"Vậy nếu cậu ta không tỉnh ra thì sao? Cổn Cổn phải làm sao bây giờ?" Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, hơi lo lắng nói. "Vậy thì xem ý trời, con cháu đều có phúc của con cháu, em nghĩ nhiều cũng chẳng giúp được gì." Viên Tịnh Lưu hờ hững nói. "Đúng rồi! Vậy Cổn Cổn đâu? Bây giờ con bé ở đâu?" Bàng Đô Đô khẩn trương hỏi. "Còn chưa tìm được, nhưng anh nghĩ là anh biết con bé ở đâu." Viên Tịnh Lưu thâm sâu giật giật khóe miệng, trên đời này hiểu biết Viên Cổn Cổn nhất chính là người cha này. Nước Pháp, bệnh viện thánh tư Phill Paris Na Tịch Thịnh Duệ chậm rãi mở to mắt, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn vẫn ngủ say, đứng dậy hoạt động gân cốt đi vào toilet, rửa mặt xong thì kéo rèm cửa sổ ra, nắng sớm màu vàng không keo kiệt mà chiếu tất cả tốt đẹp vào trên người anh ta, nhanh chóng bày ra một mắt sáng chói rọi làm người ta hít thở không thông. Ngay trong lúc này, Viên Cổn Cổn ở trên giường mở mắt, mờ mờ ảo ảo bị nơi lóe mắt trong căn phòng tối hấp dẫn. Căn phòng trắng làm cho người ta có cảm giác thần thánh, mà Na Tịch Thịnh Duệ đứng ở cửa sổ được ánh mặt trời che chở lại càng là xinh đẹp không giống người phàm, Viên Cổn Cổn giật giật miệng, hơi suy yếu nhẹ giọng phun ra hai chữ "Đẹp quá..." Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, vội vàng xoay người đi đến bên cạnh cầm lấy tay cô , lộ ra chút tươi cười buông lỏng "Rốt cục em cũng tỉnh, em hù chết anh Duệ rồi, lần sau tuyệt đối không thể đi lung tung một mình nửa biết không, cô ngốc!" Viên Cổn Cổn híp mắt để thích ứng ánh sáng, một lúc sau mới yếu ớt mở miệng nói "Anh là ai?" Na Tịch Thịnh Duệ sửng sốt, tươi cười cương cứng ở khóe miệng. "Đầu đau quá... Tôi là ai?" Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, lã chã chực khóc. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, mấp máy môi mỏng không nói gì. "Hu hu... Đây là đâu? Tôi là ai?" Nước mắt của Viên Cổn Cổn nhanh chóng chảy xuống khuôn mặt, cái loại cảm giác trống rỗng làm cô cảm thấy rất sợ hãi. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bộ dạng mờ mịt khủng hoảng của cô, tim như bị bóp chặt. "Tôi là ai? Tôi là ai?" Viên Cổn Cổn hơi kích động lấy tay đánh đầu của mình. Na Tịch Thịnh Duệ vội vàng bắt lấy tay cô, ấn chuông ở cạnh đầu giường. "Không muốn không muốn..." Viên Cổn Cổn sợ hãi muốn tránh thoát tay anh ta lại bị anh ta ôm vào trong ngực. "Hư, đừng sợ, em là bảo bối của anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, đừng sợ, tin tưởng anh." Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, an ủi vỗ nhẹ sống lưng, giọng nói từ tính mang theo cưng chiều vô hạn, làm Viên Cổn Cổn dần dần yên tĩnh lại, ở trong lòng anh ta nhỏ giọng nức nở. Nửa tiếng sau, hành lang. "Na tiên sinh, vợ của ngài đã mất trí nhớ rồi." Bác sĩ nhìn báo cáo và kết quả xét nghiệm tiếc nuối nhìn Na Tịch Thịnh Duệ. "Có cách trị liệu hay không?" Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt hỏi. "Không có, loại tình huống này, bệnh nhân có thể sẽ mau chóng khôi phục trí nhớ, nhưng cũng có thể cả đời cũng không khôi phục, không có cách nào trị liệu, nhưng ngài có thể thử thường dẫn cô ấy đến những nơi trước kia cô ấy thích đi, hoặc là tái diễn lại chuyện rất quan trọng làm cho cô ấy có ấn tượng sâu sắc, có lẽ cố ấy sẽ nhớ lại một ít." "Làm phiền ông, khi nào thì cố ấy có thể xuất viện?" Na Tịch Thịnh Duệ đờ đẫn gật gật đầu, nhẹ giọng nói. "Theo dõi thêm hai ngày là có thể rồi." Bác sĩ cười cười nhìn anh ta. "Làm phiền rồi." Na Tịch Thịnh Duệ cũng cười nhạt một chút. "Nên làm, như vậy tôi đi trước." Bác sĩ lắc lắc đầu, xoay người rời đi. Na Tịch Thịnh Duệ cầm điện thoại, ấn số điện thoại di động của Viên Tịnh Lưu, nhưng ngón tay cái để ở chỗ quay số điện thoại chậm chạp chưa động, cuối cùng anh ta để điện thoại vào túi lại, đi vào phòng bệnh, để anh ta ích kỷ một lần, một lần là được rồi. Viên Cổn Cổn ngồi ở đầu giường hai tay ôm gối đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều là vết nước mắt. Na Tịch Thịnh Duệ đi qua ngồi ở bên cạnh cô, vươn tay vuốt ve tóc của cô, dịu dàng nói "Đừng khóc có được không?" Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn anh ta, giống như chú chó con bị bỏ rơi "Tôi không nhớ rõ, cái gì tôi cũng không nhớ, anh và bác sĩ nói tôi cũng không hiểu." "Đó là tiếng Pháp, nghe không hiểu cũng không sao, em có thể từ từ học, anh có thể dạy em." Na Tịch Thịnh Duệ lộ ra một chút cười khẽ an ủi linh hồn rối loạn của cô. "Vậy anh là ai? Tôi là ai?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, thật lâu mới khẽ mở môi mỏng, phun ra năm chữ "Anh là chồng của em." Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngây ngốc nhìn anh ta. "Anh tên là Na Tịch Thịnh Duệ, em là Na Tịch Liễm Diễm, chúng ta là vợ chồng, em gặp cướp cho nên bị tai nạn xe cộ làm mất trí nhớ, nhưng mà đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, tất cả đều giao cho anh là được, tin tưởng anh được không?" Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô vào trong ngực không dám nhìn ánh mắt trong suốt đơn thuần của cô. Viên Cổn Cổn ru rú ở trong lòng anh ta, nhắm hai mắt lại, mùi hương trên người anh ta rất dễ chịu, ôm ấp của anh ta cũng rất ấm áp, làm cô có cảm giác rất quen thuộc rất quen thuộc, loại cảm giác này làm cô cảm thấy yên tâm. "Liễm Liễm, em mang thai 3 tuần, phải làm mẹ rồi." Na Tịch Thịnh Duệ khẽ vuốt sống lưng của cô, chịu đựng đau đớn ở trong lòng nhẹ nhàng nói. Viên Cổn Cổn ngẩn người, vẻ mặt mê mang. "Nói cho anh biết, em có muốn đứa nhỏ không?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, vẫn là giọng nói dịu dàng. "Đứa nhỏ..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng thì thào, theo bản năng người mẹ mà vươn tay phủ lên bụng của mình. "Đúng vậy, đứa nhỏ, em... Muốn không?" Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay phủ lên tay cô, dè dặt cẩn trọng, động tác rất mềm nhẹ. "Muốn, em muốn đứa nhỏ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, kiên định nhìn anh ta. Na Tịch Thịnh Duệ bị ánh mắt kiên cường tràn đầy tình mẹ của cô đâm một cái, nhưng vẫn là cười khẽ "Vậy thì phải ngoan ngoãn, phải nghe của anh có được không?" Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu, bộ dáng nghiêm túc thật đáng yêu.