ông lắc lắc đầu, “Thật ra ba không nghĩ tới con đối với Diệp Tân có loại ý nghĩ kia.” Anh cười khổ một tiếng, “Lúc trước con cũng không nghĩ tới.” Tần Khánh không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm anh. Nhớ đến khuôn mặt con gái trưởng thành ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có lẽ vợ ông nói đúng, Diệp Tân vẫn ở nhà mình thì mới an tâm được. Tóm lại vẫn là con gái của mình, Tần Khánh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ nghĩ, hỏi: “Khi nào nói cho ông bà nôi? Bọn họ đặt kỳ vọng vào cháu dâu tương lai rất nhiều.” Nói đến ông nội Tần cùng bà nội Tần làm Tần Thận không khỏi thêm đau đầu, vẫn biết, hai người họ yêu thương cháu trai là anh bao nhiêu, thì lại không thích cô cháu gái Tần Diệp Tân bấy nhiêu. Chuyện này không thể gấp được, ít nhất ở thời điểm hiện tại, ba mẹ anh đối với quan hệ của anh và cô không có thái độ phản đối. Nhớ tới hình bóng người con gái nhíu mày, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng đêm qua, Tần Thận càng thêm suy tư, nói: “Qua một thời gian nữa, nhưng tạm thời ba đừng nói vội cho mẹ. Con sợ bà ấy đối xử với Diệp Tân quá nhiệt tình làm cô ấy ngược lại càng thụ sủng nhược kinh, sẽ ngượng ngùng khi ở chung với mẹ.” Tần Khánh lạnh mặt, đau lòng cho địa vị của vợ mình ở trong lòng con trai. Tục ngữ không sai, thật là con trai lớn cưới vợ thì quên mẹ. Ông lắc đầu cười khổ, lần nữa cầm lên tập văn kiện trên đùi, ra hiệu cho con trai nhanh chóng rời đi. —— Tần Diệp Tân híp mắt buồn ngủ đi xuống tầng, phía dưới chỉ còn mỗi Diệp Tình cô đơn dùng bữa sáng. Thấy con gái rời giường, bà cười vui vẻ: “Ba ba con cùng Tần Thận vừa mới đến công ty rồi, nhanh lại đây ăn sáng đi.” Cô vâng lời ngồi vào bàn ăn, dì Lưu từ trong bếp đưa ra một bát cháo nóng cùng một ít bánh trứng vàng nhạt làm điểm tâm. Dì còn nhớ đến tình huống gặp Tần Thận sáng nay, giờ phút này đây không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần..