"Anh Duệ!" Viên Cổn Cổn sốt ruột thét lên, muốn đi qua xem tình trạng vết thương của Na Tịnh Thịch Duệ, lại bị Hắc Viêm Triệt giữ chặt ở trong ngực, sức lực rất lớn gần như là muốn bóp nát cô."Anh buông tay, hu hu, sao anh lại đánh người. . . . . . Anh buông tay, hu hu. . . . . . Anh làm tôi đau."
Na Tịch Thịnh Duệ lau vết máu ở khóe miệng, cố kiềm nén đau đớn đứng lên, nhàn nhạt nói "Anh buông cô ấy ra."
"Hả? Dựa vào cái gì?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm biếm.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn anh, đi qua kéo tay Viên Cổn Cổn về trong lòng mình.
Hắc Viêm Triệt cười lạnh kéo lấy tay kia của cô, lạnh nhạt nói "Tôi không ngại kéo đứt tay cô ấy đâu."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lặng lẽ nhìn anh.
Đột nhiên Na Tịch Thịnh Duệ vung nắm đấm về phía anh, bị anh tránh được, chỉ thấy anh hừ lạnh một tiếng đẩy Viên Cổn Cổn ra, bắt đầu đánh với anh ta.
"A. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đẩy ngã xuống đất, tay chân cọ sát bị rách thịt, mặc kệ đau đớn hô to "Các anh đừng đánh, hu hu, đừng đánh."
Kỹ năng võ của hai người đàn ông, nhưng trái ngược nhau nhưng lại xuất sắc như nhau, người tóc dài kia đang ở thế yếu, Viên Cổn Cổn nhìn thấy Hắc Viêm Triệt ra tay tàn nhẫn, vội vàng đứng lên vọt tới trước mặt Na Tịch Thịnh Duệ, vì thế. . . . . .
"A. . . . . ." Viên Cổn Cổn chỉ cảm thấy miệng ngọt ngọt, phun ra cái gì đó.
"Cổn Cổn!" Na Tịch Thịnh Duệ ôm lấy Viên Cổn Cổn bị thương, lớn tiếng gọi.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô phun máu tươi, nắm chặt nắm tay không nói gì, cô lại vì bảo vệ anh ta. . . . . . Mà làm đến mức này.
"Cổn Cổn, Cổn Cổn, nói chuyện với em đấy." Na Tịch Thịnh Duệ sốt ruột lay nhẹ Viên Cổn Cổn xụi lơ trên người anh ta, thấy cô không có phản ứng, đôi mắt sắc bén hung hăng trừng Hắc Viêm Triệt, "Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ để anh chôn chung."
Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, lạnh lùng kéo khóe miệng lên "Mỏi mắt mong chờ."
"Anh. . . . . ." Na Tịch Thịnh Duệ buông Viên Cổn Cổn ra liền muốn cho anh một đấm, nhưng lại bị Viên Cổn cổn nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay to, yếu ớt nói "Anh Duệ, đừng đánh anh ấy."
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lẳng lặng nhìn cô.
"Cổn Cổn. . . . . ." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, nhỏ giọng gọi.
"Đau quá, đưa em về nhà được không?" Viên Cổn Cổn nhắm chặt mắt, nhăn mày lại.
"Được, đừng sợ, anh dẫn em về nhà." Na Tịch Thịnh Duệ ôm lấy cô đi về bên xe.
"Viên Cổn Cổn, em dám đi thử xem." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
Na Tịch Thịnh Duệ không để ý đến anh, lập tức bước đi, cho đến khi Viên Cổn Cổn kéo nhẹ tay áo của anh ta, nhỏ giọng nói "Anh Duệ, em muốn xuống."
Con ngươi sắc bén của Na Tịch Thịnh Duệ tối sầm lại, đặt cô ở trên mặt đất.
Hắc Viêm Triệt đi đến trước mặt cô, vươn tay về phía của cô lạnh lùng nói "Sang đây."
