Sở Dực nhìn Sở Hiên đang ngơ ngác, ánh mắt không hề chớp lấy một cái, thở dài trong lòng. Qua mấy ngày nay được nghe kể, cậu cũng biết tầm quan trọng của Du Tử Khâm kia đối với caca như thế nào, nó cũng giống như ý nghĩa của Vũ Nương đối với cậu vậy, thậm chí còn hơn thế. Nhưng để cho caca, người thân duy nhất trên đời này của cậu cứ từ từ bị hủy thì không thể được. Nhìn hồi lâu, Sở Dực cũng mở miệng:” Caca, huynh đang làm gì vậy?” Người nằm trên giường kia vẫn nằm yên, không hề có một động tĩnh nào. Sở Dực nói tiếp:” Đệ biết cảm giác khi mất đi một người quan trọng là như thế nào, nhưng chẳng lẽ huynh định cứ như vầy, định tự hủy hoại mình sao? Người đó liệu có mong muốn huynh trở thành như vậy sao. Du Tử Khâm cực khổ nuôi huynh lớn, mạng của huynh là của nàng ta, huynh có quyền gì mà chấm dứt nó.” Thấy đôi mắt của Sở Hiên hơi nhếch lên, cậu biết là mình đã nói đúng trọng tâm, Sở Dực tiếp tục nói:” Huynh bây giờ là đang lãng phí sinh mạng của mình. Khi Vũ Nương chết, đệ không còn một ai bên cạnh, chân thì bị tàn phế,nhận hết mọi sự khi dễ, nhưng đệ vẫn cố gắng sống. Huynh có biết vì sao không?” Nói tới đây, đôi mắt Sở Dực nhòe đi, hình ảnh Vũ NƯơng chết lại bắt đầu hiện về trong trí nhớ của cậu. Những ngày tháng không có Vũ Nương, không có ai bên cạnh, thật khổ sở và cô đơn biết bao. Cậu lén cầu xin một công công thiêu xác Vũ Nương, sau đó đựng vào hủ, lúc nào cũng mang bên mình, ngày ngày, cậu luôn nói chuyện với hủ tro cốt. Có đôi lúc, quá khổ sở, quá tủi thân, cậu từng nghĩ tới chuyện tự tử, nhưng khi nhìn thấy tro cốt của Vũ Nương, cậu lại thôi. Cậu nhớ, người đã từng nói, người không muốn ở trong cung, người muốn được chôn ở chỗ khác. Đó là mong muốn trước khi chết của người, vậy mà cậu cũng không làm được, cậu chết rồi, thì còn mặt mũi nào nhìn Vũ Nương. Hơn nữa, cậu còn chưa trả thù cho Vũ Nương. Một giọng nói khàn khàn, thều thào vang lên, đánh vỡ khúc hồi tưởng của cậu:” Vì sao?” Sở Dực bất ngờ, cậu ngước mắt lên nhìn, Sở Hiên lúc này đang nhìn cậu, không phải là ánh mắt vô hồn như trước nữa, mà đầy nghiêm túc, như thể câu trả lời của cậu rất quan trọng đối với hắn. Sở Dực lau nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Sở Hiên, kiên định nói: -“ Vì sao ư? Vì đệ đã từng hứa với Vũ Nương, đệ phải đưa người đến nơi nào đẹp một chút , yên tĩnh một chút, mà không phải là cái hoàng cung đầy rẫy sự nhơ nhuốc, bẩn thỉu đó. Hơn nữa, vẫn chưa trả thù cho Vũ Nương, làm sao đệ có thể chết được, những kẻ làm hại Vũ Nương, những kẻ đã gây nên sự đau khổ của đệ, đệ sẽ ghi nhớ từng người một. Tuy lúc đó đệ chưa có khả năng trả thù, nhưng đệ sẽ chậm rãi chuẩn bị, một ngày nào đó, khi đệ có được năng lực, đệ nhất định phải giết tất cả bọn họ, tế vong linh của Vũ Nương. Dù sao, người đáng chết nhất là bọn họ, mà không phải là đệ, càng không phải Vũ Nương. Lúc ấy đệ chỉ có một mình, còn bây giờ huynh có mọi người, có thế lực, nhưng huynh cả ngày