"Anh lười nói với em!" Long Tịch Bác mắng nhỏ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, thật sự là đủ rồi, còn ở lại thì nhất định là anh ta không khống chế mình được mà đi tới đánh cô ấy một trận, chưa thấy qua cô gái nào uốn éo như vậy! "Em mới lười với chuyện với anh đấy! Lãng phí nước miếng quý giá của em!" Long Tịch Bảo hô to với theo bóng lưng tức giận đùng đùng của Long Tịch Bác. "Được rồi Bảo Bảo, em muốn tức giận đến khi nào?" Long Tịch Hiên vươn tay ôm Long Tịch Bảo ngồi trên giường qua, bất đắc dĩ nói. Long Tịch Bảo đẩy anh ta ra, nằm đưa lưng về phía anh ta, rầu rĩ nói "Đến chết mới thôi, anh cũng đi ra ngoài đi." Long Tịch Hiên nhìn bóng lưng quật cường của cô ấy, thở dài, đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Hắc Viêm Triệt à Hắc Viêm Triệt, lần này bị cậu hại chết rồi... Nghe thấy tiếng đóng cửa Long Tịch Bảo hơi hơi quay đầu nhìn cánh cửa, một lúc sau vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối, thật ra cô ấy biết không liên quan bọn họ, Hắc ác ma muốn dẫn Cổn Cổn đi, ai cũng không có quyền ngăn cản, nhưng cô lại tức giận. Câu kia của Hắc ác ma (Cô ấy là người của tôi, tôi muốn đối với cô ấy như thế nào là tự do của tôi) thật làm cô ấy nhớ tới câu nói của Long Tịch Bác (cô ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết cô ấy cũng là chuyện của tôi) vì sao đàn ông luôn muốn phụ nữ là vật sở hữu của họ, xem các cô thành cái gì chứ, muốn hung dữ liền hung dữ, muốn ngược liền ngược, rất quá đáng! cô ấy nhất định phải thay đổi loại tình huống này! Nhất định! Viên Cổn Cổn khóc dọc đường đến khi về đến nhà họ Hắc, xe mới vừa ngừng yên ở nhà xe, Hắc Viêm Triệt im lặng không hé răng dọc theo đường đi liền thô lỗ kéo cô xuống xe, ôm cô đi vào cửa lớn. "Anh buông em ra...." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa nhỏ giọng kháng nghị, nhưng không được Hắc Viêm Triệt đáp lại. Quản gia Bạch thấy hình ảnh này nhíu nhíu đầu mày, sao lại không giống với bà tưởng tượng? "Thiếu gia....Đây là như thế nào?" "không có việc gì." Hắc Viêm Triệt bỏ lại hai chữ đơn giản, không cho quản gia Bạch có cơ hội cầu xin, liền ôm theo Viên Cổn Cổn khóc thảm trở về phòng bọn họ. Quản gia Bạch nhìn bóng lưng bọn họ thở dài, Cổn Cổn đáng thương sẽ bị "khi dễ" rồi... Phòng ngủ chính nhà họ Hắc. Hắc Viêm Triệt tùy tay ném quả cầu nhỏ trên tay xuống giường, Viên Cổn Cổn đau kêu một tiếng sau đó lập tức khẩn trương vươn hai tay ôm ngực, nước mắt ròng ròng nhìn anh. Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn lại cô, nhìn không ra tiếp theo anh sẽ làm gì. "Em....Em....Anh đừng khi dễ em, nếu không em nói cho cha nghe." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng khóc meo meo. Hắc Viêm Triệt lấy điện thoại từ trong túi áo lưu loát ném tới bên chân cô "Cho em một cơ hội." Viên Cổn Cổn ngẩn người, không phục cầm điện thoại gọi số của Viên Tịnh Lưu, sau đó không lâu thì điện thoại được kết nối. "Alo? Cha? Hu hu.... Triệt khi dễ con, anh ấy muốn đánh con, cha mau tới cứu con. Hu hu...." "Hả? Vì sao cậu ấy muốn đánh con?" Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng hỏi. "không biết.... Hu hu...." Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu. "Vậy chờ con biết thì tới tìm cha, cha ra mặt làm chủ cho con, đã trễ rồi, ngủ đi." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói xong ấn phím kết thúc. "Alo? Alo? Cha?" Viên Cổn Cổn lớn tiếng kêu, chưa từ bỏ ý định muốn bấm lại dãy số, nhận được là giọng nói người sử dụng đã tắt máy, lại ấn số điện thoại nhà là máy bận.... "Sao hả? Còn muốn gọi điện thoại cho mẹ Lê và cha Tước của em một chút không?" Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt hỏi. Viên Cổn Cổn khóc lớn tiếng lên, cảm thấy mình chỉ có một thân một mình. "Em đã không có cứu binh, vậy thời gian tiếp theo là của anh." Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa tao nhã cởi quần áo, chậm rãi tới gần cô. "Hu hu....Anh muốn làm gì? Hu hu.... Em không muốn!" Viên Cổn Cổn lùi về sau, đến khi lưng dựa vào đầu giường, không đường thối lui. "không muốn? Ở trong nhà này có ai có thể nói không muốn với anh?" Hắc Viêm Triệt đè cô ở dưới người, ngữ khí nhẹ nhàng lại mang theo hơi thở vương giả cao quý, chân thật đáng tin. "Hu hu..." Viên Cổn Cổn không cách nào phản bác lời nói của anh, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng nức nở. "Anh đối với em quá tốt rồi phải không? Nuôi lá gan của em lớn lên, dám nói hai chữ ly hôn với anh hả?" Ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt chậm rãi vẽ nhẹ chỗ trái tim ở ngực của cô, sức lực như có như không, vốn là cách khiêu khích tình dục, nhưng mà lại làm cho lông tơ của Viên Cổn Cổn đều dựng đứng, một câu nói cũng không dám nói, ngay cả tiếng thút thít cũng quên, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh. "Tiểu cơm nắm, em nói xem có phải anh đối với em quá tốt rồi không? Cho nên em quên kết cục làm anh tức giận là cái gì?" Hắc Viêm Triệt cúi người mập mờ khẽ cắn lỗ tai xinh xắn mượt mà của cô, khiến cho cô run rẩy cũng làm tế bào toàn thân cô càng nhạy cảm hơn. Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn gò má hoàn mỹ của anh, chỉ thấy môi mỏng khêu gợi của anh khi đóng khi mở rất mê người, nhưng đáy mắt anh là phẫn nộ lạnh như băng làm cho cô sợ hãi phát run. "Sao không nói chuyện? không phải vừa nãy em có thể nói sao? nói đi, em muốn ly hôn với anh phải không?" Hắc Viêm Triệ nhìn bộ dáng cô bị dọa đến ngây ngốc tiếp tục dùng cái loại giọng mềm nhẹ nói chuyện. Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nước mắt bắt đầu tích tụ. "Sao lại khóc? thật đáng thương." Hắc Viêm Triệt nghiêng đầu hôn nước mắt của cô, giống một người đàn ông dịu dàng chu đáo. Chỉ là tay của anh lại thô bạo xé rách quần áo và quần lót của con cừu nhỏ. "Ưm..." Viên Cổn Cổn giật giật không dám phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng ưm rất nhỏ. "thật ngoan, xem ra em đã hiểu rõ rồi." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, không có cho cô có cơ hội chuẩn bị, động người một cái chiếm giữ cô. "A...." Viên Cổn Cổn cau mày khóc ra. "Đừng khóc, mới vừa bắt đầu mà thôi." Hắc Viêm Triệt hôn hôn môi của cô, lộ ra một chút tươi cười gần như tàn khốc.