Viên Cổn Cổn không hề nghĩ ngợi liền đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, bị anh kéo vào trong lòng, bế ngang lên.
"Cổn Cổn, em đi với anh ta?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, hỏi.
Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, nhỏ giọng nói "Anh ấy là thiếu gia của em. . . . . ."
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn lại cô "Nếu anh ta không phải?"
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói "Nhưng mà anh ấy phải. . . . . ."
Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, xong rồi. . . . . . Đúng vậy, thật sự đã xong rồi, anh đã chiếm giữ vị trí ở trong lòng cô, cho nên không có câu hỏi mang tính giả thuyết, thời gian sẽ không quay lại, không có tồn tại từ nếu. . . . . .
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Viên Cổn Cổn yếu ớt trong lòng, xoay người đi vào nhà lớn họ Hắc.
"Anh Duệ. . . . . . A. . . . . ." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng còn muốn nói thêm cái gì, nhưng đều bị một tiếng kêu đau vùi lấp rồi.
Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng nhìn bọn họ biến mất ở trước mắt anh ta, mở cửa xe, ngồi xuống, cho dù đã chiếm giữ được một vị trí, cũng chỉ có thể xem như là ngang tay, Cổn Cổn, anh còn có cơ hội không? Rất vất vả anh mới biết rõ tình cảm của mình đối với em là gì, em lại không chờ kịp mà để người khác vào trong lòng sao? Hay là, đối với em mà nói, ở trong lòng em thì anh chính là ở vị trí anh trai, không mang theo bất cứ tình cảm nào. . . . . . Cổn Cổn. . . . . Anh nghĩ, anh đối với em, là yêu hơn quý mến một chút, bây giờ đã biết rõ, có phải đã quá muộn rồi hay không. . . . . . Cổn Cổn. . . . . . Cổn Cổn của anh. . . . . .
Nét mặt Hắc Viêm Triệt khó coi ôm lấy Viên Cổn Cổn mặt sưng vù đi vào cửa lớn, quản gia Bạch đứng ở cửa vừa thấy, tím cũng bị xoắn lại, "Thiếu gia, mặt của Cổn Cổn. . . . . ."
"Cô ấy tự chuốc lấy!" Hắc Viêm Triệt ngắt lời bà, cáu kỉnh rống to lên.
Quản gia Bạch ngẩn người, không nói gì.
Viên Cổn Cổn ở trong lòng anh cứng đờ, không dám lên tiếng.
"Lấy khăn lông lạnh đến phòng tôi." Hắc Viêm Triệt ra lệnh cũng không quay đầu lại mà đi về phòng.
"Đau. . . . . . Đừng. . . . . ." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, tránh né khăn lông quấn đá lạnh.
Hắc Viêm Triệt không kiên nhẫn kìm chặt đầu của cô, hung hăng đè khăn long ở trên gò má cô.
"A. . . . . ." Viên Cổn Cổn kêu đau, giãy dụa không yên.
"Thử động đậy nửa xem!" Hắc Viêm Triệt phát lửa lớn rống lên.
Viên Cổn Cổn cứng ngắc tại chỗ, nước mắt nhanh chóng chảy xuống dưới khuôn mặt.
"Tự cầm!"
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn cầm khăn lông, nhẹ nhàng đè lên trên mặt bị sưng của mình.
Hắc Viêm Triệt mở hộp thuốc ra, rửa sạch da bị trầy rách của cô, sau đó thô lỗ bôi thuốc.
"Đừng. . . . . . Thiếu gia." Viên Cổn Cổn bị anh thô lỗ làm cho nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói.
Hắc Viêm Triệt coi như không thấy tiếp tục bôi thuốc, không để ý đến cầu xin của cô.
Sau khi bôi thuốc xong, Hắc Viêm Triệt nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, nổi giận đập hộp thuốc xuống trên đất, rống dữ "Khóc cái gì mà khóc!"
Truyện khác cùng thể loại
208 chương
203 chương
10 chương
30 chương