chỉ muốn tự tử. Huynh là nữ nhi sao, Du Tử KHâm thật là đáng thương, nuôi nấng bao nhiêu năm lại nuôi ra một kẻ vô dụng, đến trả thù cho mình cũng không thể, suốt ngày chỉ biết chết. Chẳng phải huynh có bản lãnh lắm sao, có bản lãnh thì đi mà giết bọn chúng, chứ đừng ở đây khóc tang nữa!” Câu cuối cùng gần như là Sở DỰc đã hét vào mặt Sở Hiên, cậu đang rất kích động. Sở Hiên ngơ ngác, không nói gì, dường như đang tiêu hóa những gì mà Sở Dực nói. Sở Dực thấy vậy, chỉ để lại một câu:” Huynh hãy suy nghĩ kĩ đi.” – Niêm Cẩn từ ngoài cửa tiến vào, đẩy Sở Dực ra ngoài. Niêm Cẩn đẩy Sở DỰc đến đại sảnh, hầu như tất cả những người quan trọng đều ở trong này, không thiếu một ai, thấy Sở Dực đến, Sở Phong đứng lên khỏi ghế, gấp gáp hỏi:” Thế nào rồi?” Mọi người đều hồi hộp nhìn vào Sở Dực chờ đợi cậu trả lời. Tuy bị nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng Sở Dực không hề nao núng, bình tĩnh rót cho mình một ly trà, đưa lên miệng hớp một ngụm, sau đó mới nói:” Những gì có thể nói, đệ đều nói hết rồi, còn lại, chỉ có thể xem huynh ấy nghĩ thế nào thôi.” Mọi người rơi vào trầm ngâm. Qua mấy ngày, Sở Hiên vẫn bộ dạng dở sống dở chết, vì bị điểm huyệt , nên Sở Hiên không thể tự sát, nhưng ai cũng hiểu, không thể sử dụng cách này lâu dài, vì vậy mọi người đánh cuộc với nhau, cho người đi khuyên hắn, nếu như hắn vẫn cứ cứng đầu không nghe, thì thành toàn cho hắn. Chứ nếu để hắn như vậy, cũng chỉ làm hắn thống khổ hơn mà thôi. Và người được chọn, đương nhiên làn người có cùng cảnh ngộ kiêm huynh đệ ruột thịt - Sở Dực rồi. Sau khi nghe xong câu trả lời của Sở Dực, mọi người chỉ còn biết chờ. Tuy nói là đánh cuộc, nhưng không ai hy vọng tình hình xấu đi. Nếu Sở Hiên thật sự cứng đầu, mọi người không chắc, họ có thể trơ mắt nhìn Sở Hiên tự hủy mình hay không. Một gia đinh hớt hải chạy vào đánh vỡ sự yên lặng của đại sảnh. Liễu Nhất Dân nhăn mày:” Có chuyện gì?” Gia đinh thở hồng hộc, hình như là vì lúc nãy hắn chạy nhanh quá, mãi mà vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh:” Lão trang chủ…..chủ nhân….chủ nhân….ăn..hộc hộc….người... muốn……” Sở Phong nghe được loáng thoáng có liên quan đến Sở Hiên, gấp gáp hỏi:” Sở Hiên hắn làm sao?” -“Người…Người….ăn…” Phong chạy lại, đưa cho gia đinh một ly trà:” Uống một chút đi, từ từ nói.” Tên gia đinh nhận lấy ly trà, cúi đầu cám ơn Phong, uống xong, hắn hít một hơi, vẻ mặt kích động nói to:” Chủ nhân muốn ăn cơm!” *=* Sở Hiên nằm trong phòng, đưa mắt ra nhìn cây hoa anh đào không có hoa, đây không phải là Đào Hoa sơn, nên hoa anh đào không hề nở quanh năm, mà chỉ nở vào mùa xuân. Tử Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng, sống không được, chết cũng không xong. Sau khi khiến cho bọn chúng trả giá rồi, ta sẽ xuống đó với nàng, ta sẽ không để nàng đợi lâu đâu. Ta từng nói, sẽ không để nàng rời xa ta, cho dù nàng xuống địa ngục, nhất định cũng phải chờ ta rồi mới đầu thai, biết không.