"Chị Phong, đây là báo cáo hội nghị lúc nảy." Viên Cổn Cổn cười tủm tỉm đưa túi tài liệu trên tay cho Phong Tình đang đánh máy. "Cổn Cổn, cám ơn em." Phong Tình tiếp nhận túi to đặt lên bàn, "A, đúng rồi, chị có sushi rất ngon, đi thôi, đã đến giờ trà chiều, chúng ta cùng ăn." "Không được, Triệt không thấy em trở về sẽ tức giận." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu cười nói. "Thật sự không được sao? Chị phải xếp hàng ở đó mới mua được hương vị này đó." Phong Tình lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngăn kéo, thiết kế trong suốt làm cho sushi được bày trí bên trong nhìn rất mê người. Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng một cái, hơi do dự. "Đi thôi, chỉ pha ly trà xanh ăn mấy miếng sushi mà thôi, sẽ không bao lâu." Phong Tình cầm hộp thân thiết vãn kéo tay của cô đi đến phòng trà nhân viên. "Không biết Viên Cổn Cổn kia được vận cứt chó gì, dựa vào tư chất như vậy có thể gả cho tổng giám đốc của chúng ta, thật sự là ủy khuất cho tổng giám đốc chúng ta rồi." Một cô gái đầu nâu tóc quăn lắc lắc đầu, vẻ mặt hèn mọn. "Đúng vậy, người không xuất sắc cũng không tính mà 3 năm cũng không sinh được trứng gà, tôi thấy nhất định là tổng giám đốc không có hứng thú chạm vào cô ta, cưới cô ta chỉ là có nổi khổ bất đắc dĩ." Một cô gái trang điểm tỉ mỉ phụ hoạ theo. "Nói không chừng là cô ta bỏ thuốc để gạo nấu thành cơm, tổng giám đốc không thể không chịu trách nhiệm." Cô gái tóc nâu nữ sờ sờ móng vừa làm của mình, cười quyến rũ. "Cô gái như vậy, vừa không thông minh lại không xinh đẹp, là đàn ông thì ai sẽ thích, nói không chừng cuối năm là có thể nhìn thấy tin tức bọn họ ly hôn, hơn nữa đàn ông xuất sắc giống tổng giám đốc như vậy, có thân phận có địa vị có quyền lại có thế, sao có thể không có phụ nữ bên ngoài chứ, có lẽ không ly hôn chính là cho cô ta một danh phận, trang trí ở trước cửa nhà họ Hắc mà thôi." Một cô gái khác cắn miếng bánh trên tay cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện người khác của bọn họ. "Này, mấy bà tám này, rảnh rỗi đến không có việc gì liền nói bậy ở sau lưng người khác, không sinh được trứng à, nói vậy thì các người sẽ sinh trứng gà sao, đều là phụ nữ, các người nói như vậy nói có ý gì?" Phong Tình nhăn lông mày xinh đẹp lại lớn tiếng quát. Mấy người nhân viên nhìn Viên Cổn Cổn ở bên cạnh, cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng đứng dậy rời đi, tuy bọn họ sinh lòng ghen tị, nhưng cũng không muốn mất đi công việc này... Phòng trà nước chỉ còn lại có Phong Tình tức giận và Viên Cổn Cổn cúi đầu không nói gì. Phong Tình đặt sushi lên trên bàn thủy tinh, lấy bộ đồ ăn của mình ra, pha hai ly trà xanh, sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn, nhỏ giọng nói "Cổn Cổn đừng khó chịu, con người chính là như thế này, bản thân muốn thứ gì đó mà không chiếm được, bị người khác chiếm được sẽ có chút tâm lý ghen tị, đừng để ở trong lòng." