Về chuyện giữa Cố Lãng và Mạch Thu, Tống Dụ đã biết từ lâu. Anh vẫn còn nhớ như in Tống Dụ đã kinh ngạc và tức giận thế nào khi nghe thấy chuyện ấy. Nhưng lúc Tống Dụ nhìn đến bộ mặt mờ mịt của Cố Lãng thì lộ là biểu cảm ‘đã hiểu rõ’, hoặc là nói ‘đành cam chịu’. . . . Sau khi thực sự quen thuộc, Cố Lãng mới phát hiện ra trước kia anh đã sai lầm biết bao. Muôn vạn sự cưng chiều đều dành cho cô, cô hoàn toàn không giống những cô tiểu thư làm ra vẻ yếu đuối – mặc dù có nhiều lúc ‘tố chất thần kinh’ của cô khiến người khác không còn gì để nói, nhưng lại thẳng thắn và thành thật. Quan trọng nhất là Mạch Thu thật sự rất thích anh. Anh có thể cảm nhận thấy loại tình yêu nồng nàn, thấm vào tận từng góc cạnh con tim. Nó tinh khiết không nhiễm một hạt bụi bẩn nào. . . . Cố Lãng chưa bao giờ nghĩ rằng một cô nhóc tùy tiện mà mình nhìn lớn lên từ bé lại có một tình cảm tinh tế đến thế. Vào năm gần tốt nghiệp, cô sợ làm phiền đến anh nên rất ít liên lạc, cho dù có gọi điện thoại cũng sẽ hỏi Tống Dụ rõ ràng trước xem anh có rảnh không. Vì thế cho nên nhiều lần Tống Dụ nắm chặt cái điện thoại - kiểu muốn bùng nổ - nghiến răng nghiến lợi với Cố Lãng: "Tớ nói này, cậu có thể quản cô gái của cậu không, đừng để cho cô ta quấy rầy tớ thêm nữa!" Cô sẽ vì anh mà nuôi tóc dài, lúc kéo tay anh thì điềm đạm giống như thục nữ. Cô thích ôm hông anh, dán vào lồng ngực anh sau đó cười như thể con mèo con trộm được miếng thịt. Cô rất dễ dàng thỏa mãn: một cú điện thoại, một lần gặp mặt, một món quà nho nhỏ cũng có thể khiến cô tươi cười rạng rỡ. Cô dè dặt yêu anh, có nhiều khi khéo hiểu lòng người đến nỗi khiến người ta thương yêu. Một cô gái trong sáng như vậy thì làm sao có thể biết làm loại chuyện đó kia chứ? Nghĩ tới đây, Cố Lãng đột nhiên rất chán ghét bản thân, chán ghét loại thành kiến không tên và ý đồ độc ác. Có đôi khi Mạch Thu rất không hiểu chuyện – điều này Cố Lãng đã trải nghiệm đầy sâu sắc trong lần hẹn hò đầu tiên. Chẳng có mấy ai sẽ chọn xem phim kinh dị vào một dịp như vậy, trừ. . . . muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi ích v.v. . . . Tất nhiên lúc đầu anh cũng cho là thế nhưng sau đó mới phát hiện ra mình đã nghĩ oan cho Mạch Thu. Cả quá trình căn bản trong mắt Mạch đại tiểu người ta không có anh. Cố Lãng cảm thấy kỳ quái rằng bản thân cũng có lúc không được chào đón nên trong lòng có hơi ghen, sau lại không biết nên khóc hay nên cười: mình đi so sánh bản thân với một loại phi sinh vật* làm gì vậy trời? (*bộ phim ý ạ) Cả quá trình chiếu phim, Cố Lãng đều nhìn Mạch Thu - trên màn ảnh chiếu cái gì anh hoàn toàn không biết, có điều nhìn động tác ăn của Mạch Thu càng ngày càng nhanh theo tiết tấu càng ngày càng dồn dập của phim, cả khuôn mặt anh tràn đầy tươi cười mà đến chính bản thân anh cũng không biết. Bộ dạng nhét đầy đồ ăn vào miệng kia đã kích thích sợi dây đàn dịu dàng nhất trong trái tim của Cố Lãng. Tay Mạch Thu đến mùa đông luôn bị lạnh - điều này làm anh nhớ tới một bài văn đã từng đọc —— kiếp trước của những đứa trẻ có bàn tay lạnh là những thiên thần bị gãy cánh. Tiêu đề khiến cho người đọc cảm thấy nhàm chán, ấy vậy mà bây giờ anh cực kỳ đau lòng nắm lấy hai tay cô. Cứ cho cô ấy sự ấm áp như vậy cả đời đi! Loại ý nghĩ này từ từ chiếm trọn con tim anh. ‘Bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều’ cũng sẽ khiến Cố