Nuôi Nhốt

Chương 11 : Quái vật

EDIT + BETA: FANG QING Ngô Chí đang run, run lẩy bẩy không ngừng được, thân thể biểu đạt sự sợ hãi theo bản năng. Người nọ vẫn mặc áo trắng quần đen đơn giản, ánh dương bị phủ lấp bởi những tầng mây yếu ớt rọi xuống, tạo thành những vệt sáng mỏng manh trên áo người, trông anh đẹp đẽ như thiên sứ lạc bước đến nhân gian. Gương mặt trắng trẻo vẫn lạnh lùng và hờ hững như trước, nhưng lại khiến Ngô Chí cảm nhận được tuyệt vọng đến ngạt thở, từng tế bào trên cơ thể đang kêu gào thúc dục cậu trốn khỏi thứ mùi vị tử vong kia. Không gian trở nên tù túng và ngột ngạt, không khí như bị nén lại, tai Ngô Chí ù đi, vừa buồn nôn vừa khó chiu. Ngô Chí cắn răng, một vệt máu chảy dọc theo khóe miệng. Bàn tay đương khe khẽ vuốt má Ngô Chí của Diệp Thanh Linh khựng lại, y cúi người, chầm chậm liếm sạch vết máu kia, sau đó hôn lên đôi môi tái nhợt của Ngô Chí___Không phải là hôn, mà là xâm lược, trút giận, tình yêu cuồng nhiệt theo chóp lưỡi của đối phương khuấy đảo trong miệng cậu. Diệp Thanh Linh trầm lặng, hờ hững bộc lộ sự phẫn nộ của bản thân. Diệp Thanh Linh đảo một vòng quanh chóp lưỡi Ngô Chí, ngang ngược mút mát rồi cắn xé, Ngô Chí “ưm ưm” giãy dụa, hai người quấn lấy nhau ngã đùng ra đất. Lưng Ngô Chí ập xuống, bọc mủ bị ép vỡ tung, cậu đau đến tối mắt, tay chân cũng xụi lơ. Mặt đường cạ vào bọc mủ, đầu lưỡi thì buốt đau, rồi còn ngạt thờ vì không hô hấp được, Ngô Chí chừng như sắp bất tỉnh. Cái chết của Hadron đã giải thoát Ngô Chí. Cậu được thả ra, nhác thấy sườn mặt mờ ảo của Diệp Thanh Linh. Ngô Chí dõi theo tầm mắt y, chỉ thấy Diệp Thanh Linh vươn tay ra, ngón tay thon dài chọc sâu vào não Hadron___nhẹ nhàng như đang bóp nát một quả cà chua. Hadron chết không nhắm mắt, con ngươi trợn ngược lên, có lẽ mãi đến lúc chết, gã vẫn không hiểu được ngón tay của Diệp Thanh Linh cắm vào ấn đường của mình bằng cách nào, thậm chí còn xuyên thẳng vào não gã. Diệp Thanh Linh không lộ vẻ hung dữ, cũng chẳng có biểu cảm gì, hết thảy đều bình thường như thể vừa giết một con kiến, đôi con ngươi sau cặp kính đỏ đến độ sắp nhỏ máu. Ngô Chí trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh cong 5 ngón tay lại, móc một lỗ trên đầu Hadron, não và máu hòa trộn với nhau giống hệt nước ép dưa hấu, chảy xuống mặt đất. Ngô Chí sợ đến nỗi quên cả buồn nôn. Thân thể đang thối rữa của cậu mất đi năng lực biểu đạt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người nọ liếm hỗn hợp trắng đỏ trên đầu ngón tay. Mày chưa từng để ý ư___ Sức mạnh khổng lồ của anh ấy___ Khuôn mặt càng lúc càng tính tế của anh ấy___ Misha nói: Nơi này…có mùi người chết. Để ý rồi chưa, mày đã sớm nhận ra rồi mà? Một “Diệp Thanh Linh” đang liếm óc trắng đằng kia, là sự tồn tại như thế nào? Diệp Thanh Linh quay sang, khuôn mặt trắng trẻo chẳng lộ vui buồn, đôi con ngươi đỏ tươi ánh lên sự hưng phấn như dã thú. Nhanh, chạy nhanh!!! Chạy nhanh lên. Ngô Chí căn bản không có cơ hội bỏ chạy, ngay từ đầu đã là thế. Diệp Thanh Linh chỉ dùng một tay đã chế ngự được cậu, một tiếng “xoạc” vang lên, quần Ngô Chí tan tành trong gió. “Không___!!” Ngón tay còn dính thứ trắng trắng nhớp nháp của y đâm vào cơ thể cậu, Ngô Chí cố xua đi nhưng suy nghĩ trong đầu mình, vờ như không biết thứ trăng trắng ấy là gì. “Cút đi….quái vật!!!” Ngón tay trong cơ thể thoáng khựng lại,  Diệp Thanh Linh cúi thấp người, che khuất mọi ánh dương, khuôn mặt thoáng tối đi. “Ngô Chí, anh thích em.” Giọng điệu lành lạnh trong trong, đơn thuần trước sau như một, nhưng đôi khi, đơn thuần cũng là một loại tàn nhẫn. “Dù phải đối địch với cả thế giới, anh vẫn thích em. Anh có thể đánh đổi cả linh hồn và thể xác, chỉ cần trong mắt em có anh, quái vật đã là gì cơ chứ___dù