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, miễn cưỡng kéo ra cười khẽ "Em không sao, thật ra bọn họ nói cũng không sai, em và Triệt... Đúng là cách xa một trời một vực, đứng ở bên cạnh anh ấy, có đôi khi em cũng sẽ cảm thấy rất không xứng, điểm ấy tự em hiểu được, mà em và Triệt kết hôn cũng giống như là bởi vì anh ấy chịu trách nhiệm, nhưng em không có bỏ thuốc anh ấy, là thật, em không có bày kế để anh ấy cưới em." "Em không cần giải thích, chị biết, nói ngài ấy bày kế em thì chị liền tin, nói em bày kế ngài ấy, đây thật sự là truyện cười lớn." Phong Tình an ủi vỗ vỗ bờ vai của cô, cười mở hộp sushi ra. Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười. "Đây, ăn đi, đừng nghĩ lung tung, tổng giám đốc đã chọn em vậy thì chứng minh ở trong lòng ngài ấy em là người xứng đôi với ngài ấy, đừng tự xem thường mình, em còn tốt hơn nhiều so với em tưởng tượng." Phong Tình tao nhã kẹp lên một sushi tôm chiên để vào trong khay của cô, giọng nói dịu dàng Viên Cổn Cổn cầm lấy sushi bắt đầu ăn. "Chị Phong, chị nói... Có phải sẽ có một ngày Triệt không cần em nửa không?" Phong Tình ngẩn người, lập tức kéo ra cười nhạt "Cổn Cổn , tình cảm có thể là vĩnh hằng cũng có thể là một cái chớp mắt, chúng ta vĩnh viễn cũng không đoán được lòng người, đừng nói tổng giám đốc, cho dù là một người bình thường tốt bao nhiêu, dịu dàng bao nhiêu,thành thật bao nhiêu, chỉ cần người đó thay lòn, tất cả những thề non hẹn biển đều là mây khói, mà lòng người, chính là thứ dễ dàng thay đổi nhất trên thế giới này, cho nên em phải nhớ kỹ, làm người thì không thể quá cố chấp, nếu thật sự đến lúc nên buông thì nên buông, đừng để bản thân bị thương." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, vẻ mặt cái hiểu cái không."Ý chị Phong là... Một ngày nào đó, Triệt sẽ thay lòng bỏ em, lúc đó em nên ngoan ngoãn nghe lời sao?" "Không phải, đứa bé ngốc, ý của chị là tương lai không phải chúng ta có thể đoán trước, em chỉ cần yên tâm cố gắng hưởng thụ mỗi một phút mỗi một giây với ngài ấy, mặc kệ sau này như thế nào, cũng nên thuận theo tự nhiên đừng lo lắng quá nhiều, cũng đừng làm cho mình chịu nhiều áp lực, hiểu không?" Phong Tình gắp một miếng cá hồi chấm chút tao nhã đưa vào trong miệng. "Có cách gì có thể làm cho anh vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ em không?" Viên Cổn Cổn chống tay nâng hàm dưới nhỏ giọng hỏi. "Nếu thật sự có cách này, thì sao trên thế giới lại có nhiều vụ án tự sát vì tình như vậy chứ? Có thể cầm tay đi cả đời là một may mắn đáng quý, không phải mỗi người đều có thể có loại may mắn này, nhưng em rất có khả năng có được may mắn như vậy, cho nên không cần lo lắng." Phong Tình cười nhấp một ngụm trà xanh. "Vì sao?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn cô ta. "Bởi vì ông trời yêu thích đứa trẻ ngốc." Phong Tình nghiêm túc trả lời. Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức bĩu môi, đáp án này cũng không làm cho người ta vui vẻ chút nào. Ăn sushi xong, Viên Cổn Cổn sốt ruột xông lên tầng cao nhất của Hắc Viêm, xong rồi, thoáng cái đã qua nửa tiếng, mở ra cửa văn phòng Hắc Viêm Triệt ra, nhìn nhìn bốn phía, không có người? Đi ra ngoài sao? Người nào đó nhẹ nhàng thở ra ngồi trở lại vị trí của mình, liếc mắt nhìn đến hai cái hộp lớn hình vuông xinh đẹp ở trên bàn Hắc Viêm Triệt, đây là quà tặng sao? Viên Cổn Cổn tò mò đi tới, nhìn nhìn cái hộp đóng gói rất tinh xảo, trong lòng thoáng qua tia nghi ngờ, đây là của phụ nữ tặng sao... Miếng thẻ bên cạnh viết thân gửi Hắc tiên sinh, trong hộp là cái gì chứ...