Lãng lo lắng có tình địch xuất hiện. Anh luôn hiểu rằng cô gái trong bộ quần áo thể thao kia có bao nhiêu sự ưu tú và mỹ lệ. Mặc dù cô không thích náo động nhưng vẫn sẽ có người để ý đến cô, ví dụ như. . . lớp trưởng lớp cô ấy. Lần đầu tiên thấy cậu nam sinh kia anh đã nhìn ra sự dịu dàng và say mê không thể che giấu trong đôi mắt kia. Nó khiến Cố Lãng nhìn kiểu gì cũng thấy chói mắt. Anh đột nhiên có chút buồn phiền khi không thể công khai tình cảm của họ cho mọi người cùng biết. Mỗi lần nói tới vấn đề này, Mạch Thu sẽ cười và nói: "Cố Lãng, chẳng lẽ anh muốn người khác nói mình là cầm thú muốn dụ dỗ nữ sinh vị thành niên à?" Thật ra thì Cố Lãng biết Mạch Thu không muốn bởi vì chuyện như vậy mà tạo ra ảnh hưởng không tốt đối với anh. Nhưng anh sẽ bá đạo tuyên bố cô thuộc quyền sở hữu của anh trước mặt cậu ta, sẽ ôm cô vào lòng khi cậu ta xuất hiện ở trước quán lẩu bọn họ đã hẹn nhau. Ảnh hưởng không tốt thì cứ không tốt đi. Cô! Chỉ có thể là của Cố Lãng anh. Có lúc Cố Lãng sẽ cảm thấy rất may mắn vì mình và Mạch Thu yêu nhau - mặc dù ý định ban đầu độc ác đến mức nào. Nói anh hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng được, cuối cùng cô vẫn là của anh là tốt rồi. Đúng, anh thích cô, thậm chí là đã yêu cô. Yêu sự thẳng thắn củad.đ.l.q.đ cô, yêu sự lương thiện của cô, yêu đôi mắt cô mà trong đó tất cả thế giới đều là anh. Thế nên, vào cái đêm hôm ấy, ở dưới tán cây hòe lớn, anh đã làm chuyện mà mình vẫn muốn làm—— hôn cô, nhẹ nhàng hạ xuống, vừa chạm vào liền rời đi, không dám dừng lại thêm, chỉ là sợ sẽ dọa cô sợ. Làm xong những động tác này, Cố Lãng có hơi muộn phiền nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mạch Thu: mình vẫn dọa cô ấy sợ? oooooo Huấn luyện tân binh rất nghiêm khắc, nhưng đối với Cố Lãng mà nói cũng không phải rất vất vả. Ba tháng. . . không thấy được khuôn mặt tươi cười kia thật có chút nhớ nhung. Cố Lãng nhếch miệng lên, trên mặt đều là sự dịu dàng. "Thấy chưa thấy chưa, lớp trưởng lớp ta lại phát xuân." Tân binh Giáp len lén nói với tân binh Ất. "Chắc chắn là nhớ bạn gái của cậu ta!" Tân binh Ất nói. "Không phải chứ, lớp trưởng lớp ta có chủ rồi hả? Haizzz, chắc chắn đám nữ binh đau lòng muốn chết luôn. Êy, tôi bảo này, sao cậu biết chuyện này vậy?" "À, lần trước có mấy anh em tò mò, cùng nhau hỏi thăm cậu lớp trưởng lớp 2 họ Tống. Cậu có biết cậu ta trả lời như thế nào không??" Mặt tân binh Ất thần bí nói. "Nói thế nào, cậu, CMN, thần bí cái gì, mau sủa nghe coi!" "Ha, lúc ấy này lớp trưởng Tống đặc biệt thâm trầm nói, ‘ có, có lâu rồi, qua một năm nữa sẽ tốt nghiệp! ’ lúc ấy có anh em hỏi ‘có phải tốt nghiệp đại học hay không’, lớp trưởng Tống kia quay đầu liếc cậu ta một cái rồi nói ‘ À, không phải, sắp tốt nghiệp trung học ’, lúc đó mấy anh em chỉ biết đứng như trời trồng." "Phụt. . . . " Tân binh Giáp không nhịn được bật cười, "Thì ra lớp trưởng lớp ta lại thích cỏ non." oooooo Huấn luyện tân binh kết thúc, rốt cuộc Cố Lãng có thể ở cạnh Mạch Thu nhiều hơn - dĩ nhiên, phần lớn thời gian là xem Mạch Thu học. Anh thích dáng vẻ tập trung làm bài của Mạch Thu, thích giọng cô đọc thơ khi dựa vào anh, thích cô làm ổ trong ngực anh. Cố Lãng phát hiện ra mình đã càng ngày càng say mê cô. Cố Lãng luôn nhớ Mạch Thu dựa vào lòng anh và cười nói: "Cố Lãng, anh biết không, em ấy hả, hâm mộ nhất chính là mẹ em đó. Cả đời mẹ chỉ thích ba em, chỉ yêu đương với ba em, sau đó hai người sống với nhau cho tới tận bây giờ. Một đời một kiếp chỉ có hai người – đây là điều em mong muốn nhất." Cố Lãng nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mạch Thu mà trong lòng ngập tràn rung động. Anh nắm tay cô, vào khoảnh khắc cùng cô đan mười ngón tay vào nhau ấy anh thật sự đã nghĩ cứ đi cùng cô con đường này đi, cùng nắm tay nhau, bên nhau đến già. . . . . Gần tới kỳ thi đầu vào đại học thì bệnh tình của ông ngoại Mạch Thu đột nhiên chuyển biến xấu, cuối cùng ông đã rời xa nhân thế lúc kỳ thi của Mạch Thu còn chưa kết thúc. Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Cố Lãng dẫn Mạch Thu lên xe lửa về quê. Trong suốt cả chặng đường, Mạch Thu đều tỏ ra rất bình tĩnh - trừ vành mắt hồng và nỗi đau không thể che giấu. Vẻ mặt quật cường ngoài dự liệu lại khiến Cố Lãng đau lòng. Cô như vậy, thật không biết nên an ủi như thế nào. Có lẽ việc anh có thể làm đó là ở bên cạnh cô. Sau khi tốt nghiệp Cố Lãng và Tống Dụ được phân đến những liên đội khác nhau. Bình thường nhiệm vụ cũng không giống nhau nên gặp nhau càng ngày càng ít. Hôm ấy, Tống Dụ vừa mới kết thúc nhiệm vụ đến nhà anh tìm anh. "Haizz, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi, " Tống Dụ bắt đầu cảm thán, "Chuyện kia . . . .chắc cậu chưa nói với Tiểu Thu đi." Bàn tay đang lật sách của Cố Lãng dừng lại. Chuyện kia sao? Cái ý định hoang đường đó. . . .vẫn luôn là một cái gai trong lòng anh, từng giây từng phút nhắc nhở anh rằng anh có bộ mặt kinh tởm đến mức nào. . . . . "Ừ . . . " Cố Lãng trả lời. "Coi như thằng nhóc cậu còn có chút lương tâm. Qua thời gian dài tiếp xúc, tớ cảm thấy cô ấy là người không có mắt nhìn, có lẽ chuyện kia không liên quan gì đến cô ấy." Không có mắt nhìn? Cố Lãng nhớ tới những hành động có lúc đậm chất thần kinh của Mạch Thu mà từ từ nhếch miệng: đúng là có chút thật. "Tất nhiên là chuyện kia không liên quan đến cô ấy." "Cho nên, cậu mau chia tay với cô ấy đi, dù sao cũng không phải thực sự thích người ta, chỉ muốn khiến người ta khổ sở thôi. Nếu như thực sự chuyện kia không phải do cô ấy làm, vậy chẳng phải là cậu đi lừa gạt con nhà người ta à." Tống Dụ khuyên nhủ Chia tay? Trong đầu Cố Lãng hiện lên một khuôn mặt tươi cười: muốn anh buông tay cô ra ư, sao có thể? "Cố Lãng . . . ." Mặt Tống Dụ hoàn toàn nghiêm túc, "Tiếu Nhã, cô ấy đã trở lại, cậu có biết không?" Tiếu Nhã ư? Dường như cái tên này đã trở nên mơ hồ từ rất lâu rồi. Cố Lãng nở nụ cười, "Ồ, vậy à, trở lại thì trở lại chứ sao." "Cố Lãng, có phải cậu. . . .thực sự thích Mạch Thu rồi không ?" "Phải!" Tống Dụ nhìn vẻ mặt kiên định của Cố Lãng, không nói gì nữa. Tiếp xúc đã lâu, ngay cả anh cũng không thể không thừa nhận rằng cô gái kia quả thực xứng đáng để cho một người đàn ông đối xử tốt. Huống chi có một số việc, kết thúc chính là thật sự kết thúc, tình cảm của người khác ấy mà, anh không có quyền can thiệp, chẳng phải sao. "Haizzz, hãy đối xử thật tốt với cô ấy. . . ." Tống Dụ vỗ vỗ vai Cố Lãng. "ĐƯơng nhiên. . . " Anh đương nhiên sẽ đối xử tốt với Mạch Thu. Chuyện kia. . . .cứ để cho nó thối rữa trong lòng anh đi, hành hạ một mình anh thôi. Và anh sẽ dùng cả đời để yêu thương cô gái ấy. Nắm tay nhau đến già - mặc dù buồn nôn chút – nhưng nó là cam kết mà hiện tại anh muốn cam kết với cô nhất.