cho có thành quỷ, anh vẫn sẽ tìm đến em.” Từng câu từng chữ…như cấu thành một lời nguyền. “Ngô Chí, đừng rời xa anh.” Ngô Chí ngẩng đầu, đối diện với đôi con ngươi đỏ tươi kia, trong đáy mắt sâu hun hút ấy, cậu thấy được sự phẫn nộ và đau xót, sự buồn thương và sợ hãi như bị cả thế giới ruồng bỏ. Ngô Chí chẳng thể dời mắt, lồng ngực tắc nghẹn. Ngón tay y gọn gàng giúp cậu mở rộng, vẫn dịu dàng như vậy, dù trong bất kì tình huống nào, Diệp Thanh Linh vẫn cứ dịu dàng đến tàn nhẫn. Ngô Chí cắn răng thở dốc, thân thể cậu quá quen với Diệp Thanh Linh, thậm chí còn cực kì chào đón sự xâm nhập của đối phương. Diệp Thanh Linh dùng đầu ngón tay đùa bỡn bên trong cậu___đích thật là đùa bỡn, trừ động từ đó ra thì Ngô Chí chẳng biết dùng động từ nào khác thích hợp hơn để hình dung nữa. Hung khí sắc nhọn xuyên thủng sọ người bấy giờ lại dẻo dẹo không xương, móng tay co co gãi vào vách thịt non mềm, từng chút từng chút, lúc nhanh lúc chậm, lúc trái lúc phải, hết rút lại đâm. Hậu huyệt bị ma sát đến mềm ra, Ngô Chí nôn nóng nhíu mày, yếu ớt giãy chân, sau đó run rẩy vịn vào Diệp Thanh linh, sướng đến muốn khóc, người nọ mang đến cho cậu vô vàn kích thích, nhưng mãi không để cậu lên đỉnh. Vách thịt bị căng ra, không khí lùa vào, Ngô Chí khó chịu muốn chết được. “Đồ khốn, vô liêm sỉ…a…!” Diệp Thanh Linh cố định đầu Ngô Chí, mạnh mẽ cúi người hôn cậu, chóp lưỡi nhẵn nhụi khuấy đảo loạn xạ trong khoang miệng, đợi Ngô Chí lấy lại được tri giác, trong miệng đã ngập ngụa vị tanh___thứ mùi vị điên cuồng của cái chết. Chẳng biết virus đã ăn sạch não cậu chưa, Ngô Chí hốt hoảng nghĩ, chắc cậu điên mất rồi, vậy mà không cảm thấy kinh tởm thứ dịch não trăng trắng ấy! “…A a a…” Ngô Chí thảm thiết gào lên, Diệp Thanh linh trực tiếp lật cậu lại, y chớp mắt rút tay ra, tiếp đó đâm thẳng vào, điên cuồng đẩy hông. Ngô Chí bấu chặt mặt đường, móng tay tứa máu, Diệp Thanh linh đè lên lưng cậu, gặm mút tấm lưng thối rữa ấy. Diệp Thanh linh đang làm nhục cậu…Ngô Chí mơ màng kết luận, y muốn kéo cậu xuống vực sâu tử vong, hơi lạnh trên thân Diệp Thanh linh bao trọn lấy cậu, đó là hương vị của cái chết. giữa ban ngày ban mặt, bọn họ trần truồng, như hai con cá mập dưới đáy biển sâu, cắn xé, quấn quýt lấy nhau, lao vào cơn ái tình nồng nặc mùi máu. Cô gái mù lòa cuộn người lại, cố giảm đi cảm giác tồn tại của mình, liều mạng nhắc nhở bản thân không nghe, không để ý tới màn giao cấu đẫm máu nọ. Hai người làm tình, hành hạ, hủy hoại và trừng phạt lẫn nhau. “Diệp Thanh linh…anh là…thứ quái vật đáng chết!” Tiếng răng cắn vào thịt vang rõ mồn một trong không khí. Chẳng vuốt ve, chẳng hôn môi, chỉ còn cắn và xé, một cách mạnh mẽ, dã man và độc ác. Cơn đau như dòng điện cao áp lan khắp tứ chi, Ngô Chí rũ rượi trên mặt đường, trông như con cá ương mặc Diệp Thanh linh đâm rút. Cậu muốn bật cười, cậu điên thật rồi, não bộ quả nhiên đã bị virus ăn mòn, vậy mà lại đạt được khoái cảm trong cuộc làm tình mang tính mưu sát này. Cứ hễ xé xuống miếng thịt nào trên lưng, cậu lại thoải mái đến tê liệt, đau đớn biến thành thuốc kích thích, sự ma sát mạnh bạo lên mặt đường làm cậu tan chảy, cơn thỏa mãn trùng điệp như người nghiện được chạm tay vào thuốc phiện. “Mẹ nó….Tại sao anh lại…anh lại là quái vật chứ…” Ngô Chí ngẩng đầu, nước mắt chực trào: “Tại sao…cứ phải…cứ phải…là anh chứ…” Đầu lưỡi Diệp Thanh Linh vẽ dọc theo từng vết thương trên lưng Ngô Chí, đôi môi tái nhợt tô điểm máu tươi. “Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí…” “Anh thích em lắm, chúng ta là một…” “Đừng rời xa anh…” …Đừng nghĩ nữa, đừng quan tâm nữa, đừng lo lắng nhiều như thế nữa ___ não của cậu lúc này phải chăng đã bị virus khống chế, vậy nên thôi thôi, đừng suy nghĩ nữa?