"Chỉ như vậy? Còn gì nửa?" Hắc Viêm Triệt bế cô lên để hai chân cô mở ra ngồi ở trên chân anh, hình thành một tư thế mờ ám. Viên Cổn Cổn suy nghĩ, đột nhiên hưng phấn nói "Còn có em muốn thân mật." "Em muốn thân mật?" Hắc ViêmTriệt nhếch mày kiếm nghiền ngẫm, nhẹ giọng hỏi "Đúng vậy, chính là em muốn thân mật ." Viên Cổn Cổn vui vẻ gật gật đầu "Được, như em mong muốn." Hắc Viêm Triệt cười khẽ cúi đầu hôn lên môi mịn hồng hào của cô, bắt đầu công thành chiếm đất. "Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng mờ ám, còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì. Vừa hôn xong, Hắc Viêm Triệt vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn nói "Anh thích em lấy lòng, tiểu cơm nắm." Viên Cổn Cổn dán mặt lên trên ngực khêu gợi của anh, không ngừng thở phì phò, cảm giác được có cái gì đó ở dưới mông cô, mặt liền ửng hồng như cà chua "Anh muốn em." Hắc Viêm Triệt ôm lấy cô, đứng lên. "Đợi một chút, chúng ta còn chưa ăn cơm..." Viên Cổn Cổn làm nũng gọi to. "Không ăn, để lát ăn sau." Hắc Viêm Triệt cũng không quay đầu lại ôm cô đi vào phòng ngủ, tâm trạng đặc biệt tốt, cô nhóc nhà anh đã thông suốt rồi. Trái lại Viên Cổn Cổn lại bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, ai oán nhìn món ngon đầy bàn, lặng lẽ nói bốn chữ trong lòng, (nhưng mà, em đói)... Một tuần sau "Triệt..." Viên Cổn Cổn mệt mỏi nhẹ giọng kêu. "Hả?" Hắc Viêm Triệt ôm chặt cô từ phía sau lưng, yêu thương hôn hôn bả vai trắng noãn của cô. "Em muốn đi tìm Bảo Bảo." Vừa mới qua một trận đại chiến mãnh liệt, Viên Cổn Cổn không đủ sức meo meo nói. "Vì sao?" Mười ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt phủ lên bộ ngực của người nào đó. "Được không, em rất nhớ bạn ấy." Viên Cổn Cổn meo meo. "Không được, không cho đi." Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, không vui nhéo nhéo nơi mềm mại của người nào đó. Viên Cổn Cổn khẽ kêu một tiếng, hất móng vuốt ma quỷ của anh ra, xoay người đáng thương tội nghiệp nhìn anh. "Vì sao? Bảo Bảo nói muốn dạy em nấu ăn, em muốn học về nấu cho anh ăn." Viên Cổn Cổn nói theo lời dạy của Long Tịch Bảo, không sai một chữ. "Bây giờ em nấu cũng không khó ăn, không cần học." Hắc Viêm Triệt vuốt tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai "Đi mà, van xin nh mà, cho em đi đi, em cam đoan không gây rắc rối, anh cùng đi với em trông coi em cũng không sao?" Viên Cổn Cổn học theo giọng điệu mà Long Tịch Bảo dạy, vừa nói vừa đong đưa tay anh. Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu mày kiếm, cô đang làm nũng với anh? Lại là Long Tịch Bảo dạy? Có lẽ để cô tiếp cận Long Tịch Bảo nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu. "Thật sự muốn đi?" "Thật sự thật sự, người ta muốn đi, người ta muốn học." Viên Cổn Cổn kêu meo meo "Tốt lắm, quyến rũ anh, làm anh vừa lòng liền cho em đi." Hắc Viêm Triệt lộ ra một tươi cười tà mị. "Nhưng chúng ta đã nhiều lần rồi..." Viên Cổn Cổn khó xử nhìn anh. "Không đồng ý? Vậy thôi, em liền ngoan ngoãn ở nhà đi." Nói xong Hắc Viêm Triệt xoay người đưa lưng về phía cô, không nói chuyện nửa. "... ..." Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nhìn đường cong lưng gợi cảm của anh, cắn chặt răng, vươn tay nhỏ bé vòng ôm em anh từ phía sau lưng, chậm rãi từ vị trí bụng nhẹ nhàng di chuyển lên trên. Hắc Viêm Triệt hơi cứng ngắc cảm nhận đụng chạm của cô, vốn chỉ muốn trêu chọc cô nhưng không nghĩ tới cô sẽ làm thật, tuy rằng không lưu loát nhưng lại mê người đáng chết. Viên Cổn Cổn khẩn trương dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên hạt đậu màu hồng của anh, cố gắng nhớ lại tấm ảnh dạy động tác quyến rũ người khác mà Long Tịch Bảo đã gửi cho cô ở trên mạng. Hắc Viêm Triệt hít vào một hơi, không tự chủ được đỏ mặt, bộ ngực mềm mại của cô kề sát phần lưng của anh, thỉnh thoảng ma sát, không biết là cố ý hay là vô tình. Viên Cổn Cổn kề sát lỗ tai của anh, trước là cảm thán hình dạng lỗ tai hoàn mỹ của anh, sau đó lè lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua vành tai của anh liếm liếm giống như liếm kem lạnh. Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai quả đấm, không khỏi run run một chút, bị cô gái ngu ngốc không lưu loát khiêu khích thành bộ dáng này, anh cảm thấy vô cùng thất bại. Viên Cổn Cổn cảm nhận được anh run rẩy, trong lòng bắt đầu muốn đùa giỡn liền thổi hơi vào lỗ tai của anh. Rốt cuộc Hắc Viêm Triệt không chịu nổi xoay người đè lên ngươi cô, hơi thở hơi thô gấp. "Ha ha, anh mặt đỏ." Viên Cổn Cổn cười hì hì dùng ngón tay chọc chọc mặt anh. "Buồn cười không?" Hắc Viêm Triệt kéo ra cười khẽ nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi. "Buồn cười." Viên Cổn Cổn cười đến vẻ mặt xán lạn thành thật trả lời, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm tồn tại. Hắc Viêm Triệt cùng bắt lấy hai bên trắng noãn mềm mại của cô, bắt đầu bóp trái nhào phải. "Ưm..." Tươi cười của Viên Cổn cứng lại, trên mặt nhanh chóng hiện lên hai vết hồng hồng. "Buồn cười thì đừng đè nén bản thân, hi vọng em có thể cười đến cuối cùng ." Hắc Viêm Triệt kéo khóe môi ta mị, đoạt lại quyền chủ động. Viên Cổn Cổn nhìn anh, mới phản ứng kịp mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào, vuốt râu hổ, không đúng, là râu báo... Vì thế, thời gian kế tiếp, trong phòng liền vây quanh tiếng ngâm mềm mại mờ ám và tiếng khóc nức nở của cô gái, không còn có nghe thấy tiếng cười nửa... Hôm sau, nhà lớn họ Long "Cổn Cổn, rốt cục bạn cũng đế, mình nhớ bạn muốn chết." Long Tịch Vảo hưng phấn ôm Viên Cổn Cổn ở cửa, rốt cuộc Hắc ác ma cũng nhả ra, ngày lành của các cô sắp đến rồi. Song bào thai có hơi ngạc nhiên nhìn hai vị khách ngoài ý muốn ở cửa, anh lại có thể để tiểu tâm can của mình ra cửa, thật sự là kỳ quái, dựa theo tính cách của anh, không nhốt cô ở nhà nửa năm, làm sao có thể để cô ra cửa?