Phòng sách "Người đâu?" Hắc Viêm Triệt xem tài liệu trong tay cũng không ngẩng đầu lên, hỏi. "thật xin lỗi chủ nhân, cô ta chạy." Nhã Tư cúi đầu, nhẹ giọng trả lời. "Hả? Chạy?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ta. "Đúng vậy, xin chủ nhân trách phạt." "Nhã Tư, các anh sống quá lâu rồi, không già nhưng cũng không dùng được nửa." Hắc Viêm Triệt bỏ tài liệu xuống, nhàn nhạt nói. Nhã Tư hoảng sợ, đang muốn nói cái gì đó thì cửa mở ra, Viên Cổn Cổn ôm Tiểu Viên hói đầu vội vàng chạy tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, sốt ruột nói "Thiếu gia anh xem, Tiểu Viên bị hói đầu rồi, có phải là bị bệnh hay không? Làm sao bây giờ?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhìn cô lạnh giọng nói "không cần gõ cửa?" Viên Cổn Cổn sửng sốt, ôm Tiểu Viên xoay người đi tới cửa. "Đứng lại!" Hắc Viêm Triệt không vui quát khẽ. Viên Cổn Cổn xoay người nhìn anh, trong mắt có uất ức. "đi đâu?" "đi ra gõ cửa lại." Viên Cổn Cổn nhìn anh bằng vẻ mặt đương nhiên. Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, nhìn cô bắt đầu lấy hơi, đột nhiên hét lớn một tiếng"Buông nó ra!" Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, đặt Tiểu Viên ở trong lòng lên trên đất, rồi sau đó lo lắng xoắn ngón tay. "Tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói. Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh, hai tay che đầu của mình meo meo nói "Đừng đánh tôi." Hắc Viêm Triệt vươn tay kéo một cái cô liền ngã ngồi vào trên đùi anh, thấp thỏm lo sợ nhìn anh . Hắc Viêm Triệt hung hăng véo một cái ở trên mông cô, Viên Cổn Cổn khẽ kêu một tiếng, mặt đỏ nhỏ giọng nói "Đừng. . . . . . Anh Nhã ở đây. . . . . ." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Nhã Tư đứng ở cách đó không xa, không nói gì. Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Nhã Tư, lại nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, nhỏ giọng hỏi"Thiếu gia, vì sao anh Á không ở đây?" "Mắc mớ gì đến em?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô. Viên Cổn Cổn nhép nhép miệng, thì thào nói "Hỏi một câu cũng không cho. . . . . ." "không cho." Hắc Viêm Triệt thính tai nghe được, đưa tay véo mặt của cô. "A. . . . . . nhẹ chút. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đau nhăn mày lại, đáng thương tội nghiệp nhìn anh. Nhã Tư nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, nhẹ nhàng thở ra, may mắn là Cổn Cổn đã đến đây "Thiếu gia, Tiểu Viên nó. . . . . ." "không chết được." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt cắt ngang lời của cơ Viên Cổn Cổn xoa xoa thân khuôn mặt bị véo đến hồng của mình, rầu rĩ nhìn anh. Hắc Viêm Triệt sờ sờ tóc của cô, không vui nói "Sao lại ướt?" "Tôi vừa tắm rửa gội đầu, còn thơm ngào ngạt đấy." Viên Cổn Cổn đắc ý kề sát cổ vào người anh, giống như mình đã làm chuyện gì tài giỏi lắm. Hắc Viêm Triệt cắn một cái ở trên cổ của cô, nhàn nhạt nói "đi sấy khô." Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, đỏ mặt "Tôi phải đi nấu cơm trưa." "không cần em nấu." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói. "Vì sao?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn anh. "Khó ăn." Hắc Viêm Triệt cầm lấy cà phê trên bàn uống một ngụm. Viên Cổn Cổn sửng sốt, cô đơn cúi đầu, không biết vì sao câu nói khó ăn này từ miệng anh nói ra, lại làm cho cô rất đau, sở trường duy nhất của cô cũng bị anh gạt bỏ rồi. . . . . . "Sau này cũng không cho phép vào phòng bếp nửa." Hắc Viêm Triệt nâng cằm cô lên, lạnh giọng nói. Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, buồn bã gật gật đầu. Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cô đơn của cô, trong lòng bắt đầu không nỡ, ôm cô đứng dậy đi ra phòng sách, tới cửa thì dừng lại nhàn ra lệnh cho Nhã Tư ở phía sau "đi tìm, tìm được mới thôi." "Dạ, chủ nhân." Nhã Tư cung kính cong người. Hắc Viêm Triệt không nhìn anh ta, ôm Viên Cổn Cổn đi tới phòng của cô. Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt từ trong gương, anh sấy tóc cho cô đấy, ngón tay anh thật dài thật đẹp, lướt qua trên mái tóc cô làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, người nào đó xem nhìn đến ngây người không có ý thức. Hắc Viêm Triệt tắt máy sấy tóc, nhìn nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, lấy lược gõ gõ đầu cô, nhàn nhạt nói "Tự mình chải đầu." Viên Cổn Cổn nhận lấy cái lược, tự chải mái tóc dài của mình. "Bắt đầu từ ngày mai sẽ có người đến dạy học cho em." Hắc Viêm Triệt lấy một bình nước từ tủ lạnh, đi trở lại bên cạnh cô nhàn nhạt nói. "Học cái gì?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi. "Công việc thư ký." Hắc Viêm Triệt uống môt ngụm nước, bế cô lên rồi mình cũng ngồi xuống. "Công việc của thư ký sao?" Viên Cổn Cổn nhìn anh không xác định . "Ừ." "Vì sao?" Viên Cổn Cổn không hiểu gãi gãi đầu. "không vì sao." Hắc Viêm Triệt nắm tóc cô lên chơi đùa. "Vậy sau khi học xong thì sao?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi. "Làm thư ký." Hắc Viêm Triệt cho cô một ánh mắt lạnh lùng, nhìn ra được bên trong đó là đang khinh thường chỉ số thông minh của cô. "Làm thư ký của ai?" Viên Cổn Cổn nhép nhép miệng, bởi vì ánh mắt khinh thường của anh. Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, lựa chọn coi thường cô gái nhỏ ngớ ngẩn ngốc nghếch này. "Của anh?"Viên Cổn Cổn thử hỏi. "Còn hỏi mấy câu thừa nửa liền cắn chết em." Hắc Viêm Triệt nhìn cô có chút không kiên nhẫn. Viên Cổn Cổn khẩn trương một tay ch cổ, một tay phủ lên gò má, nhìn anh bằng vẻ mặt đề phòng, meo meo nói "Nếu tôi học không xong thì làm sao bây giờ?" "Em nói đi?" Hắc Viêm Triệt lộ ra cười lạnh, nhìn đến lông tơ của Viên Cổn Cổn cũng dựng đứng, cô nói. . . . . . cô nói có ích sao?